Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư

Chương 383: Chương 383: Truy Cùng Đuổi Tận




Nghe từ phía sau lưng mình không ngừng truyền đến âm thanh nháo nhào của đám người chơi càng lúc càng to rõ hơn, Đình Tấn biết rõ, đối phương đã thoát khỏi hiệu ứng khống chế “Tê Liệt” của [Sát Thương Thuộc Tính Lôi] và đang truy đuổi tới nơi rồi.

Nhìn lại trong tay mình chỉ còn lại hai viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’, tâm tình của hắn không tránh khỏi càng trở nên trầm trọng hơn.

Trước khi bức phá ra được vòng vây của đám tay sai của Henry kia, quả thật hắn cũng không hề có bất kỳ nắm chắc.

Đến khi bị dồn vào chân tường, bản thân không còn kỹ năng, không còn đồng đội, không còn sức mạnh để chiến đấu, không còn cách nào để chống cự, hắn gần như đã bị rơi vào đường cùng và đã muốn buông xuôi tất cả.

Tuy nhiên, Đình Tấn nhất quyết không muốn từ bỏ, dù đó chỉ là một chút ít hi vọng mong manh. Cuộc sống ở tận thế đã dạy cho hắn một điều, chưa chết thì chưa hết, chỉ có chết rồi mới không còn cơ hội.

Thế nên hắn tiếp tục suy nghĩ, để tìm cách thoát đi khỏi cục diện bế tắc này. Và rồi, nhờ vào cú đâm dao vào ngực của tên Đạo Tặc Lubu kia đã giúp Đình Tấn chợt nhớ ra rằng, trong người hắn còn có mang theo hai món đồ vật đặc biệt dùng cho tình huống bảo vệ mạng sống trong lúc nguy cấp.

Mà một trong số đó chính là món vật phẩm ‘Hình Nhân Thế Thân’ (Chương 251), thứ đã tạo ra quả cầu ánh sáng màu trắng chói mắt, vô hiệu hóa tầm nhìn của đám người kia, đồng thời còn có khả năng tạo ra một quả cầu bảo hộ Đình Tấn với hơn 10.000 điểm HP.

Nhờ vậy, ở thời điểm xông ra khỏi vòng vây bên trong, tiến đến công kích tên Đạo Tặc Lubu, Đình Tấn mới có thể chịu được công kích của bốn năm tên người chơi vây công.

Chứ nếu không thì với ống HP còn lại không đủ 1.000 điểm của hắn, chỉ cần bị đánh trúng 3 đòn công kích là đã đủ toi mạng rồi.

Đình Tấn đã tạo dựng cho mình một cơ hội quý báu để sử dụng món vật phẩm còn lại, không gì khác hơn là chiếc vòng tay ‘Lôi Lê Kết Tinh’ được hắn mang sẵn trên người.

Mặc dù đã bị hệ thống cưỡng chế, không cho sử dụng kỹ năng, nhưng đây là vật phẩm đặc biệt nên Đình Tấn mới có thể mang ra sử dụng như vậy.

Lựa chọn thời cơ chính xác, hành động nhanh gọn dứt khoát, Đình Tấn không hề thua kém bất cứ người chơi nghề nghiệp cận chiến thuộc loại hình thuộc tính nhanh nhẹn nào.

Thậm chí, đối với một loạt hành động chỉ diễn ra trong chớp mắt như vậy, thì ngay cả một tên Đạo Tặc cao cấp như David cũng khó lòng mà thực hiện hoàn mỹ được.

-“Đáng tiếc… nếu có thêm ‘Lôi Lê Kết Tinh’ thì tốt rồi.”

Chợt, nhìn hai viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ xong, Đình Tấn lại lắc đầu, lẩm bẩm một câu. Coi như là kế hoạch đào tẩu đã thành công nhưng trong lòng hắn thực sự vẫn còn có chút tiếc nuối.

Nếu như có thêm dăm ba viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ nữa thôi thì phỏng chừng, hắn cũng không cần phải chạy thục mạng như thế này rồi.

Đều là do kẻ địch quá đông người, có đến hơn 30 tên, ấy vậy mà bọn chúng lại rất khôn ngoan, không đứng tụ tập vào một chỗ, cứ chia nhau tản ra bao vây xung quanh, cho nên Đình Tấn không thể dồn toàn bộ 10 viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ trong tay để giết hết người của đối phương được.

Chính nguyên nhân này mới khiến cho Đình Tấn quyết định sử dụng vật phẩm để đào mạng trước tiên thay vì đứng lại chiến đấu đến cùng.

Và quả thật, mọi chuyện không ngoài dự đoán của Đình Tấn, dù rằng tung ra gần hết số ‘Lôi Lê Kết Tinh’, thế nhưng hắn không giết được bất cứ tên địch nhân nào cả.

Quân số của đối phương vẫn giữ nguyên ở con số hơn 30 người, không có một ai tử nạn.

Thế mới nói, nếu sử dụng nốt 2 viên ‘Lôi Lê Kết Tinh’ còn lại trên người thì cùng lắm, hắn cũng chỉ giết được một nửa trong số đám người này thôi. Số còn lại kia cứ sử dụng chiến thuật bao vây, đánh luân phiên thì Đình Tấn chỉ có một con đường chết.

-“Tìm chi viện trước rồi tính tiếp.”

Biết rõ được quyết định của mình là đúng đắn, Đình Tấn không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn. Hắn nhanh chóng suy nghĩ, đặt ra bước tiếp theo của kế hoạch.

Vừa luồn lách qua những gốc cây to trong khu rừng rậm rạp này, ánh mắt như một cái máy radar dò tìm của hắn không ngừng càn quét địa hình xung quanh để tìm kiếm có người chơi nào thuộc về phe cánh của [The Alliance] đang luyện cấp ở đây hay không.

Nhưng càng làm hắn thất vọng là chỗ này hoàn toàn không thấy một bóng người nào. Nghĩ cũng không có gì lạ khi đám người này muốn phục kích, ám sát Đình Tấn thì làm sao có thể để cho đội viên của hắn nhàn nhã luyện cấp quanh quẩn nơi đây chứ.

Chắc chắn, chúng đã tìm cách đuổi đi những người chơi có mặt xung quanh khu vực này hết rồi. Cũng chính vì điều ấy nên Đình Tấn lập tức chuyển đổi sang phương án khác.

Hắn phải tìm ra một chỗ ẩn nấp trước tiên, bởi lẽ, với tốc độ chỉ có chưa đầy 40 điểm nhanh nhẹn của hắn thì dù cho có liều mạng chạy hết thể lực, hay lợi dụng địa hình hoàn mỹ cách mấy đi chăng nữa, cũng không thể nào thoát khỏi một đám người chơi Đạo Tặc, Thích Khách… toàn là những loại hình thuộc tính nhanh nhẹn.

-“Kia là…”

Chợt, Đình Tấn bỗng phát hiện ra một tảng đá lớn, cách vị trí của hắn không xa. Phía sau tảng đá, mặt đất trượt dốc đi xuống khá nhiều, có vẻ như ở phía sau tảng đá ấy nhất định sẽ có một nơi kín đáo để ẩn nấp.

Ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, trông thấy những tên truy đuổi đã khuất xa ra khỏi tầm mắt của mình, Đình Tấn không do dự gì nữa, liền nhanh chân chạy ra phía sau tảng đá lớn rồi lách người, ẩn nấp vào một cái động bên trong hốc đá.

Tranh thủ chút ít thời gian quý báu này, Đình Tấn vội vàng mở ra giao diện tin nhắn, cấp tốc soạn một tin nhắn để gửi trở về cho Lý Uyên.

‘Rầm rập… rầm rập…’

Trong khi Đình Tấn đang gõ chữ, âm thanh bước chân dồn dập phát ra từ bên ngoài hốc đá, không ngừng vang lên bên tai hắn.

Rất rõ ràng, đám người kia đã đuổi tới nơi rồi, chỉ là vì ở bên trong hốc đá này quá tối tăm, không có ánh sáng cho nên bọn chúng đều bỏ qua, không chú ý tới nơi này mà thôi.

-“Ta đang bị người của [The Throne] truy sát ở khu rừng phía Đông Nam EL thành, mau gọi Ameerah tới viện trợ.”

Bàn tay Đình Tấn lướt nhanh trên bàn phím ảo, gõ ra từng dòng chữ ngắn gọn như đầy đủ nội dung muốn nhắn nhủ.

Dĩ nhiên, nơi này chính là khu vực mà Đình Tấn đã giao cho Ameerah phụ trách quản lý và cài người canh chừng, đề phòng kẻ địch đột kích, thế nên yêu cầu cô nàng viện trợ cho hắn là không thể nào thích hợp hơn.

Còn về việc tại sao không nhắn tin trực tiếp cho Ameerah mà lại phải đi qua người trung gian là Lý Uyên?

Tất nhiên vì Đình Tấn tin tưởng Lý Uyên nhiều hơn Ameerah, một phần nguyên nhân cũng là do suy nghĩ của Lý Uyên sâu sắc hơn, một phần khác nằm ở việc Đình Tấn không có nhiều thời gian để ngồi hướng dẫn cho Ameerah từng bước.

Có được sự chỉ đạo từ Lý Uyên, Ameerah nhất định sẽ làm việc tốt hơn so với để nàng tự ý hành động nhiều.

-“Hi vọng là đến kịp.”

Đình Tấn nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, âm thầm cầu nguyện trong đầu. Thế nhưng, ngay khi hắn vừa bấm gửi tin nhắn đi không được bao lâu thì bất thình lình…

-“Bên này! Hắn đang trốn bên này, ta thấy được hắn rồi.”

Một tiếng gào rống đột ngột vang lên từ phía trước mặt Đình Tấn.

Đám người chơi do tên Lubu chỉ huy đã chạy đi được một đoạn cũng khá xa khỏi hốc đá nơi Đình Tấn ẩn nấp rồi.

Vậy mà không biết là do tên nào đó, trong lúc ngoảnh đầu lại nhìn về phía sau thì đã vô tình trông thấy một vùng ánh sáng trắng, được phát ra từ vòng bảo hộ của Đình Tấn.

Không hề do dự chút nào, tên người chơi đó đã lập tức thông báo cho cả đám đồng bạn và cả tên sếp Lubu của hắn. Điều đó cũng chỉ có thể trách Đình Tấn không may mà thôi.

-“Khốn nạn!”

Nghiến răng nghiến lợi mắng thầm một câu, nhưng Đình Tấn cũng không chậm trễ, ngay tức khắc bật người đứng dậy, tiếp tục bỏ chạy về phương hướng ngược lại.

-“Mau đuổi theo!”

-“Gọi đám người của Leekool chặn đầu hắn lại!”



Đã phát hiện được con mồi, cả đám người chơi thuộc về phe cánh [The Throne] này liền nháo nhào lên, không ngừng hô hào, quay ngược trở lại truy đuổi Đình Tấn.

Giữa ánh mặt trời ban trưa nắng chan chan, Đình Tấn giữ vững cước bộ, chạy ngược trở về phương hướng lúc nãy. Ấy thế nhưng, chỉ chạy được đoạn đường vài chục mét thì trước mặt hắn lại thấp thoáng xuất hiện sáu, bảy bóng người khác.

Trước đó đi qua nơi này, Đình Tấn làm gì có phát hiện ra được tên người chơi nào đâu kia chứ. Lẽ dĩ nhiên, hắn ngay tức thì nhận ra đối chắc chắn là một nhóm kẻ địch khác nữa.

Không thể tiến, cũng không thể lùi, Đình Tấn chỉ còn một cách duy nhất là chạy sang bên cánh phải, đi sâu vào khu vực trung tâm khu rừng phía đông EL thành hơn.

-“Đuổi theo mau, nơi đó là khu vực Vực Không Đáy đó!”

-“Khốn kiếp, đừng để hắn tới nơi ấy.”



Trông thấy Đình Tấn đột ngột chuyển hướng, tên Lubu cùng với mấy tên thuộc hạ không khỏi giật mình kinh hoảng, không ngừng gào rống lên.

Bước chân của bọn chúng cũng tăng nhanh tới mức tối đa, rút ngắn dần khoảng cách với Đình Tấn.

Đình Tấn chỉ biết cắm đầu mà chạy, đôi lúc lại phải tránh né chướng ngại vật trên đường đi. Khu vực này quá mức xa lạ với hắn, dù rằng trước kia hắn vẫn thường hay đi săn giết những đàn sói Uniwolf, nhưng cũng không đến mức đi vào sâu bên trong cánh rừng này.

Tuy vậy nhưng ở thời điểm hiện tại, hắn cũng không có thời gian để quan tâm đến vấn đề đó, cũng không có khả năng để ngắm kỹ cảnh vật hay địa hình xung quanh.

Hết thảy đều là do tầm nhìn của hắn bây giờ đã bắt đầu bị hệ thống giả lập làm cho mờ ảo đi rất nhiều vì thể lực đã sắp cạn kiệt đến nơi rồi.

Chỉ với 20 điểm thể lực còn lại trong bảng thuộc tính nhân vật, thể lực được hệ thống giả lập trong trò chơi của Đình Tấn sau một hồi chạy đua với đám người sát thủ này gần như đã đạt tới giới hạn của nó.

Những gì mà hắn biết bây giờ chỉ có chạy, chạy và chạy.

‘Hộc… hộc… phù phù…’

Bộ ngực Đình Tấn liên tục phập phồng, hai lá phổi nóng như muốn bốc cháy. Cảm giác cực kì khó chịu, không thể diễn tả thành lời. Nếu không phải bởi vì có ý chí chống đỡ cái thân thể này thì chắc hắn đã ngã quỵ rồi.

‘Ầm…’

-380

-“A…”

-200…

Bỗng nhiên, đang lúc Đình Tấn cặm cụi, cố gắng nhấc bước chân theo quán tính mà chạy thì ở phía sau lưng hắn, bất thình lình truyền đến một tiếng va chạm mạnh. Kèm theo đó còn có một tiếng hét thảm thuộc về một tên người chơi.

Một đám đông hơn 30 người đã đuổi sát tới Đình Tấn, và trong số đó đã có một tên Đạo Tặc vừa công kích trúng hắn. Nhưng vì có tấm màn chắn bảo vệ nên Đình Tấn không hề mất đi một tí HP nào, chỉ có tấm khiên bảo vệ là bị mất đi một tí HP mà thôi.

-“Cẩn thận, có phản sát thương.”

-“Có lôi điện làm “Tê Liệt” như lúc nãy.”

-“Đừng tấn công hắn.”



Hơn thế nữa, nhờ có tấm màn chắn bảo vệ này với 10% khả năng phát ra kỹ năng ‘Bão Điện Từ’ gây 200 điểm [Sát Thương Thuộc Tính Lôi] trong vòng bán kính năm mét, mỗi khi bị công kích, cho nên đám người kia ngay tức khắc bị dọa sợ, không dám tiến lên công kích nữa.

-“Mặc kệ lôi điện, chia ra mỗi nhóm năm người thay phiên công kích cho ta. Chỉ cần ngăn hắn lại là được!”

Tên Lubu thấy vậy thì không khỏi tức giận, phẫn nộ quát to một tiếng, ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình. Có vẻ như, hắn rất không muốn Đình Tấn tiếp tục chạy tới khu vực ở phía trước.

Có mệnh lệnh của cấp trên chỉ huy xuống, đám người kia làm sao dám không nghe theo. Không còn chút nào phân vân, dù có sợ hãi thì bọn người chơi này cũng liều mạng nhảy tới công kích Đình Tấn.

‘Ầm… Xoẹt… ầm ầm… xoẹt…’

-390 -420 -370 -200 –200…

Dao găm, tay chân, móng vuốt không ngừng nện lên trên tấm màn bảo vệ của Đình Tấn.

-“Ư…”

-“Euuu…”

Thỉnh thoảng, một vài tên xui xẻo nào đó khi công kích đã vô tình kích hoạt kỹ năng ‘Bão Điện Từ’, khiến cả nhóm của hắn đều trúng phải tia lôi điện, bị “Tê Liệt” hoàn toàn.

Ấy thế nhưng, tên Lubu quá mức xảo quyệt, đã phân chia cả đội của hắn ra thành từng nhóm năm người, đuổi theo Đình Tấn nhưng lại giữ khoảng cách trong vòng 6 mét.

Nhờ vậy mà kỹ năng ‘Bão Điện Từ’ cũng không ảnh hưởng được đến nhóm người phía sau, mà cứ mỗi khi một nhóm bị dính phải “Tê Liệt” thì ngay tức thì sẽ có một nhóm khác lao lên thế chỗ, không hề chậm trễ một phút giây nào.

Những đội bị bỏ rơi ở phía sau sẽ chờ cho đến khi hết bị hiệu ứng “Tê Liệt” ảnh hưởng, rồi lại tiếp tục xông lên, uống thuốc khôi phục và chờ đợi đến lượt của mình.

Bọn chúng quyết tâm phải phá vỡ được tấm màn phòng hộ này để giết chết Đình Tấn, trước khi hắn kịp đi tới khu vực mà tên Lubu đã cảnh báo, ngay ở phía trước không xa.

Còn bước chân của hắn thì càng lúc càng trở nên nặng nề hơn, tốc độ giảm xuống chỉ ngang bằng với một người bình thường chạy bộ tập thể dục. Những gì Đình Tấn nhìn thấy được trong mắt cũng trở nên mờ ảo đi rất nhiều, không khác gì một người bị cận thị nặng.

Ấy vậy mà Đình Tấn không hề quan tâm tới điều đó. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn tiếp tục nhấc lên bước chân nặng nề của mình, chạy đi về phía trước.

-“Ta phải sống! Ta phải sống! Hộc… hộc…”

Trong đầu cứ lẩm bẩm một câu, Đình Tấn nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, cố vắt kiệt một chút ít thể lực còn sót lại của mình, trong khi nó đã cạn hết đi từ lúc nào rồi. Mãi cho đến bây giờ, hắn vẫn đang chạy, nhưng không phải bằng thể lực nữa, mà hoàn toàn là bằng niềm tin và ý chí.

Cứ như vậy, trong lúc Đình Tấn đang chạy thì ống HP của tấm khiên bảo vệ hắn cũng bị mài mòn, hao hụt dần với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

9.000

7.955

6866



Và rồi, đến khi tấm màn bảo vệ chỉ còn lại một nửa lượng HP 10.000 điểm của nó thì trước mặt Đình Tấn đã không còn đường để đi.

Tên Đạo Tặc Lubu nhìn thấy khung cảnh phía trước mặt Đình Tấn thì không khỏi kinh hoảng.

-“Ngăn hắn lại! Đừng cho hắn nhảy xuống vực!”

Hắn gân cổ rống lên, bàn tay cầm dao găm không ngừng nện lên tấm khiên bảo vệ của Đình Tấn.

Một đám thuộc hạ của hắn cũng điên cuồng lao vào, bao vây xung quanh, liên tục công kích tấm khiên bảo vệ. Cố gắng dùng số lượng để vớt vát cơ hội, ngăn lại Đình Tấn.

Bất quá…

‘Ầm… xoẹt xoẹt xoẹt…’

-200 -200 -200…

Quá nhiều người công kích cùng một lúc, hiệu ứng bị động của kỹ năng ‘Bão Điện Từ’ lại được kích hoạt ra.

-“A…”



Trong tiếng kêu rên đau đớn, cùng với ánh mắt trợn tròn của đám người do tên Lubu cầm đầu này, Đình Tấn sải bước đi về phía vực sâu trước mặt, chúi đầu ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.