“Thanh Nhiên, ngươi thi có tốt không?” Lạc Chanh Manh thực lo lắng cho cô thi không tốt thì bị toàn trường chế nhạo làm sao bây giờ, nhưng vẫn là cực tin tưởng năng lực Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên tự tin cười, đây không phải là cơ hội tốt để cô thể hiện bản thân sao, đợt kiểm tra này cũng không làm khó được cô, cô có tự tin lần thi này sẽ được điểm cao.
Lúc này chỉ có thể đợi một ngày đêm, ngày mai nhìn xem bảng kết quả.
Ngôn Thanh Nhiên một phen ôm chầm Lạc Chanh Manh, xoa xoa vùng xung quanh lông mày nàng đang nhăn lại “Ngoan, đừng không vui, đi theo ta chơi bóng rổ đi” Ngôn Thanh Nhiên liền như thế ôm Lạc Chanh Manh chậm rì rì đi đến sân bóng rổ.
Ngày hôm nay trong sân bóng rổ có rất nhiều người, trong sân bóng rổ cũng không có nhiều nam sinh, trên cơ bản đều là các bạn học nữ đang vây xung quanh nhìn.
Không ít bạn học nữ đều bị các nam sinh đánh bóng rổ cao cao hấp dẫn, trong đó có nam thần trường học rất được mọi người hoan ngênh, Triệu Phàm, lớn lên đĩnh soái, học tập cũng không sai.
Không ít bạn học nữ đều bị hắn làm cho mê đảo, nhưng mà Triệu Phàm chỉ thích mỗi nữ thần toàn trường Dung Tích Triều, hắn vẫn luôn theo đuổi Dung Tích Triều, đáng tiếc Dung Tích Triều vẫn luôn đối với hắn không có cảm giác.
“Triệu Phàm, Triệu Phàm! Hảo soái a! Đẹp trai quá đi!” Trong trường học vẫn là không hề thiếu nữ sinh mê trai...
Triệu Phàm đánh bóng rổ động tác thực thuần thục để người ta cảm thấy rất tuấn tú.
Ngôn Thanh Nhiên yên lặng đứng ở một chổ khác trong sân bóng rổ, cầm lấy trái bóng của chính mình mà chơi.
Ngôn Thanh Nhiên đời trước thích nhất là chơi bóng rổ, hơn nữa kỹ thuật chơi bóng rổ của cô cũng phi thường tốt, không kém ai.
Lạc Chanh Manh nhìn hình dáng đánh bóng rổ của Ngôn Thanh Nhiên hồn lại bay mất một phen, vào lúc này sân trường lại vang lên một trận gây rối.
Quay đầu vừa nhìn, Dung Tích Triều cùng Cố hội trưởng thật chậm rãi đi tới, không ít bạn học nữ đều nhìn Triệu Phàm, nghĩ Triệu Phàm khẳng định sẽ kích động không thôi, quả nhiên Triệu Phàm kích động giống như gà mổ thóc.
Có người muốn ham vui liền nhân cơ hội đem Ngôn Thanh Nhiên ra cười nhạo một phen.
“Nha, các ngươi nhìn kia, đó không phải là Ngôn Thanh Nhiên sao! Ha ha, hắn còn không biết xấu hổ mà đến đây? Kiểm tra khẳng định thất bại nên tới nơi này đánh bóng rổ đi? Ta nghĩ hắn đến cách ném trái banh cũng đều không biết” rất nhiều bạn học đều dùng một loại ánh mắt trào phúng nhìn Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên thực sự là bất đắc dĩ, cô thầm nghĩ chỉ muốn im lặng chơi bóng rổ mà thôi...
Triệu Phàm đã từng nghe qua cái tên này, thật sự cái tên này quá nổi danh, chủ yếu vẫn là tin đồn cô theo đuổi trêu chọc Dung Tích Triều, hành động vĩ đại nhượng rất nhiều bạn học đều cười nhạo.
Triệu Phàm đem bóng rổ vung tay, cất bước đi đến trước mặt Ngôn Thanh Nhiên, hai người thân cao không kém là bao nhiêu, ánh mắt nhìn nhau. Bất quá một cái là vẻ mặt lãnh đạm, một cái là ánh mắt châm chọc.
Triệu Phàm ánh mắt quá mức châm chọc khiến cho người ta khó chịu, bởi vì còn kém không có trắng trợn táo bạo nói 'lão tử nhìn ngươi khó chịu, ngươi là người ngu ngốc!'
Dung Tích Triều liền như thế nhìn hai người... Hai người bọn họ có cơ tình sao? Nhìn nhau đã nửa ngày...
Cố hội trưởng vẻ mặt xem náo nhiệt không tính là đại sự, dùng tay chạm tay Dung Tích Triều, không có hảo ý nhìn Dung Tích Triều.
Cố Tư Huyền cảm thấy ngày hôm nay cùng Dung Tích Triều đến thao trường là một quyết định đúng a, chậc chậc, nhìn trước mắt 2 cái người này như thiên lôi đụng địa cầu, liền có một đóm lửa bắn ra tứ phía.
“Ngươi chính là Ngôn Thanh Nhiên?” Triệu Phàm âm thanh tràn ngập xem thường, ánh mắt một chút không có đem Ngôn Thanh Nhiên để vào mắt.
“Đúng vậy, ngươi có thể tránh ra không? Ta muốn chơi bóng.” Ngôn Thanh Nhiên một chút không có đem Triệu Phàm để vào mắt, một ánh mắt cũng lười bố thí cho hắn, trực tiếp đối với hắn chẳng khác gì một đoàn không khí, ngữ khí nhàn nhạt.
Triệu Phàm trực tiếp tức giận, cái tên Ngôn Thanh Nhiên này nghĩ hắn là ai vậy? Cũng không thể nào không biết hắn, hắn là Triệu Phàm a?
“Ta là Triệu Phàm, nghe nói ngươi thích Dung Tích Triều?” Triệu Phàm nói đến đây hàm răng cắn chặt phát ra tiếng vang giống như đang cắn chính là Ngôn Thanh Nhiên.
“Ân? Cái gì?” Ngôn Thanh Nhiên nghe đến đó buồn bực, cô thích Dung Tích Triều? Đừng đùa đi? Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Triệu Phàm, cười một thoáng, xoay người cầm lấy trái banh bóng rổ muốn tiếp tục chơi.
Triệu Phàm trực tiếp dùng tay cố sức cướp lấy trái bóng, bóng trong tay Ngôn Thanh Nhiên bị xoá sạch.
Ngôn Thanh Nhiên tính tình tốt là không sai, nhưng mà không có nghĩa người nào cũng đều có thể khi dễ, tính tình tốt là để đối với bạn gái của mình, cùng với lão mụ, còn có bằng hữu, hắn tính là vật gì đây? Không phát uy năng lực thực sự là dám nghĩ cô là Hello Kitty?
Xoay người ánh mắt liền như thế thẳng tắp nhìn Triệu Phàm, xem đến khiến cho Triệu Phàm trong lòng sợ hãi, hắn như thế nào cảm thấy Ngôn Thanh Nhiên hiện tại có chút khủng bố vậy?
“Ngươi dám đánh với ta một trận bóng rổ không? Nếu người thua, ngươi tránh xa Dung Tích Triều một chút” Triệu Phàm thực sự có cảm giác là vật mình thích bị người khác cướp lấy như nhau, nhưng ai cũng đều biết Dung Tích Triều đối với hắn hoàn toàn không có ý tứ kia?
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế thực sự là ha ha cười, nhìn cô cách rất gần Dung Tích Triều sao?
Rất nhiều người đều chờ Ngôn Thanh Nhiên trả lời, Dung Tích Triều liền như thế nhìn Ngôn Thanh Nhiên, cảm giác người trước mắt có chút xa lạ, không giống như trước đây.
Cố hội trưởng cảm thấy tiểu tử này phi thường đĩnh soái, chủ yếu toàn thân phát ra khí chất kia, so với Triệu Phàm thì hoàn toàn khác xa!
Ngôn Thanh Nhiên thực sự cảm thấy bị phiền chết bởi cái tên Triệu Phàm này, hắn nhất định muốn chết chẳng lẽ mình không thể thành toàn cho hắn? Vừa lúc này tâm trạng của mình cũng vô cùng tốt.
Lạc Chanh Manh tay kéo kéo tay Ngôn Thanh Nhiên, trong ánh mắt lo lắng nhượng Ngôn Thanh Nhiên trong lòng ấm áp, đưa tay xoa xoa đầu Lạc Chanh Manh, không tiếng động an ủi.
Ngôn Thanh Nhiên đáp ứng khiêu chiến của Triệu Phàm rồi, tin tức này trong nháy mắt truyền khắp toàn trường, vô số bạn học nhanh chóng chạy tới xem, đương nhiên chỉ vì muốn nhìn Ngôn Thanh Nhiên diễn trò hay! Nhìn Triệu Phàm như thế nào đem Ngôn Thanh Nhiên đánh hoa rơi nước chảy.