‘Cộp cộp…’
Âm thanh lưỡi búa của hai con Bộ Xương Chiến Sĩ đánh lên trên lớp đá cứng của ngôi mộ lần lượt, nối tiếp nhau vang lên.
Đình Tấn cũng không để ý lắm đến những điều này vì hiện giờ, hắn đang phải dùng 100% sự tập trung của mình để quan sát, cảnh giới khu vực xung quanh, để đề phòng có người phát hiện ra sự tồn tại của hai con Bộ Xương Chiến Sĩ.
Rất may là ông lão canh chừng khu nghĩa trang lúc này đang bận làm việc và cũng cách rất xa nơi hắn đang đứng. Thế nên chuyện hai con Bộ Xương Chiến Sĩ đang đào mộ bị ông ta phát hiện khả năng sẽ rất thấp.
‘Keng’
Một hồi lâu sau đó, đột nhiên có âm thanh va chạm với sắt thép vang lên. Đình Tấn giật mình lập tức ra lệnh cho hai con Bộ Xương Chiến Sĩ ngừng tay, đồng thời cũng xoay người lại kiểm tra.
Lúc này đây, hắn trông thấy hai con Bộ Xương Chiến Sĩ đã đào ra một cái hố sâu đến hơn một mét rồi.
Nhìn lại vị trí lưỡi búa của một con Bộ Xương Chiến Sĩ thì Đình Tấn phát hiện nơi đó đang có một miếng đồ vật màu đen, rõ ràng là một miếng sắt được đóng lên quan tài của người chết.
“Khống Vật Thuật”
Trong đầu âm thầm gọi lên một tiếng, hắn bắt đầu sử dụng kỹ năng để điều khiển, dọn dẹp những mảnh đất đá còn sót lại xung quanh lưỡi búa của con Bộ Xương Chiến Sĩ này.
Một góc của chiếc quan tài được làm bằng gỗ vàng tâm, có nước sơn màu đen dần dần lộ rõ ra trước mặt của Đình Tấn. Dùng tinh thần của mình chậm chạp bao phủ toàn bộ nắp hòm quan tài, hắn đang muốn thử mở hòm bằng kỹ năng “Khống Vật Thuật” để tiết kiệm thời gian.
‘Cạch cạch…’
Chiếc nắp hòm chỉ bị xê dịch lên không một tí, sau đó lại trở về vị trí cũ của nó. Phỏng chừng là do còn có rất nhiều đất đá đang phủ lên bên trên nên trọng lượng của nắp hòm cũng rất nặng, đã vượt ra khỏi khả năng mà kỹ năng “Khống Vật Thuật” của hắn có thể điều khiển được.
Thế là Đình Tấn chỉ đành ra lệnh cho hai con Bộ Xương Chiến Sĩ tiếp tục đào để mở rộng miệng hố.
‘Tít tít…’
- “Ngươi… ngươi thu thập xong chưa? 6 giờ tối nay chúng ta sẽ khởi hành đó.”
Đúng lúc hắn đang quan sát xem đám Bộ Xương Chiến Sĩ làm việc thế nào thì một âm thanh máy móc cùng với giọng nói của Anhien bất thình lình vang lên bên tai.
- “Ta biết rồi, nửa giờ nữa ta sẽ có mặt ở căn cứ.”
Đình Tấn nhanh chóng trả lời.
Anhien nghe Đình Tấn bảo đảm thì cũng không nói thêm gì nữa, lập tức ngắt kết nối liên lạc. Dường như nàng cũng không muốn nói chuyện nhiều, chắc có lẽ là vì sợ hãi chuyện hắn đi ra nghĩa trang để đào mộ người khác.
Cứ như vậy, hơn 10 phút sau, một miệng hố dài hai mét rộng một mét đã bày ra trước mặt Đình Tấn.
“Khống Vật Thuật”
Lần này, hắn đã có thể dễ dàng điều khiển cho nắp hòm quan tài di chuyển qua một bên.
‘Rầm…’
Ngay trong khoảnh khắc nắp hòm quan tài vừa lật qua một bên, một mùi ẩm mốc lâu năm và mùi trứng thối xộc thẳng vào trong mũi của Đình Tấn.
Cũng cùng lúc nắp quan tài vừa mở ra thì bất thình lình không biết từ đâu lại xuất hiện một cơn gió lạnh lướt qua mặt của hắn.
‘U…u…’
Kèm theo đó là tiếng gió lùa FnJV9s4U văng vẳng bên tai, nghe như tiếng khóc rên của trẻ con vậy.
Những tán lá cây bị phủ lên một màu đỏ của ánh nắng chiều ở xung quanh đó, dường như cũng bị cơn gió này làm cho rung động, xô đẩy nhau vang lên những âm thanh ‘Xào xạt…’ liên hồi.
Hơi nhíu mày một chút, nhưng với khả năng thích nghi của mình thì Đình Tấn rất nhanh đã quen thuộc với loại mùi khó chịu này. Hắn đưa mắt quan sát phần bên trong quan tài, chỉ có một bộ xương khô màu xám đen do được chôn cất lâu năm và một vài mảnh vải mục nát nằm rải rác xung quanh bộ xương.
Nhìn kích cỡ của bộ xương khô này, Đình Tấn dự đoán gã đàn ông không may kia chắc cũng to con cỡ như mình chứ không kém.
Quan sát một chút, hắn cũng không dây dưa nhiều nữa, mau chóng dùng “Khống Vật Thuật” điều khiển góp nhặt từng mảnh xương để vào một cái ba lô đen có mang theo sẵn.
Từng mảnh xương thay phiên nhau bay ra khỏi quan tài, chui vào trong ba lô của Đình Tấn. Mất không quá một phút, hắn đã thu nhặt xong 199 khớp xương của người đàn ông này.
Tuy rằng không hiểu vì lý do gì, người đàn ông này đã bị mất đi 7 khớp xương nữa nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm với hắn, vì bấy nhiêu đây cũng đã đủ để chế luyện rồi.
Dùng tinh thần ra lệnh cho hai con Bộ Xương Chiến Sĩ lấp đất trở lại, Đình Tấn cũng đồng thời sử dụng “Khống Vật Thuật” để đậy nắp quan tài trở lại như cũ.
Không mất quá nhiều thời gian, Đình Tấn rốt cuộc cũng hoàn thành xong việc che đậy dấu vết, rồi nhanh chóng giải trừ triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ, rời đi khỏi nghĩa trang này.
Bất quá, lúc rời đi, đột nhiên trong đầu Đình Tấn hiện ra một linh cảm, xuất phát từ bên trong vùng cảm ứng của sóng tinh thần lực, đang khuếch tán ra bên ngoài từ nãy đến giờ để dò xét xem có người theo dõi hay không.
Hắn cảm giác được dường như đang có ai đó đứng nhìn chằm chằm ở phía sau lưng của mình. Điều đó không khỏi làm cho hắn kinh ngạc, lập tức xoay người lại nhìn xung quanh để kiểm tra.
Quan sát một lúc lâu, ngoài bản thân hắn ra thì hoàn toàn không có phát hiện được bất cứ sự hiện diện của ai khác trong nghĩa trang này nữa. Kể cả ông lão canh gác nghĩa trang cũng đã rời đi từ lúc nào không hay.
Nhìn về phương hướng mà sóng tinh thần lực của hắn cảm ứng được, nơi đó là vị trí của một gốc cây cũng khá lớn, nằm cũng gần ở bên cạnh ngôi nhà thổ để làm lễ an táng của nghĩa trang này. Đình Tấn hơi híp mắt lại, cất bước đi chậm đi đến gần gốc cây đó.
Gốc cây này khá lớn, gần như bằng hai vòng tay của một người mới có thể ôm trọn được nó. Lớp rễ sần sùi bên dưới cũng đang cuồn cuộn nổi lên, giống hệt như những con rắn khổng lồ, quằn quại bò trên mặt đất xốp, phủ đầy những chiếc lá cây đã bị khô héo và đang phân hủy. Đây cũng có thể gọi là một cây đại thụ cũng nên.
Vì gốc cây rất lớn nên ánh sáng mặt trời lúc về chiều cũng gần như bị che khuất gần hết. Đứng dưới gốc cây, Đình Tấn có cảm giác như bầu trời đã sụp tối đi hoàn toàn. Nếu như không phải có ánh sáng từ bên ngoài hắc vào thì chắc có lẽ hắn cũng không thể nhìn thấy được rõ thứ gì dưới gốc cây này.
Không thể quan sát hoàn toàn khu vực xung quanh gốc cây đại thụ này thế nên hắn chỉ có thể vừa đi vừa kiểm tra xung quanh, từ gốc đến ngọn cây.
Thế nhưng sau khi bỏ ra thời gian để đi đến những hai vòng xung quanh gốc cây, hắn vẫn không hề phát hiện ra được có ai ở nơi này như cảm giác lúc nãy của mình. Đình Tấn không khỏi nghĩ thầm trong đầu, liệu có khi nào cảm giác của hắn đã bị sai lầm.
Càng khó hiểu thì sự tò mò trong lòng Đình Tấn càng tăng trưởng thêm nhiều hơn. Hắn hơi suy nghĩ một hồi, sau đó liền nhắm mắt lại tản ra sóng tinh thần của mình để kiểm tra.
Nhưng đột nhiên…
Ngay khi Đình Tấn vừa nhắm mắt lại và bắt đầu phát ra sóng tinh thần lực thì chỉ trong chớp mắt, không biết từ đâu lại bất ngờ xuất hiện hàng chục thân ảnh và gương mặt lạ lẫm, dính đầy máu tươi trông y hệt như người thật, đang trợn mắt há mồm kêu gào rất dữ tợn, xông thẳng tới trước mặt của hắn.
Đình Tấn cũng bị những hình ảnh này làm cho kinh hãi, hoảng hồn vội vàng mở trừng mắt ra. Cả thân thể của hắn cũng không tự chủ lùi về sau mấy bước như muốn né tránh những bóng người đó.
Mồ hôi trên lưng và trán lấm tấm rỉ ra bên ngoài, làm hắn cảm thấy lạnh toát cả người, ánh mắt của hắn cảnh giác nhìn xung quanh như để kiểm chứng liệu có kẻ nào đó xông tới mình hay không.
- “Hộc… hộc… thật quái lạ!”
Vừa thở hổn hển để cho mình bình tĩnh lại, Đình Tấn vừa lẩm bẩm thì thầm trong miệng một câu. Bởi vì mặc kệ hắn có quan sát khu vực xung quanh kỹ lưỡng đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể phát hiện ra bất cứ ai hay thậm chí là bất cứ sự hiện diện của vật thể sống nào.
Hơi híp mắt ngẫm nghĩ một hồi, Đình Tấn đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Hắn ngẩng đầu ngước nhìn lên trên cao của cây đại thụ này, hay nói đúng hơn là nhìn lấy những tia sáng mờ ảo của ánh mặt trời lúc ban chiều, đang lấp lóe xuyên qua những chiếc lá cây.
Không hề do dự chút nào, Đình Tấn lại rút ra thanh dao găm đang cắm sau lưng mình, cắt vào lòng bàn tay một miệng vết thương lớn.
‘Soạt…’
Con dao gọt hoa quả sắc bén dễ dàng cắt ra một lỗ hổng trên lòng bàn tay của hắn. Máu tươi từ đó bắt đầu tràn ra bên ngoài.
Giơ tay ra trước mặt, Đình Tấn cứ mặc nhiên để cho máu của mình nhỏ giọt lên trên mặt đất dưới chân mình. Nhưng lúc này, lại một điều kỳ lại nữa đã xảy ra…
Máu tươi của Đình Tấn khi vừa rơi xuống trên đất không bao lâu thì nhanh chóng bị rút đi. Giống như những chiếc lá khô héo hoặc đang bị phân hủy trên mặt đất có khả năng thấm hút hoàn toàn lấy máu của hắn vậy.
Điều này không khỏi làm hắn cau chặt đôi chân mày vì khó hiểu. Nhanh chóng suy luận ra nguyên do ở trong đầu, sau đó hắn liền bắt đầu lùi lại từng bước về phía sau.
‘Sột soạt…’
Từng bước chân đạp lên những lớp lá cây khô héo, Đình Tấn vừa chậm rãi lùi lại vừa quan sát những giọt máu của mình đang nhiễu từng giọt lên trên mặt đất.
Sau khi bước lùi về sau được một khoảng cách cũng hơn ba, bốn mét, Đình Tấn đột ngột ngừng lại bước chân của mình, vì lúc này đây, máu tươi đã không còn bị thấm hút mất đi nữa mà đang tồn đọng lại một chỗ.
Thấy vậy Đình Tấn vừa phân tâm vẽ vòng tròn ma pháp, đọc chú ngữ để triệu hồi vong linh, đồng thời cũng vừa đưa mắt quan sát xem vị trí hiện tại của mình.
Hiện tại, Đình Tấn đang đứng cách gốc cây đại thụ kia khoảng bốn mét. Trông thấy ánh sáng đã trở nên rõ ràng hơn, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn bầu trời như để kiểm tra.
Đến bây giờ hắn mới nhận ra rằng, vị trí của mình đã vừa vượt ra khỏi khu vực bao trùm của tán cây, hay nói đúng hơn là vừa thoát ra khỏi bóng của những tán cây, đang che phủ ánh sáng mặt trời.
Đình Tấn cứ đứng tại chỗ nhanh chóng đọc chú ngữ, và dùng máu để vẽ ra vòng tròn ma thuật.
Ánh mặt trời cũng theo thời gian mà dần dần lặn xuống phía chân trời, làm cho không gian xung quanh khu nghĩa trang lúc này càng trở nên tối tăm và âm u, lạnh lẽo hơn.
‘Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’
Ngay khi vừa đọc xong câu chú ngữ và vẽ xong ký hiệu ma pháp cuối cùng, hắn thầm hô một tiếng trong lòng như để kêu gọi đám Bộ Xương Chiến Sĩ ra ngoài.
Bất quá, không gian vẫn tĩnh lặng như cũ, không hề có sự thay đổi nào dù chỉ là một chút nhỏ. Đình Tấn cũng kinh ngạc vì chuyện kì lạ này.
Kể từ lúc thành công kích hoạt kỹ năng ‘Triệu hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’ của mình, hắn chưa từng bao giờ bị thất bại trong việc triệu hồi ra vong linh mà mình đã thành công kích hoạt được thông qua hệ thống game.
Ánh mắt của hắn vô tình nhìn xuống vòng tròn ma pháp vẽ bằng máu của mình bên dưới mặt đất. Ngay sau đó, hai mắt hắn trợn trừng lên.
Một góc của vòng tròn ma pháp vẽ bằng máu đã bị biến mất đi lúc nào không hay, không còn thấy bất cứ dấu vết nào cả, hệt như máu đã bị bốc hơi đi hết rồi vậy. Chính vì điều này mà kỹ năng triệu hồi của hắn mới bị thất bại.
Đình Tấn chăm chú quan sát kỹ lưỡng một hồi thì nhận ra một điều, trên vòng tròn ma pháp bằng máu, những nơi bị bóng của tán cây đi qua và bao phủ lên thì đều bị những chiếc lá hay nói đúng hơn là mặt đất thấm hút đi hết.
Điều kì lạ này làm cho Đình Tấn càng lúc càng đau đầu, khó hiểu. Hắn trầm tư chống tay lên trán suy nghĩ những điều kỳ lạ đang diễn ra này.
Từ trước đến giờ, Đình Tấn chưa hề nghĩ ngợi hay sợ hãi gì với những điều yêu ma quỷ quái, hay những nỗi ám ảnh tâm linh gì đó mà trong phim ảnh vẫn hay đồn đại.
Nhưng ngay lúc này đây, có những điều kì dị xảy ra làm cho hắn không tài nào giải thích được bằng những hiểu biết và kiến thức vượt trội hơn thời đại này đến những 10 năm.
‘Tít tít…’
- “Ngươi về chưa?! Chỉ huy trưởng đã ra lệnh tập họp rồi kìa!”
Tuy nhiên, không để cho Đình Tấn kịp suy nghĩ ra thứ gì thì giọng nói của Anhien lại đã vang lên bên tai hắn.
Đến thời điểm này, Đình Tấn mới giật mình nhớ lại chuyện nhiệm vụ. Nhìn mặt trời đã gần như lặn hết về phía chân trời, hắn mới nhận ra trong lúc mình mãi mê tìm hiểu điều kì bí thì thời gian đã vượt qua hơn 5 giờ rưỡi chiều rồi.
- “Nhiệm vụ vẫn là trên hết…”
Thì thầm một tiếng, Đình Tấn không chậm trễ nữa, nhanh chóng khoác ba lô có chứa một bộ xương người lên vai mình rồi lập tức rời đi khỏi khu nghĩa trang này.
Leo lên xe taxi không người lái, Đình Tấn vội vàng thiết lập địa chỉ của trụ sở căn cứ, để cho nó tự động lái trở về.
Tuy rằng có rất nhiều chuyện kì bí diễn ra lúc nãy, nhưng xem như là hắn cũng đã hoàn thành quá trình thu thập nguyên liệu cần thiết cho việc chế luyện nước thuốc dùng để thu phục ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’ rồi.
Trong khi xe taxi không người lái đang chậm rãi đưa Đình Tấn trở về căn cứ thì trong khu nghĩa trang…
Bóng của tán cây vẫn tiếp tục mở rộng ra, bao trùm toàn bộ lấy vòng tròn ma pháp được vẽ bằng máu của Đình Tấn. Bóng đen đi đến đâu, máu sẽ bị mặt đất thấm hút hay có thể nói là tan biến đi đến đó, cho đến khi nó hoàn toàn bị tiêu biến như chưa từng hiện diện.
Cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, ngay tại khoảnh khắc mà mặt trời vừa lặng hoàn toàn xuống dưới đường chân trời, bất thình lình cây đại thụ bắt đầu không gió mà lung lay.
‘Xào xạt… xào xạt…’
Tán cây đung đưa qua lại rất mạnh, nhưng không hề có một cơn gió nào thổi qua, chẳng khác nào có người đang dùng sức lung lay nó vậy.
Nhưng điều kì dị này chỉ diễn ra trong chớp mắt, sau đó cây đại thụ lại trở nên yên tĩnh như cũ. Không gian xung quanh khu nghĩa trang hiện tại cũng chỉ còn có vài ánh đèn mờ nhạt, soi sáng cánh cổng và con đường lớn đi vào ngôi nhà thổ.