“Nhiên Nhiên, thực xin lỗi, ta không cố ý..” Dương Y âm thanh nghẹn ngào, cảm xúc không thể khống chế được mà cuộn trào mãnh liệt, nước mắt rớt liên tục, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngôn Thanh Nhiên, một lần lại một lần nói thực xin lỗi. Nàng cho tới bây giờ chưa từng đánh Ngôn Thanh Nhiên lần nào, ngay cả một câu nói nặng cũng không dám. Trong lòng yên lặng xin lỗi Ngôn Thao thật nhiều, bởi vì nàng đã không chiếu cố tốt Ngôn Thanh Nhiên, mới khiến con gái ra bộ dáng này.
Tha thứ cho Dương Y đầu óc lúc này hoàn toàn hoảng loạn, nàng đang bị kẹt giữa thổ thẹn và hối hận.
“Mụ, thực xin lỗi. Ta thật sự chỉ thích nữ nhân, cùng nam nhân ở một chổ chỉ khiến ta đau khổ...” Ngôn Thanh Nhiên không rõ vì sao giới tính được xem trọng đến như vậy, đối với cô tình yêu chính là cảm xúc đến từ cái gọi là linh hồn, chứ không phải là hai cái xác tiếp xúc nhau. Cô chỉ là thích một người có ngoại hình giống mình thôi thì có gì sai chứ... Cô thật sự mong muốn Dương Y có thể tiếp thu việc này, cũng mong muốn Dương Y có thể chúc phúc cho mình, dù sao Dương Y ở trong lòng cô vẫn rất trọng yếu.
Dương Y lúc này không biết nên nói gì, nàng muốn được yên lặng một chút, suy nghĩ tới nên làm cái gì bây giờ, xoa xoa huyệt thái dương, thở dài, trong lòng ước gì chỉ có một mình mà sống.
“Ngươi ra ngoài trước đi, để cho ta được yên lặng một chút” Dương Y nói sau đó đưa lưng về phía Ngôn Thanh Nhiên mà không hề nhìn cô, Ngôn Thanh Nhiên lúc này cũng biết Dương Y cần một không gian an tĩnh.
Gật đầu ra khỏi cửa, đóng cửa lại, sau đó đầu tựa vào cửa lẳng lặng nghe tiếng khóc ở bên trong truyền ra, trong lòng đau đớn cùng cực, khiến cô nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn trời.
Sau khi Ngôn Thanh Nhiên rời khỏi đây, Dương Y đã không thể khống chế được cảm xúc của mình, ngồi ở trên ghế, dựa vào bàn mà khóc lớn. Âm thanh ban đầu còn nhỏ cho đến lúc lớn bắt đầu kể lể, như thể nàng muốn đem mấy năm ủy khuất vừa rồi phóng hết ra. Dương Y lúc này cảm thấy quá mệt mỏi, nàng chưa từng làm chuyện xấu gì quá khủng khiếp, tại sao ông trời lại đối xử như vậy với nàng.
Chồng mất sớm đã không muốn nhắc tới, còn có con gái là đồng tính luyến ái. Dương Y cảm thấy như bầu trời muốn sụp đổ, nhưng hiện tại không còn ai có thể cùng nàng gánh vác bầu trời này nữa, không có biện pháp nào khác. Sẽ không có ai đến giúp nàng, tất cả đều phải dựa vào bản thân, càng suy nghĩ lại càng tuyệt vọng, Dương Y bây giờ cái gì cũng đều không nghĩ được, cứ như thế ngây người ngẩn ngơ.
Ngôn Thanh Nhiên sau khi nghe xong trong lòng nổi lên chua xót, tự trách bản thân có phải cách truyền tải của cô có phải quá thẳng thắn hay không, không đành lòng tiếp tục nghe, càng nghe càng cảm thấy hít thở không thông.
Trực tiếp rời khỏi nơi đó, chậm rãi đi tới sân sau, nhìn liên hoa bên trong hồ nước bắt đầu nở rộ, trong đầu hiện ra bóng dáng của một người nào đó. Nhặt lên một hòn đá nhỏ, nhẹ nhàng ném, ngẩng đầu nhìn bức tường phía trước đang vây quanh... Đằng sau bức tường này chính là nhà của hiệu trưởng, tự hỏi không biết nàng lúc này đang làm gì...
Cảm giác hít thở không thông đã vơi đi được một ít, tuy nhiên cô vẫn còn đang lo lắng cho Dương Y, nhưng cô biết Dương Y lúc này đang cần không gian riêng tư cho nên không muốn làm phiền.
Lúc này trong đầu hiện lên một thân ảnh, không kìm lòng nổi liền đi tới bên cạnh bức tường quan sát, phát hiện bức tường có chút cao.. Bất quá phía trước vừa vặn có một cái cây.. Khi còn bé Ngôn Thanh Nhiên cũng không thiếu kiến thức leo cây ăn trộm trứng chim, cho nên việc nhỏ này không thể làm khó được cô. Nhanh nhẹn leo lên cây, sau đó nhìn đến cái sân đối diện... Lúc này mới được mở mang tầm mắt, quả nhiên là hiệu trưởng đại nhân a, căn bên này so với nhà của cô còn to hơn rất nhiều...
Bên trong sân có hòn non bộ nước chảy được lắp đặt các thiết bị vô cùng xinh đẹp, tràn ngập hơi thở cổ điển, cái đình bên nhà hiệu trưởng cũng đẹp hơn so với bên nhà cô nhiều lắm, còn có trong hòn non bộ có loại cá Kim long quá bối... Loại cá này Ngôn Thanh Nhiên đã từng gặp qua một lần, một con có giá cũng rất mắc, toàn thân nhan sắc tựa như tơ vàng nhìn vô cùng đẹp mắt và tôn quý, ngoài ra còn nghe nói màu vàng mang đến sự phú quý và giàu sang cho gia chủ cho nên mới được gọi là Kim long quá bối. Trọng điểm chính là bên trong hồ không phải chỉ có một con duy nhất... Liếc mắt một cái liền thấy một mảng ánh vàng rực rỡ chói cả mắt... Ngoài ra còn có những loại hoa cỏ quý hiếm được chăm sóc cẩn thận, Ngôn Thanh Nhiên thực sự cảm thán danh tiếng và gout thẩm mỹ của hiệu trưởng đại nhân. Cứ như thế mà ngồi nhìn nửa ngày trời, đột nhiên có một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Ngôn Thanh Nhiên vô thức mà ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm thân ảnh đó...
Chỉ thấy hiệu trưởng đại nhân cầm một cái bình tưới cây tới vườn hoa, cúi thấp người, nhẹ nhàng nâng tay cầm lấy một đóa hoa đưa tới gần mũi hô hấp mùi thơm ngát, khóe miệng nổi lên một mạt ý cười nhàn nhạt.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến ngẩn ngơ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hiệu trưởng đại nhân cười như vậy, tim đập bùm bùm kinh hoàng, lại từ từ chuyển thành có chút si mê... Ngôn Thanh Nhiên lúc này hoàn toàn không biết bản thân có bao nhiêu hèn mọn, cư nhiên lại rình trộm người khác...
Hiệu trưởng đại nhân cầm bình nước bắt đầu tưới hoa, tâm tình hôm nay thực tốt, nhìn những đóa hoa đang nở rộ tớt mà trong lòng thực thỏa mãn. Hiệu trưởng đại nhân có duy nhất một sở thích đó chính là trồng hoa... Nhìn một đóa hoa do chính tay mình nuôi trồng nở rộ so với việc làm tổng tài thì thú vị hơn nhiều. Tha thứ cho hiệu trưởng đại nhân cũng vẫn còn có tâm tình thiếu nữ a! Có thể nói chuyện này hoàn toàn không có ai biết, người ngoài chỉ biết đến hình tượng hiệu trưởng lãnh khốc băng sơn, mà không hề biết nàng còn có một mặt thiếu nữ như vậy...
Đột nhiên Mặc Khuynh Nhiễm cảm giác được sau lưng có một đạo ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình, cảm giác phía sau lưng nóng rực đứng lên. Đứng dậy nhìn xung quanh, Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng trốn đi, cảm thán cái cây này lớn lên thật to. Vỗ vỗ ngực chính mình, bị hù chết, thiếu chút nữa là hiệu trưởng phát hiện. Còn may mắn mình phản ứng nhanh! Hiệu trưởng nhìn bốn phía một chút, một bóng người đều không có, nghĩ rằng có lẽ mình suy nghĩ nhiều, xoay người lại tiếp tục tưới hoa.
Ngôn Thanh Nhiên ngồi trên cây thấy có gì đó không thích hợp.. Giống như có gì đó đang di chuyển? Cúi đầu, phát ra một tiếng thét chói tai! Ai đến nói cho cô biết vì sao lại có con rắn nhỏ ở đây vậy!!! Tiếng thét này hiệu trưởng đã nghe rõ mồn một! Buông bình nước đi tới, ngẩng đầu thấy sắc mặt trắng bệch của Ngôn Thanh Nhiên! Vì sao Ngôn Thanh Nhiên lại ngồi trên cái cây kia? Còn kêu la cái gì? Không biết là dọa đến nàng sao?
Con rắn nhỏ kia bị một tiếng thét chói tai của Ngôn Thanh Nhiên dọa sợ đã vội vàng chạy trốn... Ngôn Thanh Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trời biết cô sợ nhất là rắn! Tuy rằng con rắn này nhìn có chút đáng yêu nhưng mà cũng vẫn là dọa đến cô a... Lúc này Ngôn Thanh Nhiên vẫn tưởng rằng không có ai phát hiện ra hình dáng vừa rồi của mình, bằng không hình tượng mấy lâu nay sẽ bị phá hủy. Xem ra hôm nào phải tìm quản gia phân phó người đến xử lý cái sân này lại mới được, vạn nhất có rắn độc gì đó chạy vào cắn người là không được rồi.
“Ngươi lấp ló ở đây làm gì vậy?” Một tiếng này phát ra khiến Ngôn Thanh Nhiên giật mình, cúi đầu nhìn xuống... Hiệu trưởng từ lúc nào đã đứng ở đó rồi! Hai tay khoanh lại, sắc mặt bình thản nhìn cô... Mặc Khuynh Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Ngôn Thanh Nhiên có chút buồn cười, người này gặp phải cái gì mà sắc mặt kém như vậy? Lúc này hiệu trưởng đại nhân hoàn toàn không nghĩ đến Ngôn Thanh Nhiên đang rình lén chính mình... Nếu như nàng mà biết vụ này chắc chắn sẽ khiến Ngôn Thanh Nhiên đẹp mặt.
“Ta ngắm phong cảnh a...” Ngôn Thanh Nhiên giả ngu nói, lúc này còn không giả ngu thì lúc nào mới giả ngu đây? Lẽ nào nói vì muốn nhìn lén ngươi? Nói như vậy mà hiệu trưởng không chỉnh chết cô thì cô liền không phải họ Ngôn! Vì chính mặt mũi và tương lai của bản thân thì chuyện này nhất định không được để lộ ra, hơn nữa làm gì có quy định không được leo lên cây ngắm phong cảnh đâu chứ? Huống hồ đây còn là cây nhà mình, hiệu trưởng chắc chắn sẽ không thể nghi ngờ được...
Mặc Khuynh Nhiễm nghe nói như thế tất nhiên là không tin, leo cây ngắm phong cảnh? Có lầm hay không, từ nơi này làm gì có phong cảnh nào mà nhìn? Tuy rằng trong lòng có nghi vấn nhưng mà cũng không thể nào mở miệng tra hỏi được...
Hai người liền như thế nhìn nhau, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi bay, Ngôn Thanh Nhiên cúi đầu Mặc Khuynh Nhiễm ngẩng đầu.. Bầu không khí có một tia biến hóa, Ngôn Thanh Nhiên trong lòng có một tia khẩn trương, tay cầm chặt cành cây, đột nhiên rất muốn ôm lấy nữ nhân phía dưới một phen, nhưng mà cũng chỉ dám suy nghĩ mà thôi. Nhìn thẳng vào hai mắt Mặc Khuynh Nhiễm, còn có mái tóc bị gió nhẹ thổi bay, một thân váy trắng dài gợi cảm mà lại mị hoặc, phong cảnh phía sau xinh đẹp, tựa như một tuyệt thế mỹ nhân khiến còn người ta động lòng.
Mặc Khuynh Nhiễm cũng đang đánh giá người ngồi trên kia, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mê người, mi thanh tú, môi mỏng hồng hồng. Một thân áo sơ mi màu trắng nhẹ nhàng mà khoan khoái sạch sẽ, không thể nào không nói rằng Ngôn Thanh Nhiên lớn lên rất dễ nhìn, đây là lần đầu tiên nàng gặp một nam sinh mà dùng từ đẹp mắt diễn tả cũng không thỏa đáng, nhưng cũng không biết dùng từ gì để diễn tả. Nàng chỉ biết Ngôn Thanh Nhiên có một cổ hơi thở tà mị khiến nàng hơi hơi động tâm.
Lúc này quản gia Mặc Khuynh Nhiễm bưng một chén nước đậu xanh đi tới, cung kính trao cho Mặc Khuynh Nhiễm “Tiểu thư, đây là Lưu tẩu làm vội đưa tới cho người giải khát” Mặc Khuynh Nhiễm đối đãi với người làm trong nhà rất tốt, các loại đãi ngộ cũng rất nhiều, nàng cũng thật tâm đối đãi với mọi người cho nên những người giúp việc trong nhà cũng là thật tâm mà làm. Mặc Khuynh Nhiễm tiếp nhận nước đậu xanh sau đó gật đầu, nhìn một chút người còn đang ngồi trên cây kia, lại nhìn tới bát nước đậu xanh mát lạnh.
“Bưng đến thêm một chén đi” Nói xong sau đó ngẩng đầu nhìn Ngôn Thanh Nhiên, quản gia nghe vậy liền lập tức đi chuẩn bị. Ngôn Thanh Nhiên nhìn bát nước trong tay Mặc Khuynh Nhiễm mà nuốt nuốt nước miếng... Trời nóng như thế này thật thích hợp để uống một chén đậu xanh để giải nhiệt, nhưng mà hiệu trưởng đại nhân không có mở miệng mời cô... Liền dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hiệu trưởng, hy vọng hiệu trưởng có thể cho cô uống một chén hay không?
“Muốn uống sao?” Mặc Khuynh Nhiễm âm thanh nhẹ bẫng nói, trong giọng nói mang theo quyến rũ khiến Ngôn Thanh Nhiên thật là say... Ngôn Thanh Nhiên nhìn Mặc Khuynh Nhiễm nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc, cô thực sự quá nóng, muốn uống muốn uống a...
“Xuống dưới, đi đến đây.” Nói xong Mặc Khuynh Nhiễm xoay người rời đi, nàng đi tới cái đình cách đó không xa ngồi xuống, lấy tay chống đỡ cằm, ánh mắt vẫn luôn nhìn Ngôn Thanh Nhiên...
Ngôn Thanh Nhiên nửa ngày cũng không có phản ứng, hiệu trưởng là đang mời cô sao? Vừa nghĩ tới liền nhanh nhẹn từ trên cây bò xuống dưới, chạy ra khỏi sân nhà, lại đi tới phòng khách, sau lại đi tới cửa chính nhà Mặc Khuynh Nhiễm... Nhìn cánh cửa trước mặt mà trong lòng thấp thỏm, nơi này cô chỉ mới vào một lần...
Hít sâu một hơi sau đó vươn tay chuẩn bị gõ cửa, lúc này cửa mở, quản gia đến chào hỏi “Ngôn thiếu gia mời vào” Ngôn Thanh Nhiên nói một tiếng cảm ơn sau đó theo quản gia đi vào cửa chính, đi vài phút mới đến được sân sau... Lúc này trong sân truyền đến một tiếng đàn duyên dáng, Ngôn Thanh Nhiên nghe đến si mê, cảm thán hiệu trưởng đại nhân quả là nữ nhân tài ba.
- --
Tác giả có lời muốn nói: đau lòng giùm Dương Y, làm nữ nhân quả không dễ dàng.