Thứ tự biểu diễn cứ thế mà diễn ra, rất nhanh liền đến phiên Mộ Dung Tử biểu diễn, từng đợt tiếng thét chói tai còn có tiếng vỗ tay dành cho Mộ Dung Tử chậm rãi vang lên khi nàng lên sân khấu.
Hôm nay Mộ Dung Tử mặc bộ trang phục váy màu trắng xẻ chân, đường viền váy tính xảo xẻ ra làm lộ ra hai chân thon dài trắng nõn, vòng eo lả lướt đường cong hoàn mỹ. Đầu ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua khóe môi của mình để vén ra sợi tóc đang trụ ở đó. Địa phương nơi sợi tóc xẹt qua tựa như vẫn còn lưu lại nhàn nhạt dư hương.
Ánh mắt nàng giống như một ngày chiều mùa thu, long lanh, chân thành và thâm tình, nét đẹp đặc trưng thướt tha. Nàng không hề đeo trang sức, chỉ đơn giản là búi một búi tóc, kẹp một cái cây trâm xinh xẻo, thanh tú trang nhã, vài sợi tóc làm loạn tự nhiên buông xuống xẹt qua vành tai nàng, mơ hồ có thể thấy nàng có mang theo khuyên tai nho nhỏ, nhờ ánh sáng chiếu vào mà lúc sáng lúc tối, miệng như có như không mỉm cười.
Mộ Dung Tử hôm nay dường như đã mê hoặc rất nhiều người, cũng nhượng Ngôn Thanh Nhiên hơi thất thần, ngày hôm nay Mộ Dung Tử Chân rất đẹp, không hề giống với hình ảnh Mộ Dung Tử hung hăng ngày thường, ôn nhu, uyển chuyển.
Mộ Dung Tử nhẹ nhàng cười, hơi hơi khom người chào, xoay người, ngồi xuống cây đàn tranh trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng trắng nõn phủ lên, chậm rãi khẽ động... Một khúc “Cao sơn lưu thuỷ” chậm rãi được phát ra, rất nhiều người như bị mang vào mộng cảnh, xung quanh im lặng không một tiếng động.
Có thể thấy được núi cao, mây mù lượn lờ, mơ hồ vô định, âm thanh trong suốt, tiết tấu hoạt bát, như 'róc rách boong boong, dòng nước chảy; thanh thanh lãnh lãnh, dương dương thong thả, mây bay nước chảy lưu loát sinh động' khiến cho người ta đến si mê, không ngừng cảm thán cầm nghệ của Mộ Dung Tử cao siêu.
Ngôn Thanh Nhiên cũng vô tình mà bị cuốn vào, giống như đang ở trên tiên cảnh, toàn thân thả lỏng, Mộ Dung Tử quả nhiên không giống với bình thường a...
Ai ai cũng không nghĩ tới năm nay Mộ Dung Tử sẽ không hát, mà lại biểu diễn đàn tranh, công phu cầm nghệ của nàng không biết là mất bao lâu mà lại xuất sắc như vậy.
Mộ Dung Tử từ hồi 5 tuổi liền bắt đầu học tập đàn tranh và khiêu vũ, đó chính là truyền thống của gia đình nàng, trong nhà vẫn luôn lấy cầm kỳ thi họa làm trọng. Mộ Dung Tử trong nhà là đại tiểu thư, từ nhỏ đã được mọi người trong nhà đặt rất nhiều kỳ vọng mà không ngừng bồi dưỡng, đem nàng bồi dưỡng thành một cái tiểu thư khuê các.
Truyền thống thế gia của gia đình Mộ Dung Tử chính là trở thành tiểu thư khuê các, chỉ có thể đọc sách học tập, sau đó kết hôn rời khỏi gia đình. Thế nhưng nàng lại ẩn dấu tính tình bạo lực, không sợ trời không sợ đất, vừa thả ra liền ghê gớm, quả thực muốn lên trời.
Mộ Dung Tử như vậy nhượng rất nhiều người hoa mắt, mê muội, từ đó đến đây Mộ Dung Tử đều mang hình tượng bạo lực, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng ôn nhu uyển chuyển của nàng. Thật là thần kỳ, nàng cư nhiên có nhiều hình thái như vậy.
Mộ Dung Tử biểu diễn xong, sau đó cúi mình vái chào, tiếng vỗ tay như sấm động, Mộ Dung Tử ánh mắt nhìn hướng Ngôn Thanh Nhiên, cái đầu khẽ gật một chút, quay qua Ngôn Thanh Nhiên cười một thoáng, trong ánh mắt chợt lóe nên tình cảm không biết tên, trong lòng tràn ngập thỏa mãn vì Ngôn Thanh Nhiên ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình.
Ngôn Thanh Nhiên vỗ vỗ tay, ánh mắt hướng Mộ Dung Tử cùng nàng nhìn nhau, hai người không nói, cười một thoáng, Ngôn Thanh Nhiên trong mắt đầy ý tán thưởng nhượng tâm Mộ Dung Tử bắt đầu mãnh liệt nhảy lên. Gương mặt hơi hơi hồng, từng bước một đi xuống đài, đi tới sau hậu trường liền cố gắng đè nén lại tâm tình, thỏa mãn cười. Nàng thực thích Ngôn Thanh Nhiên luôn như vậy nhìn nàng, ngày hôm nay nàng biểu diễn quả thật là một quyết định sáng suốt!
Mộ Dung Tử bên này đắc ý, bên kia Lạc Chanh Manh nhìn đến cảnh hai người nhìn nhau trìu mến, đôi mắt liền trừng Mộ Dung Tử, ghê tởm, nếu như biết trước như vậy nàng cũng đi biểu diễn a!
Ngôn Thanh Nhiên quay đầu lại thấy Lạc Chanh Manh bĩu môi, cười một thoáng, ôn nhu xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.