[Cho dù trải qua chuyện phát sinh kiếp trước, Bùi Niệm cũng không cho rằng Triệu Tử Hiên thực sự yêu cậu, đó chẳng qua là sự chiếm hữu của Triệu Tử Hiên đối với đồ vật của mình mà thôi.
Nếu Triệu Tử Hiên thực sự yêu cậu, như thế lại để người nhà nói cậu là nam sủng chứ?! Bất quá hiện tại cậu lại đối với Triệu Tử Hiên động tâm, cho nên cậu tuyệt đối không thể ở bên cạnh liên lụy Triệu Tử Hiên.]
- --------------------------------
Edit: Giản Mân
"Tử Hiên..." Từ trong ác mộng tỉnh lại, Bùi Niệm lại một lần nữa ôm đầu khóc rống.
Nghe được từ trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc xé nát tim gan, Triệu Tử Hiên đứng ở ngoài cửa kìm lại suy nghĩ chạy vào ôm lấy Bùi Niệm. Hắn tự hỏi, vì cái gì Bùi Niệm bởi vì hắn mà khóc đến thương tâm như vậy?!
Sau khi khóc một trận, Bùi Niệm liền chịu đựng đau đớn từ trên người truyền đến, ngồi dậy. Chỉ mới ngồi dậy, Bùi Niệm đã nhận ra không thích hợp.
Hắn nhớ rõ ngày hôm qua rõ ràng bởi vì nguyên nhân quá đau đầu, trực tiếp ngã xuống đất, như thế nào hôm nay ngủ dậy một giấc liền nằm ở trên giường?!
Thời điểm rạng sáng giống như nhìn thấy Triệu Tử Hiên, khi đó cậu còn tưởng đang nằm mơ, chẳng lẽ Triệu Tử Hiên thực sự tới?! Bằng không Bùi Niệm thực sự không có cách nào giải thích được chính mình vì cái gì nằm ở trên giường.
Tiếng khóc trong phòng ngủ đã ngừng, Triệu Tử Hiên mới đẩy cửa đi vào.
"Tử Hiên..." Nhìn người trước mắt, Bùi Niệm thực khiếp sợ, Triệu Tử Hiên như thế nào tìm tới nơi này, lại ở trong phòng của cậu.
"Vẫn còn giận dỗi?!" Triệu Tử Hiên thử dùng thái độ trước khi bị phản bội đối dái với Bùi Niệm, lại phát hiện hết thảy vẫn đều vô cùng tự nhiên. Cứ cho là trong lòng còn hận người này, nhưng yêu lại càng sâu đậm hơn.
"Tử Hiên, buông tha ta đi, ngươi nên biết ta căn bản không yêu ngươi." Bùi Niệm nén bị thống trong lòng nói.
Vì không liên lụy Triệu Tử Hiên, hai người bọn họ vẫn nên tách ra. Thời điểm này kiếp trước Bùi Niệm vẫn luôn đối với Triệu Tử Hiên không nóng không lạnh, Triệu Tử Hiên là người thông minh sao có thể không phát hiện ra.
"Ngươi cho rằng có khả năng ta sẽ buông ta ngươi sao?!" Triệu Tử Hiên cười lạnh.
Đúng vậy, trong lòng người này trước nay chưa từng có hắn, bằng không cũng sẽ không dễ dàng phản bội hắn. Hắn cùng Bùi Niệm ở bên nhau 6 năm, 6 năm này hắn đem người này phủng trong tay, đặt trong lòng.
Nhưng người này lại đem tâm hắn giẫm đạp, trước mạt thế người này từng nói không biết bao nhiêu lần nói muốn rời đi nhỉ?! Ba năm trước mạt thế Triệu Tử Hiên đều không tính được Bùi Niệm có bao nhiêu suy nghĩ muốn rời khỏi hắn.
Sau mạt thế, người này chưa từng nói muốn rời khỏi hắn, nhưng khi gặp được Bùi gia, liền trực tiếp phản bội hắn.
"Cùng ngươi ở bên nhau quá mức thống khổ, ta không nghĩ tiếp tục ở bên cạnh ngươi, một chút đều không nghĩ đến." Nếu như đời trước cậu có thể sớm minh bạch tình cảm đối với Triệu Tử Hiên, sớm một chút thấy rõ người Bùi gia, có phải hay không bị kịch liền không phát sinh?!
Nhưng hiện tại hết thảy đều đã xảy ra, cứ cho cậu hiện tại đã trọng sinh, tất cả đều có thể một lần nữa bắt đầu, Bùi Niệm lại không thể đem chuyện kiếp trước coi như chưa từng phát sinh qua, cậu cũng không muốn nhìn thấy Triệu Tử Hiên vì cậu mà bị thương một lần nữa.
"Ngươi nhìn xem ngươi rời khỏi ta một tháng liền biến thành bộ dạng gì?! Ta sao có thể yên tâm để người một mình sinh hoạt!" Đã biết rõ Bùi Niệm giống như hắn cũng trọng sinh và có khả năng sở hữu không gian, Triệu Tử Hiên càng muốn đem người đặt trong tầm mắt, điều tra rõ ràng chuyện kiếp trước.
Thấy Bùi Niệm còn muốn nói gì đó, Triệu Tử Hiên trực tiếp đem người ôm lên, ra khỏi căn nhà Bùi Niệm đang ở.
"Ngươi bỏ ta xuống, ta không muốn về D thị." Bùi Niệm quả thực bị người này làm cho tức cười.
Kiếp trước nếu không phải người này luôn có thái độ cường thế như vậy, chỉ với tính cách của cậu thì sao có thể tức giận một người lâu đến thế, tức giận đến nỗi không nhìn rõ nội tâm chính mình.
"Nghe lời." Triệu Tử Hiên vỗ nhẹ cái mông của người đang lộn xộn kia, hai người họ đã lâu không hòa hợp như vậy rồi.
Trước mạt thế hắn làm nhiều chuyện thật quá đáng, Bùi Niệm đôi khi sẽ mất bình tĩnh. Sau này mạt thế đến, khoảng cách giữa hai người càng xa cách hơn, đến lớn tiếng với hắn Bùi Niệm cũng không dám.
Bị Triệu Tử Hiên cường ngạnh nhét vào trong xe, Bùi Niệm biết lần chạy trốn này đã chấm dứt. Với tính cách của Triệu Tử Hiên, đã nói muốn đưa cậu về D thị, thì tuyệt đối sẽ không cho phép hắn chạy đến bất cứ nơi nào khác.
Rốt cuộc bởi vì vẫn còn đang ốm, Bùi Niệm cũng không có tinh thần cùng Triệu Tử Hiên cãi nhau, lên xe không bao lâu liền thiếp đi.
Có lẽ là vì trở lại cái ôm ấp áp đã lâu, lại sinh bệnh, Bùi Niệm khó có được không nằm mơ. Ngủ ngon một giấc cũng là vấn đề, chưa nói đến việc ngủ một giấc dậy đã tới D thị, ngay cả trở về cũng không phải biệt thự trước kia.
"Đây không phải đường đến biệt thự, ngươi muốn mang ta tới nơi nào?!" Rốt cuộc biệt thự kia đã ở nhiều năm như vậy, ở đó Bùi Niệm vẫn thấy thoải mái hơn.
"Mang ngươi về Triệu trạch, một mình ngươi ở ngoài ta không yên tâm."
Năm tháng nữa mạt thế liền bắt đầu, trong khoảng thời gian này hắn phải làm tốt công tác chuẩn bị, không có thời gian chơi mèo vờn chuột, cho nên để người ở bên cạnh là yên tâm nhất.
"Không phải ngươi vẫn luôn không cho phép ta đến Triệu trạch sao?!" Bùi Niệm cảm thấy không thể tin được, người này vẫn luôn nói yêu cậu, thế nhưng chưa từng có ý nghĩ dẫn cậu về Triệu trạch, bởi vậy Bùi Niệm vẫn cảm thấy Triệu Tử Hiên một ngày nào đó sẽ buông tay.
Bằng không Bùi Niệm có khát vọng muốn có người đối tốt với mình, sao có thể nghĩ nhất định phải rời khỏi Triệu Tử Hiên. Đơn giản là cậu vẫn luôn vô pháp tín nhiệm Triệu Tử Hiên, hơn nữa những người bên cạnh Triệu Tử Hiên cũng nói những lời như vậy, khiến cậu càng ngày càng trở nên không có tự tin.
"Ta cho rằng ngươi không muốn đến Triệu trạch." Triệu Tử Hiên đột nhiên nghĩ có phải hắn đã làm sai điều gì không?!
"Đúng vậy, ta xác thực không muốn đi Triệu trạch." Bùi Niệm cười khổ nói. Đều đã đi đến tình trạng hiện giờ, nói những lời này có ích gì chứ.
Sau khi bị Triệu Tử Hiên buộc ở bên nhau, Triệu Tử Hiên vẫn luôn đối với cậu thực tốt, có một đoạn thời gian cậu xác thực có hảo cảm với Triệu Tử Hiên. Chẳng qua khi người của Triệu gia tìm đến cùng cậu nói một phen, Bùi Niệm nhận rõ địa vị của mình, cho nên không dám vọng tưởng thứ không thuộc về mình.
"Tới rồi, xuống xe đi."
Nhìn nụ cười gượng gạo của Bùi Niệm, Triệu Tử Hiên khẳng định dưới tình huống chính mình không biết, đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không Bùi Niệm sẽ không như vậy. Nhớ rõ Bùi Niệm cùng hắn ở bên nhau một khoảng thời gian, thái độ Bùi Niệm thay đổi rất nhiêu, đối với hắn gần gũi hơn, cũng thường xuyên lôi kéo hắn nói chuyện phiếm, còn hỏi qua về Triệu trạch.
Chỉ là đang lúc hắn tính toán mang Bùi Niệm về Triệu trạch, Bùi Niệm lại thay đổi thái độ, vì vậy hắn cũng không nhắc đến nữa. Hiện tại nghĩ lại, ở đoạn thời gian kia nhất định có chuyện phát sinh, nếu không Bùi Niệm sẽ không có chuyển biến lớn như vậy.
Xuống xe, Bùi Niệm liền đánh giá cảnh sắc xung quanh, trải qua hai đời cậu vẫn là lần đầu tiên đến Triệu trạch. Bùi Niệm vẫn luôn biết Triệu gia có tiền có thế, chỉ không nghĩ tới Triệu trạch trông như vậy. Được bao quanh bởi dãy núi, giống như một lâu đài, chỉ là không biết bên trong như thế nào.
Theo sau Triệu Tử Hiên đi vào, nhìn tòa nhà to lớn, Bùi Niệm nghĩ khó trách đời trước có người không ngừng nói cậu không xứng với Triệu Tử Hiên.
Trước mạt thế, Triệu Tử Hiên là gia chủ một gia tộc đứng đầu, mà cậu chỉ là một tên nghèo bị đuổi ra khỏi nhà. Sau mạt thế, Triệu Tử Hiên là thủ lĩnh căn cứ lớn nhất, thủ hạ có một đám dị năng cường giả, Triệu Tử Hiên là dị năng giả cấp 9, còn cậu chỉ là ký sinh trùng bám vào Triệu Tử Hiên mà sống.
Theo Triệu Tử Hiên đi đến đại sảnh, Bùi Niệm thấy không ít gương mặt quen thuộc, có trước mạt thế gặp qua, cũng có sau mạt thế gặp qua, chỉ là những người này đều khinh thường cậu.
"Anh, đây không phải tên nam sủng của ngươi sao?! Như thế nào lại mang về Triệu trạch?!" Triệu Vũ Đồng kinh ngạc nói.
Trên dưới Triệu gia đều biết Triệu Tử Hiên có một nam sủng ở chung ba năm, ngay từ đầu Triệu Vũ Đồng còn tưởng rằng Triệu Tử Hiên rất mau liền chán, ai biết được nam sủng này có mị lực như vậy, có thể làm Triệu Tử Hiên dù qua ba năm vẫn không ghét bỏ.
Lần trước Triệu Tử Hiên mỗi ngày đều về Triệu trạch, Triệu Vũ Đồng còn nghĩ Triệu Tử Hiên đã ghét bỏ Bùi Niệm, liền mỗi ngày mời Phương Thiến đến nhà chính là khách, không nghĩ tới mới qua một tháng, Triệu Tử Hiên đã đem người dẫn tới cửa.
Nghe được Triệu Vũ Đồng nói, Triệu Tử Hiên theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía người phía sau một cái, chỉ thấy Bùi Niệm cúi đầu, khiến hắn không thể nhìn được vẻ mặt của hắn.
Nhìn bộ dáng này của Bùi Niệm, Triệu Tử Hiên cũng không có chỉ trích Triệu Vũ Đồng câu nào, người này căn bản không để bụng, hắn nói thì có lợi ích gì.
Sở dĩ nghe Triệu Vũ Đồng nói như vậy mà một chút phản ứng cũng không có, là do kiếp trước khi mới cùng Triệu Tử Hiên ở bên nhau một năm cậu đã nghe qua. Cũng chính bởi vì như vậy, Bùi Niệm mới luôn không tin tình cảm của Triệu Tử Hiên.
Cho dù trải qua chuyện phát sinh kiếp trước, Bùi Niệm cũng không cho rằng Triệu Tử Hiên thực sự yêu cậu, đó chẳng qua là sự chiếm hữu của Triệu Tử Hiên đối với đồ vật của mình mà thôi.
Nếu Triệu Tử Hiên thực sự yêu cậu, như thế lại để người nhà nói cậu là nam sủng chứ?! Bất quá hiện tại cậu lại đối với Triệu Tử Hiên động tâm, cho nên cậu tuyệt đối không thể ở bên cạnh liên lụy Triệu Tử Hiên.
"Anh, sao hiện tại lại đem tiểu tình nhân đến Triệu trạch vậy?! Không phải ngươi luôn muốn giấu hắn, không để cho chúng ta nhìn thấy hay sao?!"
Triệu Hạo Hiên cười tủm tỉm đánh giá Bùi Niệm, bọn họ vẫn luôn biết cái người tên Bùi Niệm này ở bên cạnh Triệu Tử Hiên, chỉ là cho tới nay Triệu Tử Hiên luôn ngăn cản không cho họ đi gặp cậu mà thôi.
"Lười bồi hắn chơi mèo vờn chuột, vẫn là đem người đặt trong tầm mắt tốt hơn."
Trước kia Bùi Niệm thường bỏ nhà đi trốn, hắn còn có thể coi như là tình thú, nhưng hiện tại hai người đều đã trải qua trọng sinh, còn có một đống câu đó chờ hắn giải đáp. Hơn nữa sắp đến mạt thế, Bùi Niệm theo hắn ở lại Triệu trạch là thỏa đáng nhất.