["Em sao có thể là vật ngáng đường của anh, chỉ khi có em ở bên cạnh, anh mới thực sự hạnh phúc." Triệu Tử Hiên lần nữa nói lên lòng mình.
Từ 6 năm trước đối với Bùi Niệm nhất kiến chung tình, hắn vẫn luôn hi vọng chỉ thuộc về mình hắn.]
- ------------------------------
Edit: Giản Mân
Chương này bắt đầu ngọt rồi nên đổi xưng hô nha (*≧ω≦*)
Bị Triệu Tử Hiên ôm ra khỏi phòng tắm, Bùi Niệm có chút nghi hoặc, cậu thực sự không nghĩ Triệu Tử Hiên chỉ muốn cùng cậu tắm không thôi.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Bùi Niệm, Triệu Tử Hiên có chút dở khóc dở cười, nếu không phải cố kỵ Bùi Niệm còn đang ốm, hắn không sớm đem người ăn mới là lạ.
"Ngủ một lát." Đem người đặt ở trên giường, Triệu Tử Hiên liền nằm cùng hắn.
"Ta không buồn ngủ." Gần một tháng không biết ngủ là thế nào, ngày hôm qua hôn mê sâu như vậy, buổi sáng lại ngủ mấy tiếng, Bùi Niệm thực sự là một chút cũng không buồn ngủ.
"Bồi ta ngủ một lát." Triệu Tử Hiên căn bản mặc kệ Bùi Niệm cụ tuyệt, trực tiếp đem thân thể trần như nhộng ôm lấy, nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm qua xử lý công việc xong đã ba giờ sáng, không nghỉ ngơi liền lái xe đi Y thị, sau lại luôn chiếu cố Bùi Niệm, hắn đã thức trắng một đêm.
Thấy Triệu Tử Hiên tựa hồ thực sự mệt mỏi, Bùi Niệm không giãy giụa nữa, trong cái ôm của Triệu Tử Hiên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kiếp trước Triệu Tử Hiên bị bắt vào viện nghiên cứu hai tháng, thêm vào trọng sinh lại cậu liền rời đi, đã ba tháng y cùng Triệu Tử Hiên không thân mật như vậy.
Nhìn gương mặt điển trai của Triệu Tử Hiên, Bùi Niệm không khỏi suy nghĩ, Triệu Tử Hiên rốt cuộc coi trọng cậu điểm nào, mới có thể đem cậu lưu lại bên người 6 năm, rõ ràng người thích Triệu Tử Hiên không ít a.
Kiếp trước khi Triệu Tử Hiên bị bắt vào viện nghiên cứu, Bùi Niệm mới biết được hai đứa con gái của Bùi Hồng Nghĩa đều thích Triệu Tử Hiên, khó trách hai người đó hận cậu như vậy. Triệu Tử Hiên đối với bọn họ kinh thường, nhưng đối với người bọn họ coi là phế vật lại sủng nịch hết mực, không hận mới là lạ.
Nghĩ đến kiếp trước Bùi Niệm không khỏi ảm đạm, kiếp trước cậu cùng Triệu Tử Hiên đều có kết cục bi thảm, Triệu Tử Hiên bị y hãm hại, còn cậu chính là tự tìm chết. Chỉ là đời này đã cho cậu cơ hội làm lại, Bùi Niệm đương nhiên muốn thay đổi số mệnh của hai người, ít nhất là không để Triệu Tử Hiên bị cậu liên lụy.
Bùi Niệm biết rõ sau khi trọng sinh, cậu sẽ không đi theo con đường đời trước, nhưng Bùi Niệm vẫn sợ hãi Triệu tử Hiên sẽ bởi vì cậu mà chịu tổn thương. Rốt cuộc dù có trọng sinh, cậu vẫn là phế vật giống như kiếp trước.
Bất quá so với kiếp trước có chút đỡ hơn, dị năng cường đại hơn, thêm dị năng không gian, tự mình học nấu cơm, tuy rằng có chút khó ăn nhưng ít nhất sẽ không đem chính mình chết đói.
Một buổi trưa Bùi Niệm chìm trong suy nghĩ liền cứ như vậy trôi qua, Triệu Tử Hiên ngược lại ngủ được một giấc ngon lành.
Vừa mở mắt liền thấy Bùi Niệm ngoan ngoãn bị hắn ôm trong ngực, tâm tình Triệu Tử Hiên tốt lên không ít.
Sau khi gặp lại Bùi Niệm, hận ý của hắn liền giảm đi, yêu Bùi Niệm 6 năm, hắn không thể tổn thương người này một chút, cho dù người này chính là hung thủ hại hắn chết thảm đời trước.
"Tiểu Niệm, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta không tốt sao?!" Nếu như Bùi Niệm có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, có lẽ thời gian sẽ làm hắn quên đi sự phản bội của Bùi Niệm.
"Không được, ta không thể ở bên cạnh ngươi." Ta chỉ là hòn đá ngáng đường ngươi, đời trước đã hại ngươi chết một lần, đời này sao dám ở bên cạnh ngươi nữa.
"Vì cái gì không được?! Chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt?!" Nghe Bùi Niệm nói như vậy nhưng Triệu Tử Hiên lại không tức giận, Bùi Niệm nói là không được chứ không phải không cần. Không được, hắn phải hỏi cho rõ ràng, hắn muốn giữ Bùi Niệm bên cạnh mình.
Thế nhưng Bùi Niệm sau khi nói câu kia xong liền sống chết không chịu mở miệng, Triệu Tử Hiên đối với cậu không có biện pháp, liền nghĩ không sao cả, tương lai còn dài.
- --------------------------------
"Tử Hiên, Tử Hiên, thực xin lỗi, em thực sự không phải cố ý hại chết anh, là bọn họ....."
Nửa đêm bị đánh thức, Triệu Tử Hiên liền nghe được Bùi Niệm nói mớ những câu này, khi hắn muốn nghe rõ ràng một chút, Bùi Niệm liền không nói nữa. Chỉ với hai câu như vậy, Triệu Tử Hiên liền biết Bùi Niệm vẫn luôn bị ám ảnh bởi kiếp trước.
Hiện tại Triệu Tử Hiên có chút hối hận vì cái gì đời trước không chịu nghe Bùi Niệm giải thích, nếu như hắn chịu nghe, có phải hay không bọn họ có thể giống đoạn thời gian ở chung bình yên nhất ở đời trước?!
"Tử Hiên..."
Lại một lần nữa trải qua thời điểm Triệu Tử Hiên chết, nhìn thấy Triệu Tử Hiên ở ngay trước mắt, Bùi Niệm bất chấp có phải ác mộng hay không, trực tiếp nhào vào lòng Triệu Tử Hiên, khóc lớn.
"Không khóc, nói cho anh nghe em mơ thấy cái gì?!" Triệu Tử Hiên ôn nhu nói.
"Tử Hiên, em thực sự không có ý hại chết anh, là ba còn có nhóm người kia nói muốn mời anh đến viện nghiên cứu là khách thôi. Bọn họ nói có biện pháp khiến anh đột phá cấp 9, sợ anh không phối hợp nên tìm em trợ giúp. Thực sự, anh tin em được không?!"
Bùi Niệm gắt gao ôm Triệu Tử Hiên, sợ Triệu Tử Hiên đẩy cậu ra.
"Vậy...vì cái gì em không chịu ở bên cạnh anh?!" Nghe Bùi Niệm nói ra chân tướng, Triệu Tử Hiên đã mềm lòng.
Kiếp trước Bùi Niệm vẫn luôn được hắn chiều chuộng, căn bản không biết lòng người hiểm ác, bởi vậy người khác tùy tiện nói hai câu cậu liền tin. Hơn nữa, người lừa Bùi Niệm chính là Bùi Hồng Nghĩa, đương nhiên cậu sẽ không nghi ngờ chút nào.
"Em đã hại chết anh một lần, nếu lại ở bên cạnh anh, em cũng chỉ liên lụy anh." Nếu lại trải qua chuyện như kiếp trước, cậu khẳng định không sống nổi.
"Em yêu anh sao?!" Đây là điều Triệu Tử Hiên muốn biết nhất, ở bên nhau 6 năm, có tâm sự gì Bùi Niệm đều viết hết lên trên mặt, chỉ duy nhất chuyện Bùi Niệm yêu hắn hay không khiến hắn không rõ nhất.
"Em yêu anh, em thực sự yêu anh, nhưng em quá ngu ngốc. Sau khi anh bị bắt đến viện nghiên cứu em mới phát hiện ra em đã sớm yêu anh, chỉ là tự mình lừa mình." Đây là lời nói cậu cất sâu trong đáy lòng cho tới nay, hiện tại Triệu Tử Hiên thực sự quá ôn nhu, làm cậu không phân rõ cảnh trong mơ với hiện thực, một hơi nói hết tất cả ủy khuất cho hắn nghe.
"Nếu yêu anh liền ở bên cạnh anh, những chuyện khác đều có anh rồi." Nói xong Triệu Tử hiên liền phủ lên môi người trong ngực, nhấm nháp mỹ vị đã lâu không được thưởng thức.
Dù bị Triệu Tử Hiên hôn đến không thở nổi, Bùi Niệm vẫn ngoan ngoãn phối hợp với hắn.
"Ha ha, thật ngoan." Bị cái người ngoan ngoan trong ngực làm cho tim mềm nhũn, Triệu Tử Hiên buông tha Bùi Niệm.
Duỗi tay đến tủ đầu giường lấy ra bôi trơn, hắn đã sớm chuẩn bị thứ này, chỉ chờ ngày đem Bùi Niệm mang về Triệu trạch để sử dụng.
Đem người đè dưới thân, nhìn thân hình gầy yếu của cậu, Triệu Tử Hiên không khỏi đau lòng. Mới qua một tháng liền đem chính mình biến thành cái dạng này, về sau vô luận thế nào hắn cũng không để người này một mình nữa.
Cúi đầu hôn nhẹ Bùi Niệm vài cái, Triệu Tử Hiên liền nhịn không được hôn nhiều hơn. Bùi Niệm bị hôn cả cổ đều đỏ bừng, Triệu Tử Hiên không khỏi cảm thán mặc kệ là làm bao nhiêu lần, cậu vẫn dễ thẹn thùng như vậy. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn luôn muốn đem cậu làm đến không xuống được giường.
Một bên hôn, một bên vuốt ve Bùi Niệm, đối với thân thể non mịn của Bùi Niệm, Triệu Tử hiên chính là yêu thích không muốn buông tay.
"Tiểu Niệm, em có phản ứng." Cảm thụ có vật đỉnh vào bụng hắn, Triệu Tử Hiên liền cười nói.
"Ưm..." Bùi Niệm đã mấy tháng không cùng Triệu Tử Hiên lăn giường, Triệu Tử Hiên trêu chọc cậu, cậu không động tình mới là lạ.
"Đừng nóng vội, sẽ làm em thoải mái ngay đây."
Nghĩ đến đời này đây là lần đầu tiên của Bùi Niệm, Triệu Tử Hiên quyết định dịu dàng với cậu. Chậm rãi làm dạo đầu cho cậu, Triệu Tử Hiên mười phần kiên nhẫn.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Triệu Tử Hiên liền rút ngón tay ra, thay vào đó là đồ vật sớm muốn bùng nổ của mình.
"Đau..." Tuy rằng đã được chuẩn bị kỹ càng, nhưng một khắc Triệu Tử Hiên tiến vào kia, Bùi Niệm vẫn là cảm thấy đau đớn
"Ngoan, một hồi liền không đau." Nói xong Triệu Tử Hiên liền động thân.
"Tử Hiên, em không chịu nổi, ưm..., buông tha em đi, cầu anh."
"Nhịn một chút, lập tức liền tốt rồi."
Bùi Niệm cũng không biết Triệu Tử Hiên rốt cuộc làm bao lâu, chỉ biết cậu đều đã ngất xỉu rồi tỉnh lại, Triệu Tử Hiên vẫn khí thế bừng bừng.
Một giấc ngủ dậy, Bùi Niệm chỉ cảm thấy cả người giống như bị xe nghiền qua, chỉ cần cử động liền đau. Vừa nghĩ đến đây, Bùi Niệm lập tức từ trên giường ngồi dậy. Mới chỉ cử động một chút, nơi nào đó liền truyền đến đau nhức.
Bất chấp cả người đau nhức, nghĩ đến hôm qua không phải cậu nằm mơ?! Những chuyện tối hôm qua thực sự đã xảy ra?!
Đánh giá bốn phía phát hiện Triệu Tử Hiên không ở trong phòng, Bùi Niệm nghĩ tự mình đi tìm hắn, hỏi cho rõ ràng.
"Đã tỉnh, trước ăn điểm tâm đi." Đẩy cửa vào đã thấy Bùi Niệm tỉnh lại, Triệu Tử Hiên vội vàng đi tới, "Còn đau không?!"
"Tối hôm qua...?!" Quá kỳ lạ, ngày hôm qua cậu bao nhiêu việc của kiếp trước, Triệu Tử Hiên lại một chút cũng không cảm thấy khác lạ.
"Tối hôm qua em đã đáp ứng sẽ mãi ở bên cạnh anh." Sau khi đem cậu làm đến mơ mơ hồ hồ, Triệu Tử Hiên dụ dỗ Bùi Niệm đáp ứng không ít lời hứa.
"Không được, em sẽ liên lụy..."
"Em sẽ không liên lụy anh." Triệu Tử Hiên trực tiếp đánh gãy lời nói của Bùi Niệm, "Tiểu Niệm, em cho rằng Triệu Tử Hiên anh sẽ ngu ngốc lần nữa thua những người ở viện nghiên cứu sao?!"
"Anh....Anh..." Bùi Niệm kích động nói không lên lời, khó trách sau khi trọng sinh cậu cảm thấy Triệu Tử Hiên thay đổi nhiều như vậy, hóa ra hắn cũng giống như cậu, trọng sinh lại.
"Không sai, anh và em đều trọng sinh. Hiện tại, Tiểu Niệm em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc sau khi anh chết đã xảy ra chuyện gì không?! Vì sao em cũng chết?!" Hơn nữa, hắn dám chắc Bùi Niệm chết không cách bao lâu thời điểm hắn chết.
"Không có việc gì phát sinh, sau khi những người của sở nghiên cứu biết em giết anh, liền giết em luôn." Bùi Niệm nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Tử Hiên, anh thực sự tha thứ cho em sao?!" Đây là việc Bùi Niệm để ý nhất, những thứ khác đều không quan trọng.
"Anh biết em không muốn hại anh, thù hận đời trước anh sẽ tìm người của viện nghiên cứu và Bùi gia báo, cho nên em không cần vì việc đời trước mà tự trách chính mình, tất nhiên không cho phép em rời khỏi anh." Triệu Tử Hiên bá đạo nói. Nếu đã biết Bùi Niệm cũng yêu hắn, Triệu Tử Hiên sao có thể chịu đựng việc cậu rời khỏi hắn.
"Nhưng em một chút tác dụng đều không có, chỉ biết làm vướng tay vướng chân anh." Kỳ thực cậu một chút cũng không muốn rời khỏi Triệu Tử Hiên, chỉ là sợ hãi sẽ làm hại Triệu Tử Hiên.
"Em sao có thể là vật ngáng đường của anh, chỉ khi có em ở bên cạnh, anh mới thực sự hạnh phúc." Triệu Tử Hiên lần nữa nói lên lòng mình.
Từ 6 năm trước đối với Bùi Niệm nhất kiến chung tình, hắn vẫn luôn hi vọng chỉ thuộc về mình hắn.