Sau một hồi phân tích rõ những vấn đề mà Lý Uyên đang lo lắng, Đình Tấn khóe miệng nhếch lên một vòng mỉm cười.
- “Một chút nữa ta sẽ cho ngươi một đơn thuốc pha chế. Ngươi cố gắng đi tìm người kí kết hiệp định bảo mật rồi lập tức bắt đầu nghiên cứu phương án sản xuất đại trà. Sau đó việc đi đăng kí độc quyền hoặc phương án buôn bán và giá cả, ngươi tự giải quyết lấy, ta sẽ không nhúng tay vào nữa.
Một tháng sau ta sẽ cố gắng hoàn thành phiên bản trí tuệ nhân tạo của riêng [The Alliance] của chúng ta. Ngươi sau khi hoàn thành chuyện dược phẩm thì bắt đầu hoạch định kế hoạch cho sản phẩm đó đi là vừa.”
Đình Tấn vừa ăn vừa bình thản nói. Thế nhưng ngồi ở bên cạnh hắn, Lý Uyên gương mặt từ kinh ngạc, sau đó là trợn mắt há mồm không dám tin.
Nàng biết độ khó để làm được những chuyện này. Dù cho Đình Tấn có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng phải cần có thời gian chứ làm sao chỉ một tuần liền có thể hoàn thành chuyện đó.
Cho dù ở trong game nhân đôi khoảng thời gian thì vẫn là còn quá ngắn đi. Phải biết, các công ty lớn đều phải tiêu tốn hàng chục năm tổng hợp lại nhiều kỹ thuật mới có khả năng cho ra một sản phẩm.
Gương mặt lo lắng, sợ rằng Đình Tấn là mạnh miệng sẽ làm bậy, nàng liền cố gắng khuyên ngăn hắn.
- “Ngươi không cần phải làm bừa. Dù có muốn trả thù thì cũng không cần phải điên cuồng như vậy đi. Đây là sản phẩm đầu tiên của công ty đưa ra thị trường, thà là tốn thời gian và tiền bạc còn hơn là làm ẩu, làm bậy. Như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến ấn tượng đầu tiên của khách hàng đối với công ty của chúng...”
- “Được rồi. Ta hiểu mà. Còn chuyện gì nữa không?”
Lý Uyên nhìn hắn một lúc, sau đó trong lòng âm thầm lắc đầu cười khổ. Dù sao cũng phải để xem tình hình thế nào đã.
Nếu hắn đưa ra sản phẩm không được tốt thì cùng lắm là nàng cãi lời lại hắn dời lại thêm một chút thời gian để gia công lại sản phẩm đó thôi.
Không nhắc đến vấn đề này nữa, nàng xem như bỏ qua chuyện này, thái độ cũng không quá quan tâm. Sau đó bắt đầu nói sang chuyện khác.
- “Ngươi định chừng nào mới gặp thành viên trong đội Lính Đánh Thuê đây? Bọn họ có nhiều người vì hâm mộ ngươi và những người này mới đến gia nhập.
Nhưng mà từ lúc gia nhập đến nay lại không gặp được cũng không được nói chuyện với ngươi.
Bây giờ đã có người xách động rời khỏi hội rồi. Nếu như cứ để cho chuyện này xảy ra ta sợ rằng…”
Nói đến cuối nàng âm thanh kéo dài ra sau đó im lìm đi. Đình Tấn nghe bấy nhiêu cũng đã đoán ra được kết quả.
Tuy nhiên gương mặt của hắn vẫn còn rất bình tĩnh. Hắn mỉm cười, giọng nói tràn đầy thâm ý trong đó mà trả lời.
- “Những người như vậy không xứng đáng đứng bên trong hàng ngũ [The Alliance]. Cứ để cho họ đi đi.
Chúng ta tiếp tục ăn thôi, lát nữa ta sẽ truyền tin nhắn mật về đơn thuốc cho ngươi.”
Lý Uyên chỉ gật đầu ra hiệu xem như đã biết, sau đó lại tiếp tục ăn uống nói chuyện với cả nhóm.
Đến gần 8 giờ tối, ai về phòng nấy bắt đầu tranh thủ tu luyện một lúc rồi mới nghỉ ngơi.
Đình Tấn hôm nay đã được hệ thống mở khóa nên có thể tu luyện lại rồi.
Hắn cũng không lãng phí thời gian để ngủ nữa, mà cố gắng bù đắp lại những gì đã mất trong khoảng thời gian vừa qua.
Trước đó hắn cũng không quên gửi tin nhắn về đơn thuốc qua cho Lý Uyên.
Đây là một loại thuốc trị thương ngoài da đơn giản, sơ cấp nhất dành cho chiến sĩ ở tận thế trong tương lai.
Nguyên liệu có thể tìm thấy bằng cách chiết xuất một số nguyên tố làm đông máu và xúc tác khôi phục tế bào da có trong các loại lá cây, củ quả trong thiên nhiên.
Cái quan trọng của đơn thuốc này chính là cách chiết xuất những nguyên tố kia và hỗn hợp chúng lại với nhau, bằng cách sử dụng lực li tâm, dồn ép tất cả các loại cây dược liệu khi đang được đun nóng trong suốt 6 tiếng.
Đây chính là một loại bí quyết được tìm thấy trong sách bí kíp thuật luyện thuốc được một tên giáo sư công bố.
Hắn chính là trong một lần giải phẫu xác động vật để nghiên cứu mà tìm thấy một quyển sách về thuật luyện thuốc này.
Hồi tưởng lại những thứ này, Đình Tấn không khỏi nhoẻn miệng cười. Trước kia hắn bởi vì thời thế đưa đẩy mà bị buộc trở thành một tên đa nghề nghiệp, từ làm chân chạy cho đến làm nghiên cứu sinh.
Mọi lĩnh vực đều có dấu chân của hắn chỉ là thành tựu không được cao mà thôi. Tuy nhiên với xã hội chậm phát triển hơn 10 năm, hắn có tự tin dùng những hiểu biết của mình để làm ra lợi thế.
Nhắn xong tin nhắn, Đình Tấn bắt đầu lên kế hoạch cho ngày mai. Sau đó đâm đầu vào việc tu luyện cho đến sáng.
“Minh Tưởng Thuật”, Dẻo Dai Cường Hóa, Cơ Bắp Cường Hóa từng vòng tu luyện được Đình Tấn lặp đi lặp lại cho đến 8 giờ sáng hôm sau.
Thực ra hắn vẫn giữ thói quen dậy sớm nên đã thức tỉnh từ lúc 7 giờ. Nhưng nghĩ lại đám heo lười đồng đội, nhất là Ameerah chắc vẫn còn đang ngủ nên Đình Tấn liền trì hoãn thời gian mà tu luyện thêm một chút.
Bước ra khỏi không gian phòng riêng, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài quả đúng là như hắn suy đoán.
Ameerah cũng chỉ vừa mới ngủ dậy, hai đứa em của David cũng là như thế. Dù sao bọn họ vẫn còn tuổi đi học nên Đình Tấn cũng không nói nhiều.
Hắn dẫn đầu cả đội đi tiếp tế thuốc và vật dụng cần thiết. sau đó hướng đến cổng phía nam thành, bắt đầu một ngày cày cấp như hôm qua.
Hắn phải cố gắng tranh thủ thăng cấp để đuổi kịp với đám người trên bảng xếp hạng.
Đồng thời đuổi đến giới hạn đẳng cấp để rời khỏi EL Thành lên đường tìm kiếm Katelyn.
Bất quá, khi vừa ra khỏi thành, Ameerah lại báo cáo một tin tức làm Đình Tấn có chút ứng phó không kịp.
- “Đội trưởng, hết tuần này ta phải bắt đầu đi học lại rồi. Chắc sẽ không thể thường xuyên cùng mọi người chơi game được nữa.”
Ameerah vừa nói cái đầu nhỏ cũng cúi thấp xuống, vẻ mặt trông buồn rười rượi. Mọi người xung quanh cũng khá kinh ngạc khi nghe nàng nói đến chuyện này.
Cũng phải bởi vì hiện tại đã qua mùa lễ giáng sinh và năm mới. Nàng phải chuẩn bị cho kì nhập học vào mùa xuân.
- “Không sao, khi nào rảnh rồi thì lại lên đây chơi với mọi người. Chỉ là nếu ở ngoài hiện thực cũng đừng nên quên tu luyện.”
Đình Tấn gật đầu nhẹ giọng an ủi Ameerah, dù sao hiện tại vẫn chưa là tận thế như trước kia. Hắn không thể ép buộc một đứa trẻ đang tuổi đi học nghỉ ngang rồi đâm đầu vào game mãi được.
‘Nếu có thời gian chắc mình sẽ phải tìm cách đi thương lượng với cha mẹ của Ameerah một lần.’ - Đình Tấn nghĩ thầm trong đầu.
Bước chân của hắn vẫn không dừng chút nào mà nhanh chóng rời khỏi EL Thành.
Sau một quãng đường dài, Đình Tấn lại đến khu rừng rập nhiệt đới, khu vực lãnh thổ của bầy Uniwolf.
Hắn đưa mắt nhòm ngó xung quanh để xác định rằng đây chính là khu vực hang ổ của bầy sói, sau đó mới bắt đầu mở sách niệm chú triệu hồi.
‘Triệu Hồi Bộ Xương Chiến Sĩ’
‘Triệu Hồi Song Giác Thú’
Ngay khi Đình Tấn vừa triệu hồi ra Bộ Xương Chiến Sĩ, cả hai đứa em của David đều cũng hoàn thành xong phép triệu hồi của chúng.
Hai con Song Giác Thú với cặp sừng nhọn dài trên vai lưng, hấp dẫn lấy ánh mắt tò mò của mọi người. Trước đó bọn họ cũng chỉ là nghe qua, bây giờ mới là lần đầu tiên được chứng kiến chân thực diện mạo của con vật này.
Không khác loài chó Pit Pull là mấy, cặp sừng nhọn dài trên lưng hơi cong lên trên, đâm thẳng ra trước đầu của nó.
Bộ răng nanh sắc nhọn, bốn chân thô to với móng vuốt sắc nhọn lại thêm cơ bắp nổi lên cuồn cuộn làm cho dáng vẻ của nó trông cũng khá dữ tợn.
Đình Tấn nhìn một hồi đánh giá lấy hai con Song Giác Thú này, sau đó mới lên tiếng hỏi.
- “Cho ta xem thông số FimCktfQ kĩ năng được không?”
Ami và Dendi đều ngoan ngoãn mở lên bảng kỹ năng của mình rồi đưa về phía Đình Tấn cho xem.
Triệu hồi: Song Giác Thú
Đẳng cấp: Hạ cấp
Giới thiệu: Triêu Hồi Song Giác Thú quái vật trợ giúp chiến đấu.
Tiêu hao ma pháp: 50 MP (Kéo dài tiêu hao 20MP/s)
Hiệu quả:
HP = [Điểm Thể chất] x 20
Sát thương vật lý thấp nhất = [Điểm Tinh thần/2]
Sát thương vật lý cao nhất = [Điểm Tinh thần]
Phòng thủ vật lý = [Điểm Sức mạnh * 0.2]
Phòng thủ ma pháp = [Điểm Tinh thần * 0.1]
Số lượng triệu hồi cao nhất = [Đẳng cấp / 10]
Nhìn hai con quái vật này, Đình Tấn không khỏi tắc lưỡi suy nghĩ: ‘Cũng quá cùi bắp đi…’
Con Song Giác Thú này triệu hồi thì tiêu hao nhiều hơn so với Bộ Xương Chiến Sĩ nhưng sức chiến đấu lại thua xa.
Đặc biệt cái giới hạn mỗi 10 cấp mới được triệu hồi thêm một con làm hắn có chút ‘đau trứng’.
Nếu đẳng cấp tăng lên đến 31 cấp, mang mấy con Song Giác Thú này đi đánh với loài quái vật như con Reek thì chắc còn không đủ cho bọn chúng giết nữa là.
Thế nhưng dù sao cũng là hắn chỉ điểm cho hai đứa nhỏ, nói thế chẳng khác nào ‘bợp tai’ vào mặt mình.
Hắn chỉ có thể hắng giọng rồi khen một tiếng “Rất tốt!” sau đó lại tiếp tục triệu hồi ra Tang Thi và Bộ Xương Cung Thủ.
Cả đám người theo sau đám vong linh của Đình Tấn tiến sâu vào rừng bắt đầu một buổi đi săn chó sói.