Cảm giác may mắn vừa rồi của Thiệu Hân Đường đã bay biến sạch sẽ. Tiếng nói của Diêm Lượng vang lên trong nháy mắt khiến cậu chạm đến đáy tuyệt vọng.
Cậu chỉ muốn nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Bởi vì gót giày của Diêm Lượng đạp lên sàn xe bằng sắt, từng bước như dẫm lên ngực Thiệu Hân Đường càng lúc càng gần.
Tiếng bước chân này, lực đạo này, tiết tấu này, Thiệu Hân Đường nghe nửa năm đã vô cùng quen thuộc. Lần đầu tiên cậu nhận ra, một ngày nào đó, những âm thanh quen thuộc cũng có thể dẫm nát lòng mình.
Thiệu Hân Đường tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cậu khẩn cầu, cầu một phần trăm, một phần triệu khả năng, Diêm Lượng sẽ không nhận ra mà bỏ qua cậu.
Nhưng khi cậu nghe tiếng bước chân quen thuộc dừng lại bên người mình, Thiệu Hân Đường cảm thấy trời sẽ sập xuống. Cậu chậm rãi mở mắt. Ngay lập tức đối diện với ánh mắt thâm trầm của Diêm Lượng.
Thiệu Hân Đường mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói được lời nào. Cậu cứ tuyệt vọng như vậy nhìn Diêm Lượng, chờ hắn nói: “Tìm được người rồi, đưa về.”
Không đợi Diêm Lượng mở miệng, Tề Chí Quốc đã cau mày hỏi Diêm Lượng: “Người này có vấn đề sao?”
Thật ra vừa rồi Tề Chí Quốc bảo Thiệu Hân Đường về chỗ ngồi, không hoàn toàn vì lý do về gặp mẹ lần cuối. Phần lớn là do hắn không nghĩ như Thiệu Hân Đường lại là nam sủng nhỏ bé đang chạy trốn của Vu Chiến Nam.
Bởi vì, người chưa từng gặp qua Thiệu Hân Đường đều có chút hiểu lầm bởi những lời đồn đãi. Vu Chiến Nam ít khi mang theo Thiệu Hân Đường tham gia các cuộc gặp mặt, chỉ vài cái party cá nhân này nọ. Ngoài ra, hắn cũng không giới thiệu cậu với ai, nên người ngoài nhìn thấy Thiệu Hân Đường chỉ tưởng là con nhà quý tộc nào đó, độ dạng vừa đẹp cừa cao quý, chắc ít khi ra mắt ở các buổi tiệc lớn. Trên người Thiệu Hân Đường mang một loại khí chất quý tộc, quả thật làm người khác khó hình dung cậu với một con hát đê tiện, bị nam nhân đặt dưới thân chơi đùa, tiết dục. Mà người từng gặp qua cậu, khi nghe người hiếu kì hỏi đều thở dài lắc đầu: “Quả thật là mỹ nhân, nhân gian hiếm thấy.”
Cho nên lời đồn cứ chậm rãi truyền ra, Thiệu Hân Đường bị nói thành Đát Kỷ tái thế, là nam nhân so với nữ nhân còn mê hoặc hơn.
Lại cho nên, bằng vào con mắt thẳng nam không hề cong một chút nào nhà hắn, Tề Chí Quốc không thể tưởng tượng được cũng không thể tin được, chàng trai trẻ có khí chất xuất chúng này lại là tiểu nam sủng mà Vu Chiến Nam đang lật trời tìm kiếm.
Bóng đèn trên xe lửa chiếu ra thứ ánh sáng mờ nhạt, Diêm Lượng cứ thế hơi cúi đầu nhìn Thiệu Hân Đường. Cậu không nhìn thấy rõ mặt hắn lúc này, nhưng có nhìn rõ hay không chẳng có gì khác nhau. Thiệu Hân Đường đã hết hy vọng, cậu vẫn ngồi bất động, dường như toàn bộ sức lực đã rời khỏi cơ thể cậu.
Ánh mắt Thiệu Hân Đường tràn ngập thê lương, không lẽ cậu không thể trốn thoát thật sao? Tại sao ai cũng dễ dàng có được tự do, mà cậu, cả hai cuộc đời, khát vọng đó lại xa vời như vậy…
Trong toa xe thấp bé, Diêm Lượng đứng thẳng tắp, bên cạnh là binh lính ôm súng mặt mũi nghiêm trọng, cùng với dân chúng không dám thở mạnh. Hắn cứ nhìn mãi Thiệu Hân Đường, nhìn đôi mắt tuyệt mỹ của cậu từng chút, từng chút nhuốm đầy tuyệt vọng, ngập trong thê lương… Hắn nhớ đôi mắt kia, hắn nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn vừa nhìn thấy đã không thể kiềm chế mà đắm chìm, gọi hắn dậy trong cơn mơ từng đêm, đôi mắt xinh đẹp ấy hiện tại không còn gì ngoài tan rã và bi thương…
Tim của hắn là ai đang giày xéo, chà đạp mà đau? Là hắn đem người mình vừa gặp đã yêu đưa lên giường của Vu Chiến Nam, cảm giác đó như vừa mới đây thôi. Khi đó hắn là vì quyền thế, vì muốn lấy lòng, đem người mình âu yếm dâng lên giường của gã đàn ông khác. Để về sau, mỗi ngày hắn nhìn họ ngọt ngào bên nhau mà đau đớn. Để cho hắn một đời không quên. Để cho hắn không bao giờ dám nghĩ mình có thể cùng người ta… Lúc này đây, hắn còn muốn bắt thiếu niên hắn yêu trở về, một lần nữa tặng cho thủ trưởng tìm niềm vui sao?
Diêm Lượng giãy dụa trong mâu thuẫn, thì nghe Tề Chí Quốc nghi ngờ hỏi: “Không phải là cậu ta chứ?”
Ánh mắt Diêm Lượng vẫn nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường, thâm tình giấu kín dưới ngọn đèn nhợt nhạt. Giọng nói hắn thản nhiên: “Không. Người này tôi đã…”
Thiệu Hân Đường kinh ngạc, cậu nhìn về phía Diêm Lượng, không tin điều mình vừa nghe.
Diêm Lượng nhìn cậu một lần nữa rồi quay sang nói với Tề Chí Quốc: “Người này rất giống em họ của tôi.”
Tề Chí Quốc cũng thả lỏng, thở mạnh ra một hơi, rồi khoát khoát tay. Diêm Lượng thật sự dọa hắn đổ mồ hôi lạnh. Nếu như hắn bị phát hiện bỏ qua người cần tìm, chịu phạt không nói, để người khác nhìn vào cũng đủ mất mặt!
“Những toa xe khác đều đã kiểm tra xong, chỉ còn ở đây.” Diêm Lượng nói.
“Không phải là tôi làm việc cẩn thận sao! Có sai ở đâu không?” Tề Chí Quốc nheo nheo mắt, không rõ ý tứ nói: “Nhìn chú em giống như tìm được người rồi.”
Diêm Lượng không nghe hắn nói tào lao, đi từng bước về phía cửa xe. Những bước cuối cùng trước khi xuống xe, hắn quay lại nhìn thật sâu Thiệu Hân Đường. Ánh mắt kia ngắn ngủi, lại nhắn gửi tất cả tình cảm rối ren trong lòng hắn. Không biết chàng trai nho nhỏ hắn yêu có hiểu cho hắn hay không…
Thiệu Hân Đường quả thật không hiểu.
Đến khi xe lửa một lần nữa khởi hành, cậu vẫn tưởng mình đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện phát sinh thật không thể giải thích, rất không chân thực…
Diêm Lượng là tâm phúc, là trợ thủ đắc lực của Vu Chiến Nam, vì sao lại thả mình? Lẽ nào là ý của Vu Chiến Nam? Không có khả năng. Với tính tình của Vu Chiến Nam, cho dù bắt cậu trở về rồi bắn chết tại chỗ, cũng sẽ không ngồi yên nhìn cậu chạy trốn. Ngoài khả năng này ra, Thiệu Hân Đường không tìm được lý do nào khác khiến một người ngày thường khéo léo, khôn ngoan hơn quỷ như Diêm Lượng làm như vậy.
Trên xe náo loạn, mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện nguy hiểm vừa trải qua. Thiệu Hân Đường không nghe lọt một lời, cậu chỉ nghĩ, lần trước Diêm Lượng giúp cậu cho vay nặng lãi, chính cậu nói mời hắn bữa cơm, còn chưa có làm. Lúc này, suy nghĩ lại, cậu thiếu hắn rất nhiều…
Thiệu Hân Đường xoay qua nhìn Nhiếp Kiện An, phát hiện cậu nhóc mặt mày vẫn còn tái mét. Cậu không thể qua an ủi, nên hai người cứ thế ngồi ở chỗ của mình, rất ăn ý làm như không quen biết.
Thiệu Hân Đường cảm tạ ông lão vừa rồi giúp mình nói chuyện, ông chỉ thổi râu nói: “Ta biết con là người tốt, không phải sát thủ mà bọn họ muốn tìm, nên mới nói giúp con, không cần khách khí.”
Cậu chột dạ cười trừ, dù cậu không cố ý dối gạt gì nhưng nhìn ông tin tưởng mình như vậy cậu cảm thấy không tốt lắm. Cậu vốn định cho ông ít tiền, lại phát hiện ra mình rất giống con buôn, hở chút là tiền, tiền. Người ta thật lòng thật dạ giúp đỡ mình, trong cái thời buổi này, dù mình đưa tiền là có ý tốt, nhưng cũng dễ dàng làm người ta tự ái.
Sau nửa đêm, một nửa số người trên xe đã ngủ gà ngủ gật. Trong toa xe, đủ các loại âm thanh, các loại mùi, rất khó chịu.
Riêng Thiệu Hân Đường cảm thấy như thế này mới tốt, thời gian xe chạy càng lâu, cậu càng an tâm. Bởi vì cậu lo sợ Vu Chiến Nam hoặc Diêm Lượng hối hận, quay trở lại bắt cậu.
Hai kiếp người, Thiệu Hân Đường chưa từng sử dụng phương tiện giao thông nào kém như vậy. Đời trước, đi đâu cũng có chuyên cơ đưa đón, gã đàn ông kia chỉ hận không thể dán chặt con mắt lên người cậu. Ngay cả người yêu đầu tiên của cậu cũng có điều kiện, khi ấy cậu chưa từng ngồi qua khoang phổ thông. Mà tại thời đại này, bất đắc dĩ phải ra ngoài, cũng là ngồi xe lửa, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực. Lần trước đi cùng Vu Chiến Nam, cả toa xe được trang hoàng hoa lệ, còn muốn thoải mái hơn ở nhà. Ngoài nhân vật như Vu Chiến Nam, Thiệu Hân Đường không thể nghĩ ra người thứ hai có năng lực này.
Trong toa xe không khí lưu thông kém, mùi mồ hôi trộn lẫn với mùi chua của cơ thể, Thiệu Hân Đường chịu không nổi. Tuy cả hai lần sống cậu đều không có tự do nhưng sẽ không quá nếu nói cậu đã trải qua cuộc sống vật chất sa hoa bậc nhất.
Đang sống cần kiệm mà tiếp thu cuộc sống sa hoa thì dễ. Ngược lại, nếu phải sống với điều kiện thấp hơn cuộc sống hiện tại, thật quá khó khăn. Những điều này không phải Thiệu Hân Đường không biết. Chỉ cần nhìn chân cậu mỏi run, xương cốt đau nhức là hiểu. Nhưng có khát vọng nào không phải trả giá cao? Chỉ cần đạt được mục đích, phải chịu đựng một chút những việc thế này, Thiệu Hân Đường cảm thấy mình chịu được, cậu sẽ từ từ thích ứng.
Toàn bộ toa xe dường như chỉ còn Thiệu Hân Đường và Nhiếp Kiện An tỉnh. Thiệu Hân Đường hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu nhóc cứ nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
Ánh mắt hai người giao nhau, chỉ có bọn họ nhìn thấy trong mắt đối phương ý bảo chúng ta may mắn. Rồi Nhiếp Kiện An mở miệng cười thật tươi, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn Thiệu Hân Đường, hình như đang nói: “Chúng ta thành công rồi!”
Thiệu Hân Đường cũng cười rộ lên. Phụ tử hai người giữa những tiếng ngáy vang dội nhìn nhau. Giờ phút này, dù không nói với nhau một câu nào, nhưng trái tim của họ rất gần, bởi vì họ có cùng một tâm tình, một ý nghĩ…
“Nghĩa phụ, người có đói bụng không?” Gần hai giờ sáng, Nhiếp Kiện An làm một cái khẩu hình với Thiệu Hân Đường.
Thiệu Hân Đường lắc đầu, dùng ánh mắt hỏi ngược lại nhóc: “Còn con?”
Nhiếp Kiện An cũng lắc đầu, tiếp tục dùng khẩu hình trò chuyện: “Nghĩa phụ, người ngủ đi, con canh chừng cho.”
Thật đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Thiệu Hân Đường thầm nghĩ trong lòng, sau đó trả lời: “Con ngủ đi, nghĩa phụ canh chừng.”
Nhiếp Kiện An cũng không ngủ vì vậy hai người cùng thức, cứ ngồi nhìn nhau cười ngây ngô, trên mặt đều là vui vẻ phát ra từ nội tâm…
Rạng sáng bốn giờ, ông lão xuống xe, là đảo Tần Hoàng. Thiệu Hân Đường nhìn ông mang theo nhiều bao lớn, bao nhỏ, bị người ta chen lấn không xuống được, cậu nhanh tay cầm lấy hai túi, nói: “Ông ơi, để con giúp ông xuống xe.”
Ông lão cũng không chối từ, nói cảm ơn.
Nhiếp Kiện An nhìn nhìn, cũng bật dậy, ôm lên một túi, nói: “Ông ơi, con cũng giúp ông!” Sau đó, tranh mất một túi to trong tay Thiệu Hân Đường, dẫn đầu xuống xe.
“Người Đông Bắc chúng ta đều là người tốt, nhiệt tình.” Ông lão khích lệ hai người, lại không biết hai người này là người quen.
Lông mày, khóe mắt của Thiệu Hân Đường đều là ý cười vui vẻ, gật đầu phụ họa.