Điền Như Dật ra khỏi nhà, leo lên một chiếc xe ô tô đen.
Chiếc ô tô đưa y đến một phố đèn đỏ khá có tiếng ở Thiên Tân. Điền Như Dật ôm lấy một phụ nữ xinh đẹp bước ra nghênh đón y, hai người cực kỳ thân mật đi vào. Sau đó Điền Như Dật thay một bộ quần áo khác trong phòng, không quan tâm đến lời níu giữ của người phụ nữ kia, theo cửa hông lén lút chuồn ra. Đã sớm có một khác chiếc xe chờ ở đó, y vừa lên, lái xe liền khởi động xe, sau đó chiếc xe biến mất trong màn đêm …
Xe của Điền Như Dật đi lòng vòng trên đường, cua vào những ngõ hẻm lớn nhỏ, rốt cục cũng dừng lại trước một con hẻm. Nơi này không có người qua lại. Một người đàn ông râu dài mặc trường bào đứng ngay đầu hẻm. Xe dừng lại, gã liền tiến lên giúp Điền Như Dật mở cửa xe, sau đó cung kính thỉnh y xuống dưới.
Điền Như Dật xuống xe, nhìn thoáng vào bên trong con hẻm tối om, hỏi người bên cạnh:“Người tỉnh chưa?”
“Sáng sớm nay đã tỉnh, theo lời ngài, đã đánh thêm thuốc mê, phỏng chừng ít nhất là hai canh giờ nữa mới tỉnh lại.” Người đàn ông để râu cung kính đáp.
Điền Như Dật trầm ngâm một chút, nói:“Đưa tôi đi nhìn xem.”
Hai người đi vào con hẻm, hai bên là vách tường đất cũ kỹ, người đàn ông râu dài đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng nói một câu:“Nhị thiếu gia cẩn thận, nơi này trơn.”
Đi qua cửa một tiểu viện, hai người đi vào một phòng nhỏ, trên chiếc giường có một người đang nằm, là Thiệu Hân Đường.
Người đàn ông râu dài tinh ý muốn lui ra ngoài, thì nghe thanh âm trầm thấp của Điền Như Dật nói:“Không cần ra ngoài, tôi có việc cho ông.”
“Vâng.” Người đàn ông râu dài đáp lời, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn không có chút nghị dị, cung kính đứng bên cửa.
“Những người này biết giữ mồm giữ miệng chứ?” Điền Như Dật ngồi lên chiếc chiếu đã bị giường sưởi hong cho khô vàng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thiệu Hân Đườn.
“Tuyệt đối còn biết giữ miệng hơn người chết.” Người kia nói:“Nhị thiếu ngài yên tâm, mấy người đó chỉ bị phái đi bắt người, cái gì cũng không biết, tuyệt đối sẽ không liên quan đến chúng ta.”
Điền Như Dật gật gật đầu, đột nhiên đổi trọng tâm câu chuyện:“Sao lại trải cái này làm đệm giường? Rất cứng.”
Người kia vừa nghe xong, mồ hôi lạnh liền chạy từ đỉnh đầu xuống lưng, gã nơm nớp lo sợ trả lời:“Là tiểu nhân sơ sót, vì phòng đã lâu không sử dụng, chỉ còn mỗi cái đệm này, tôi lại sợ đả thảo kinh xà. Trong thành hiện tại rất nghiêm ngặt, bạch đạo hắc đạo đều đang tìm người……”
“Ừ.” Điền Như Dật nhẹ nhàng đáp một tiếng. Nói thật, y cũng không ngờ Vu Chiến Nam cũng có thế lực lớn như vậy ở thành Thiên Tân, có thể khiến nhiều nhân vật lợi hại như vậy giúp hắn tìm người.
Trong phòng đốt hai cái hỏa lò hơn, ánh lửa đỏ rực hắt lên sườn mặt Thiệu Hân Đường. Điền Như Dật nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày hơi nhíu của cậu, suy đoán chắc là cậu đang mơ thấy ác mộng.
Một viên ngọc trong thiên hạ như vậy, tốn thật nhiều công sức, cuối cùng vẫn không chiếm được ….
Điền Như Dật nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi phân phó:“Đêm nay bảo người đem cậu ta vụng trộm giấu vào nhà Phó Đại Bác, sau đó người của chúng ta sẽ đem cậu ta cứu ra.”
Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, giật mình nhìn Điền Như Dật vẫn đang ôn nhu ngắm người trên giường, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Cố công làm ra việc như vậy, yêu thích như vậy, sao có thể dễ dàng tiễn bước như thế?
“Không được ……” Điền Như Dật nhìn thấy nghi vấn của gã, mở miệng nói. Kỳ thật chính y là người luyến tiếc hơn cả. Mắt thấy một viên ngọc như thế, lấy không được đụng không xong, giống như kẻ đã khát thật lâu, lại nhìn thấy một chai độc dược, uống sẽ phải chết, nhưng không uống lại khó chịu đến đòi mạng……
Càng ngắm càng không muốn buông tay, Điền Như Dật nghĩ tới đứa em mình còn đang nằm trong tay người ta chịu khổ, liền dứt khoát đứng dậy, nói “Chuyện này phải làm cho nhanh, hơn nữa cần phải phải vô cùng kín kẽ. Nếu để lộ một chút tiếng gió nào, cả ngươi lẫn ta đều chịu không nổi!”
Người đàn ông râu dài vội vàng nói ‘vâng’, sau đó đưa Điền Như Dật ra ngoài.
Đêm đó, liền truyền đến tin tức, bảo là đã tìm ra người, là Phó Đại Bác – con trai độc nhất của nhà tiền Bộ trưởng hàng không ở Thiên Tân. Ai cũng biết tên Phó Đại Bác này thích những cậu trai xinh đẹp, cả ngày sống phóng túng không chuyện ác nào không làm, cũng tham dự thọ yến của Điền Trung Hòa. Hơn nữa vài năm trước gã cũng từng có xích mích với Vu Chiến Nam.
Vu Chiến Nam vừa nhận được tin tức, người cũng đã được đưa về nhà hắn. Là Điền Như Dật tự mình đưa người đến. Thiệu Hân Đường đã tỉnh lại, ở trên đường nghe Điền Như Dật kể lại sơ lược câu chuyện, phát hiện bản thân ngoại trừ đầu hơi đau, còn lại đều không xảy ra chuyện gì.
Xa xa, Thiệu Hân Đường đã nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Vu Chiến Nam đứng trước cửa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ dị. Nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia, sự lo sợ vì bị bắt cóc đột nhiên bay biến hết. Giống như chỉ cần ở bên cạnh người đàn ông này, bản thân sẽ được an toàn…
Cửa xe mở ra, Thiệu Hân Đường đang nói lời cảm tạ với Điền Như Dật, thân thể đã bị một lực kéo mạnh kéo đến một bên, sau đó bị áp chặt chẽ trong lồng ngực ấm nóng.
Nghe tiếng tim đập dẫu cách một lớp quần áo nhưng vẫn nhảy lên vô cùng mãnh liệt, Thiệu Hân Đường tựa hồ có thể cảm giác được sự bất an của người đàn ông này, cậu không nhịn được vòng tay qua eo đối phương, sau đó cảm giác được cơ bắp trên người Vu Chiến Nam bỗng nhiên cứng đờ, sau đó càng thêm dùng sức ôm chặt mình. Hai cánh tay cứng rắn như sắt như muốn đem cậu hòa thành một với hắn…
“Thực xin lỗi……”
Thiệu Hân Đường tựa hồ nghe thấy Vu Chiến Nam nói như vậy. Còn tưởng là ảo giác, vì thanh âm ấy rất nhẹ, hơn nữa người đàn ông này là ai? Là quân phiệt vùng Đông Bắc Vu Chiến Nam a……
Điền Như Dật đứng ở bên cạnh xe. Giờ phút này chân trời đã chỉ còn một màu đen, ánh đèn xe tạo thành một cái bóng khiến không ai nhìn rõ được gương mặt y. Cho đến khi Vu Chiến Nam buông Thiệu Hân Đường ra, kiểm tra trên dưới, mới nghe được thanh âm thanh lãnh của Điền Như Dật:“Người đã tìm được rồi, biểu đệ cũng có thể yên tâm. Để tứ đệ theo ta về nhà đi, phụ thân ta vẫn còn chờ mong đấy.”
Vu Chiến Nam quay đầu nhìn Diêm Lượng, Diêm Lượng lập tức đi vào dẫn người.
Vu Chiến Nam đứng ở bậc thang trước cửa, lạnh lùng nhìn Điền Như Dật, ánh mắt kia vô cùng phức tạp.
Điền Như Dật vẫn cứ mỉm cười như vậy đối diện cùng hắn, không hề có chút bộ dáng chột dạ nào.
Kết cục của Phó Đại Bác đương nhiên là thảm vô cùng, cũng không cần Chiến Nam ra tay, Điền gia đã muốn trừng phạt hắn.
Vu Chiến Nam ra vẻ cái gì cũng biết rồi, còn Điền Như Dật vẫn cười đến vô tội. Cho đến khi Điền Như Ngọc được dẫn ra, lúc nhìn thấy Điền Như Dật với Vu Chiến Nam liền lớn tiếng tố khổ:“Ca, hắn, hắn dám đánh ta, còn không cho ta ăn cơm, không cho ta uống nước……”
Điền Như Dật cắt lời gã, nhìn đến gã không thiếu tay thiếu chân, đã là Vu Chiến Nam cho nhà họ mặt mũi, y lớn tiếng nói:“Đừng vô nghĩa nữa, nhanh lên xe, phụ thân còn ở nhà chờ.”
Lên xe, Điền Như Dật xem Điền Như Ngọc tuy rằng bộ dàng chật vật, nhưng không chịu thương tổn gì, ít nhất vẫn còn có khí lực chửi bậy, đem lỗ tai y rung đến kêu ong ong.
Điền Như Ngọc tức giận đến mức như một con ếch xanh, ở bên cạnh liên tục kêu ộp ộp. Điền Như Dật ngồi ở bên phần tối của xe, không nói một lời, cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì……
Hai người đứng trước cánh cửa được ánh đèn mờ nhạt hắt lên, nhìn Điền Như Ngọc lên xe dần dần đi xa. Thì nghe thấy một tiếng kêu to:“Thiệu thúc thúc!”
Thiệu Hân Đường vừa quay đầu lại, vừa lúc ôm lấy Vu Nhất Bác đang lao tới. Tiểu đầu dưa hấu ôm đùi Thiệu Hân Đường, khóc đến mức nước mắt nước mũi tùm lum. Thiệu Hân Đường ôm nhóc, cảm thấy thằng bé này thật là nặng nha.
“Thiệu thúc thúc, cháu lo lắng gần chết, so với cha còn lo lắng hơn, cháu cứ nghĩ đến chuyện thúc không về được…..hu hu hu.” Tiểu đầu dưa hấu rúc vào lòng Thiệu Hân Đường nói, khiến cha nó thản nhiên cho nhóc một cái trợn mắt.
“Ngoan!” Thiệu Hân Đường hôn mê lâu như vậy, thân thể rất mệt, vừa mới thấy sắp ôm không nổi thằng bé thì Vu Chiến Nam đã đón lấy nó, đặt xuống, nói:“Thiệu thúc thúc của con sẽ mệt.”
Tiểu đầu dưa hấu nghe lời ngoan ngoãn đi theo, Vu Chiến Nam ôm cậu, để cậu tựa vào lòng hắn, ôn nhu hỏi:“Có chỗ nào không thoải mái không? Thầy thuốc đang ở trên đường, đợi lát nữa sẽ kiểm tra toàn bộ cho em một lần.”
Thiệu Hân Đường lắc đầu nói:“Tôi ổn, lần này ít nhiều phiền đến Điền gia nhị thiếu gia.”
“Trong khoảng thời gian này em có nhìn thấy ai hay không?” Vu Chiến Nam trầm giọng hỏi.
“Không có, tôi vẫn luôn hôn mê, mãi cho đến mới nãy khi Điền gia nhị thiếu gia cứu tỉnh, đã ngồi trên xe của y rồi.” Khi Thiệu Hân Đường nói, ánh mắt cậu còn có chút mê man
Ánh mắt Vu Chiến Nam dưới bóng đêm lại càng có vẻ sâu không thấy đáy, sau một lúc lâu, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:“Cũng kì quái, Phó Đại Bác bắt em một đêm mà vẫn chưa động tay động chân gì… Cái kẻ chân chính có ý đồ xằng bậy với em, sớm muộn gì ta cũng phải bắt được hắn!”
“Ý anh là, kẻ bắt cóc tôi không phải người kia?” Thiệu Hân Đường xoa xoa phần đầu đang không ngừng phát nhức lên.
“Em đừng quan tâm.” Vu Chiến Nam nhìn cậu bộ dáng đau đầu của cậu mà đau lòng, xin lỗi nói:“Lần này là ta sơ sót, để có kẻ thừa cơ ra tay. Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không cho em lâm vào hiểm cảnh lần nào nữa.”
“Anh cũng không phải cố ý.” Thiệu Hân Đường khoát tay, muốn bảo hắn không cần tự trách như vậy.
Vu Chiến Nam không lên tiếng, chỉ vừa vào cửa liền bế ngang cậu lên, đưa vào phòng ngủ trên giường, chờ thầy thuốc đến.
Mặc kệ nói như thế nào, Thiệu Hân Đường bị người bắt cóc ngay dưới mắt hắn, chính là lỗi của hắn. Phải bảo vệ tốt Thiệu Hân Đường, khiến cậu vô ưu vô lo mỗi ngày vui vẻ cười, vốn chính là trách nhiệm của hắn.
Vu Chiến Nam hôn lên trán Thiệu Hân Đường, nắm tay cậu ôn nhu nói:“Em cứ ngủ một chút đi, bác sĩ đến ta sẽ gọi em dậy.”
Thiệu Hân Đường mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Vu Chiến Nam vẫn cứ ngồi ở bên giường như vậy, nắm lấy đôi tay gầy yếu trắng nõn kia, ánh mắt cũng không rời đi gương mặt người trên giường, trong cặp mắt hổ kia toát ra sự ôn nhu, quả thực ngọt ngào đến chết người….
Thiệu Hân Đường ngủ say sưa, bác sĩ đến đây cậu cũng không biết. Bác sĩ kê một ít thuốc Tây dưỡng thần. Khi biết thiếu niên xinh đẹp đang ngủ say trên giường này chính là nhân vật chính đã làm cho thành Thiên Tân náo loạn suốt một ngày một đêm, liền nhịn không được nhìn kỹ một chút, thấy Vu Chiến Nam đi qua đi lại cũng phải cẩn thận nhẹ chân, trong lòng cảm thán: Thật là hồng nhan họa thủy mà!