Trọng Sinh Chi Vườn Trường Nam Thần

Chương 41: Chương 41




Nhiếp ảnh gia nghĩ thôi thì chụp đại cho hai người này, tới thời điểm chụp ảnh tập thể hẳn sẽ dễ dàng hơn nhiều đi, dù sao vẫn còn có nhiều bạn học nữ đáng yêu a~

Thời điểm chụp ảnh tập thể Ngôn Thanh Nhiên đứng ở chính giữa, hai bên trái phải như trước là hiệu trưởng, Cố hội trưởng ở bên kia, tiếp theo lần lượt là Dung Tích Triều, Mộ Dung Tử. Đối với vị trí sắp xếp này Mộ Dung Tử là không phục! Hiệu trưởng chiếm một bên thì không nói, Cố Tư Huyền này cũng giành đứng bên đó là sao? Cái quỷ gì! Thiệt là muốn chửi thề mà..

“Vị bạn học mặc váy trắng cười một chút..” Nhiếp ảnh gia thực chuyên nghiệp nhắc nhở một câu, kết quả bị Mộ Dung Tử hung hăng trừng liếc mắt, nhiếp ảnh gia thực vô tội a, hắn không phải là nhắc nhở nàng cười một chút sao, tại sao lại trừng mắt với hắn... Khoảnh khắc lúc nhiếp ảnh chuẩn bị nhấn chụp thì một bạn học nào đó phía sau đi về phía trước một bước, lại không cẩn thận đạp trúng váy thế là hướng phía trước đẩy tới, trùng hợp lại đụng trúng hiệu trưởng đại nhân phía trước. Mặc Khuynh Nhiễm hoàn toàn không có có một chút chuẩn bị, liền như thế chúi mũi về phía trước, phản ứng đến đây đã không còn kịp rồi. Lẽ nào hình tượng nàng giữ nhiều năm qua tại bây giờ, tại thời khắc này sắp đổ nát? Mặc Khuynh Nhiễm luống cuống. Ai? Là ai! Nếu để nàng phát hiện nhất định sẽ xiên một phát chí mạng!

Bên này hiệu trưởng đại nhân trong lòng hoảng loạn, mặt ngoài bình tĩnh. Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng vươn tay bắt được tay Mặc Khuynh Nhiễm, cố sức kéo nàng lại... Vững vàng đứng lại, hiệu trưởng liền như thế bị Ngôn Thanh Nhiên ôm ở trong lòng, lúc này tiếng chụp hình 'bụp' vừa vang... Xung quanh yên lặng...

Mặc Khuynh Nhiễm mở to một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Ngôn Thanh Nhiên, trong mắt nguy hiểm nhượng Ngôn Thanh Nhiên cả kinh, nhanh tay buông hiệu trưởng ra... Cô thật sự vô tội a, không nỡ nhìn hiệu trưởng mất mặt cho nên mới ra tay trợ giúp mà thôi... đột nhiên cảm giác được những ngày sau này sẽ không dễ chịu lắm a..

Các học sinh đều lựa chọn đem chuyện này quên đi, Mặc Khuynh Nhiễm đôi mắt nhẹ nhàng đảo qua Ngôn Thanh Nhiên sau đó đi xuống sân khấu, vẫy vẫy tay quản gia đi theo sau đó. Hai người liền như thế một trước một sau rời khỏi đại sảnh. Ngôn Thanh Nhiên liền nhìn theo nàng đi xa, ân, hy vọng hiệu trưởng đại nhân sẽ không để bụng chuyện nhỏ này đi.

Sau khi chụp ảnh tập thể xong, Lạc Chanh Manh vội vã chạy lên sân khấu, trong tay còn cầm theo một bó hoa hướng dương. Rất đẹp, rất hảo xem, thực tươi mát. Ngôn Thanh Nhiên tiếp nhận bó hoa sau đó ôn nhu quay sang Lạc Chanh Manh cười, tay kia lại xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng. Lạc Chanh Manh đáng yêu như vậy thực sự là sinh ra để người ta yêu thương, đã từ lâu rồi cô không có nhận được bó hoa hướng dương nào. Ít ai biết được Ngôn Thanh Nhiên thích nhất chính là hoa hướng dương, nhớ tới đời trước còn cả đời này chỉ có duy nhất hai người tặng hoa hướng dương cho cô. Một chính là Lục Lưu Ly, và bây giờ lại có thêm Lạc Chanh Manh, thực sự khiến cô rất cảm động.

Kế tiếp có một đống bạn học nữ vây quanh Ngôn Thanh Nhiên tặng hoa, các nàng đưa hoa rất nhiều loại hoa nhưng đều không có hoa hướng dương mà Ngôn Thanh Nhiên thích, nhưng dù vậy cô cũng thể cự tuyệt được. Ngôn Thanh Nhiên từ đó đến giờ chưa bao giờ cự tuyệt fan của mình, bởi vì các nàng thật sự rất đáng yêu. Đời trước fans của Ngôn Thanh Nhiên có thể nói là bị Ngôn Thanh Nhiên sủng đến từng đừng người, hàng năm cô còn bầu ra bảng xếp hạng cưng chiều dành cho fans. Một người quan tâm fans, tôn kính trọng fans như thế nào lại có người không thích chứ~

Ngôn Thanh Nhiên ánh mắt cầu cứu nhìn hướng Lạc Chanh Manh, Lạc Chanh Manh lập tức ngầm hiểu, che ở trước mặt Ngôn Thanh Nhiên từng bước từng bước tiếp nhận những bó hoa đưa tới, thẳng đến khi nàng bị những bó hoa che giấu đi thân ảnh... Những người đó mới dần dần tản đi “Nha, nam thần thì ra rất được hoan ngênh a~” âm thanh quen thuộc trào phúng lần thứ hai vang lên, Cố Tư Huyền nhìn đám nữ sinh vây quanh Ngôn Thanh Nhiên trong lòng một trận khó chịu, Ngôn Thanh Nhiên ngươi có hay không là bị ngốc? Sao còn không biết trốn đi? Nhịn không được liền lên tiếng một chút.. Kỳ thực nàng không tính nói như thế... Nhưng không hiểu sao bản thân lại cứ thế lại nói ra, chính là nhịn không được muốn trào phúng Ngôn Thanh Nhiên muốn cho cô biết là mình đang không vui...

Ngôn Thanh Nhiên nhìn Cố Tư Huyền cảm thấy có phải hay không nàng đang khó chịu, mình hình như đâu có chọc gì tới nàng... Thật là lớn như vậy còn giống như cái hài tử, không biết nên hống nàng thế nào đây. Quay đầu liền như thế nhìn Cố Tư Huyền mỉm cười, Cố Tư Huyền nhìn đến Ngôn Thanh Nhiên hướng mình tươi cười cảm giác uất ức này giờ liền tiêu biến! Nàng trước đây tại sao lại không biết Ngôn Thanh Nhiên có năng lực tiện lợi như thế a! Thật là tiện dạng! Cố Tư Huyền xoay người không thèm nhìn, ôm mấy bó hoa đi ra đại sảnh.

Mộ Dung Tử bên kia cũng bị mấy tên vương bát đản bao vây, khiến cho lửa nóng trong lòng lại nổi lên, các ngươi không thể nhượng ta im lặng một ngày để làm thục nữ được hay sao? Rốt cục nhịn không được liền nói... “Tránh ra!” Một rống này nhượng mấy nam sinh mắt to mắt nhỏ nhìn nhau... Cảm giác được Mộ Dung Tử phẫn nộ sau đó nhanh lên tản đi, đừng đùa, nếu đi chậm một chút có phải hay không sẽ bị nàng đánh cho một trận...

Kỷ niệm ngày thành lập trường sẽ viên mãn kết thúc, từ lúc này đây đối với các học sinh ngày kỷ niệm thành lập trường sẽ là ngày náo nhiệt nhất, rất chờ mong tới năm sau.

- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---

Ngôn Thanh Nhiên trải qua lần biểu diễn này đã hoàn toàn trở thành đề tài hot, trên diễn đàn trường học đều là ảnh chụp của cô. Cũng có vài bạn học đăng ảnh và video của Ngôn Thanh Nhiên lên Weibo, chỉ trong một đêm mà những bức ảnh, những cái clip đó trở thành viral*, không ít nữ sinh bị Ngôn Thanh Nhiên mê hoặc!

(*Viral: lan truyền nhanh chóng, phổ biến.)

Bài Weibo đăng tải kia có lượt bình luận nhiều đến dọa người, rất nhiều nữ sinh đều tại vì khí thế ngất trời của thiếu niên trong video mà bình.

Lục Lưu Ly nhìn thiếu niên trong video, đột nhiên cảm giác quen thuộc dần dần kéo tới, khí phách hăng hái này giống y hệt Ngôn Thanh lúc trước, nhượng nàng mê muội. Liều lĩnh đi theo Ngôn Thanh, cả hai cùng nhau nỗ lực và nỗ lực hơn nữa, từ khi cả hai còn trẻ cho đến trung niên, tình cảm của các nàng lúc đó đã vượt qua cả thân tình, mà nàng thấy cảm giác như vậy cũng thật tốt!

Lục Lưu Ly cũng không biết từ khi nào mà bản thân đối với Ngôn Thanh có loại ý nghĩ này, có lẽ là từ khi nhìn Ngôn Thanh dáng vẻ tươi cười bước lên sân khấu đi? Hay là lúc Ngôn Thanh đoạt giải mà cảm động rơi nước mắt? Nàng cũng không biết. Nhớ tới Ngôn Thanh cùng với cái ôm ấm áp của cô, mà bây giờ chỉ còn một mình nàng, nàng biết rõ tình cảm của mình giành cho Ngôn Thanh là gì, khi biết tin Ngôn Thanh có bạn gái mà trong lòng nàng thật sự rất đau, giống như bị người đâm một nhát dao vậy.

Tin tức Ngôn Thanh tử vong khiến nàng không thể tin là thật! Lục Lưu Ly lúc đó như người điên chạy đi khắp nơi tìm kiếm Ngôn Thanh, chỉ hy vọng Ngôn Thanh sẽ đứng trước mặt nàng, dùng cái ôm ấm áp ôm nàng một lần nữa...

Lúc đó nàng đã ôm thân thể Ngôn Thanh mà khóc thật lâu, khóc đến thương tâm gần chết. Hai năm chán chường trôi qua, nàng không thể điều tra được nguyên nhân cái chết của Ngôn Thanh năm đó, nhưng nàng có lòng tin vững chắc là Ngôn Thanh không có khả năng tự sát! Chắc chắn là có người giết cô! Nhất định là như vậy!

Lục Lưu Ly mất thật lâu cũng chỉ có thể tìm ra đầu mối nằm ở Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng nữ nhân này từ sau cái chết của Ngôn Thanh lại sống vui vẻ như cá gặp nước, sắp tới nàng sẽ gả cho một cái thiếu gia nào đó. Lục Lưu Ly tự bản thân đã đi theo tra chân tướng vụ việc này hai năm trời nhưng lại có một cổ thế lực bí ẩn chèn ép, mãi cho đến tận bây giờ.

Lục Lưu Ly luôn luôn hối hận về khoảnh khắc đó, vì sao lúc đó nàng lại không đi tìm Ngôn Thanh.

Suy nghĩ trở về hiện tại, ngón tay cách màn hình nhẹ nhàng chạm đến gương mặt tuấn mỹ, nàng còn nhớ Ngôn Thanh đã từng có ước mơ muốn có cơ hội được biểu diễn như vậy. Nhưng mà bây giờ điều đõ đã không còn cơ hội nữa rồi, Ngôn Thanh...Ngôn Thanh, trong lòng hiện lên cái tên này. Lục Lưu Ly cảm thấy Ngôn Thanh và thiếu niên này thật giống nhau, chỉ khác là bên trong màn hình chính là cái nam hài tử mà thôi.

Càng nhìn người bên trong màn hình, một giọng nói trong lòng của nàng ngày càng mãnh liệt, giọng nói đó kêu nàng nhất đinh phải đi gặp người này... nếu như không gặp người này nhất định bản thân hối hận suốt đời.

Lục Lưu Ly rất nhanh tắt đi máy vi tính đứng dậy, đi tới buồng vệ sinh nhìn bản thân ở trong gương, hoàn toàn không còn khí phách lúc trước nữa. Nàng không nên biến thành cái dạng này a, đây không phải là nàng...

Sửa soạn lại chính mình một chút, tìm một cái mặt nạ đắp lên, uốn lại cái tóc, thay đổi một bộ quần áo mà lúc trước Ngôn Thanh thích nhìn nàng mặc.

Nhìn một chút cái nhà đang hỗn độn mà chịu không nổi, trong lòng lại là một trận thở dài, nếu như Ngôn Thanh ở đây chắc chắn sẽ mắng nàng đi? Dù sao Ngôn Thanh cũng là người yêu thích sạch sẽ, sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng nếu để mọi thứ lộn xộn như vậy.

Nghĩ tới tí nữa quay về phải thu thập lại mới được, ra ngoài, đi hướng bãi đỗ xe, mở ra cửa xe màu trắng có rèm che, hướng tới trường học mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.