Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 27: Chương 27: Tiểu shota đầu dưa hấu




“Chú Diêm, chú không biết Thượng hải thú vị cỡ nào đâu, so với chỗ này của chúng ta quả thực lớn hơn, mỗi tối đèn nê ông trên đường chiếu so với ban ngày còn sáng hơn, chúng…”

Chiếc Bentley màu đen chạy từ từ trên con phố sầm uất, Vu Nhất Bác ngồi trên ghế phó lái giống như con chim non ríu ra ríu rít, vẻ mặt cường điệu miêu tả những gì mắt thấy tai nghe trong kì nghỉ tại thượng hải của nó

“Mỗi ngày dì hai đều dẫn cháu đến những chỗ khác nhau chơi, ăn rất nhiều thứ có mùi vị kì quái…”

Tôn Đức Toàn tự mình đến thượng hải đón nó về, ngồi ở phía sau cười cười nhìn thằng bé, lúc xuống xe giúp nó vuốt thẳng bộ tây trang nhỏ, phát hiện cái bụng của thằng bé phồng lên, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo gò má núc ních của nó, nói: “Xem ra tiểu thiếu gia ở bên kia rất thoải mái, so với hồi trước nhiều thịt hơn”

Vu Nhất Bác nghe vậy, bĩu cái môi nhỏ nhắn, nói: “Cháu phải giảm béo!”

“Giảm cái gì béo, mập chút mới tốt” Diêm lượng chỉ huy chiếc xe chứa đồ đi phía sau chạy vào trước, bản thân xuống xe đi tới nói chuyện

“Dì hai mỗi ngày đều ồn ào đòi giảm béo, cháu mới không cần béo!” Vu Nhất Bác mới tám tuổi, nhưng mồm miệng lại vô cùng lanh lợi, đôi mắt to tròn như đúc từ một khuôn với Vu Chiến Nam lấp láy, vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ vô cùng thông minh

“Đó là các tiểu thư và phu nhân, nam nhi đại trượng phu thì nên cơ bắp một chút mới tốt” Diêm lượng nhịn không được giơ tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của thằng bé

Con ngươi đen láy của Vu Nhất bác đảo một vòng, xảo quyệt nói: “Gạt người! Vậy cái bụng bự của chú Toàn sao xấu như vậy, vẫn là chú Diêm được hơn!”

Tôn Đức Toàn đang miễn cưỡng cúi người buộc dây giày cho thằng bé hơi sững tay lại, khóe mắt co giật, im lặng ngẩng đầu liếc Diêm Lượng đang ngửa đầu nhìn trời, sau đó dùng giọng nói mềm mỏng vô hạn nói với thằng nhóc không biết sống chết kia: “Chú Toàn quên mất, tư lệnh dặn sau này tiểu thiếu gia phải tự quan tâm đến vẻ ngoài và cử chỉ, dây giày phải tự buộc…”

Thằng bé thấy Tôn Đức Toàn từ từ đứng dậy, còn hiền từ xoa xoa đỉnh đầu của mình, mới ý thức được mình nói sai rồi, đau khổ nói: “Chú Toàn cháu sai rồi, chú buộc giúp cháu với, nếu không ba ba sẽ xử trí cháu bằng quân pháp mất”

Bạn nhỏ Vu Nhất Bác đáng thương không biết buộc dây giày…

Tôn Đức Toàn đồng tình nhìn thằng nhóc đang níu ống quần hắn, khó xử nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Xin lỗi, tiểu thiếu gia…”

Vì thế, khi Vu Nhất Bác kéo đôi dày da nhỏ bóng loáng được buộc kiểu gút chết, đi vào thư phòng của phụ thân nó, quả nhiên hậu quả không phải tốt lắm…

Năm nay Vu Nhất Bác mới tám tuổi, bộ dáng rất giống cha của nó, nhưng trình độ đáng yêu của tiểu shota tuyệt đối cha nó không thể sánh bằng

Bình thường Vu Chiến Nam đối với nó vô cùng nghiêm khắc, trình độ tàn nhẫn quả thực không giống một người phụ thân. Thằng bé đang ở độ tuổi nghịch ngợm thích gây chuyện cộng thêm chứng hiếu động, vừa rời khỏi mí mắt của phụ thân, nó liền như con ưng nhỏ lại giành được tự do, đi khắp nơi quậy phá. Nhưng chỉ cần vừa thấy Vu Chiến Nam, nó lại ngoan như con mèo nhỏ, cả tự do thở dốc cũng không dám…

Cho nên hôm nay liền hít sâu một hơi, cung cung kính kính gõ cửa ba lần, lúc bên trong truyền đến giọng nói mạnh mẽ lâu chưa nghe của phụ thân, trái tim nhỏ bé của Vu Nhất Bác đều run lên…

Nó vuốt vuốt quả đầu trái dưa nhỏ, nhét hết dưới cái mũ tây dương màu đen nhỏ, rồi cắn răng bước vào

“Phụ thân, con về rồi” Vu Nhất Bác phải cố trấn định lắm mới có thể làm âm điệu trở nên bình ổn

“Ừ…” Vu Chiến Nam đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn đứa con hai tháng chưa gặp này

Cao hơn một chút, cũng đen hơn… Vu Chiến Nam thầm nghĩ, nhíu mày hỏi: “Sao còn đội mũ, là ai dạy con vậy!”

Vu Nhất Bác sợ đến mức thân hình nhỏ bé giật bắn lên, vô cùng đáng thương nói: “Trước khi đi dì hai cho người cắt cho con kiểu tóc mới nhất đang thịnh hành ở bên đó, con sợ phụ thân không thích…”

“Bỏ xuống!”

Thằng bé nhắm mắt tuyệt vọng kéo mũ tây dương xuống, lộ ra cái đầu nhỏ trọc lóc chỉ sót lại một vòng tóc màu đen trên đỉnh đầu.

Vu Chiến Nam nhìn kiểu tóc mới thịnh hành của nó, mày càng nhíu càng sâu: “Thành cái dạng gì thế này, ngày mai đi cạo hết cho ta”

A! Kiểu tóc mới của nó của nó, nó thích nhất mừ…

Lúc Vu Nhât Bác trào nước mắt, nhăn mặt đi ra khỏi thư phòng của Vu Chiến Nam, người bên cạnh nói chuyện với nó nó cũng không để ý, chỉ khoát khoát tay như ông cụ non, rồi đi thẳng về phòng ngủ của mình

Về đến phòng ngủ, nó ôm gương nhìn kiểu tóc rất bảnh của mình, chỉ cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu, nam tử hán nhỏ nhịn không được lệ đẫm hai mắt

Ô ô ô, nó không muốn biến thành trọc đầu…



Buổi trưa khi Vu Nhất Bác bị bác Tổ gọi đi ăn cơm, nó vẫn còn đang âm thầm rơi lệ

Nó không yên lòng đi đến đại sảnh ăn cơm, nhìn thấy trên cái bàn lớn toàn là cua biển lớn giơ nanh múa vuốt, bị luộc đỏ rực rực, hoảng sợ kêu lên: “Bác Tổ, bác Tổ, trên bàn cơm sao lại có thứ này, không phải phụ thân không ăn sao?”

Bác Tổ đang chỉ huy người làm sắp xếp bàn ăn thì hồi thần lại, nhìn thấy tiểu thiếu gia đã sợ đến mức mặt trắng bệch, có chút áy náy nói: “Đây không phải cho tư lệnh ăn, tiểu thiếu gia. Cơm tối nay còn có người khác…”

Lúc nhỏ Vu Nhất bác có một lần quậy phá, bị các anh họ ném vào trong bãi nước biển cạn, vừa qua thủy triểu, trên bãi biển toàn là cua biển màu đen to ngang đầu nó, có con ở trong biển hung hăng kẹp cái đùi non mịn của thằng bé, đau đến mức nó khóc gào như sắp chết. Lúc được cứu lên thì đột nhiên nhìn thấy con quái vật xác cứng có càng cực lớn, đen thùi to như cái đầu, làm thằng bé suýt nữa ngất xỉu. Sau đó cua lớn lại không chịu nhả ra, các anh họ cũng lo lắm, ước chừng phải dùng sức rất mạnh mới lấy con cua lớn kia ra được, nhưng cái đùi trắng mịn chảy rất nhiều máu, Vu Nhất Bác cũng khóc hết hơi…

Từ lúc đó, con cua hương vị ngon lành liền thành ác mộng của Vu Nhất Bác, chỉ cần nhìn thấy sẽ sợ đến mức đi không nổi, chứ đừng nói đến ăn nó!

Chuyện nó sợ cua này, người cha nghiêm khắc của nó tất nhiên là không biết, bằng không lấy tính cách của ổng, còn không ép thằng bé hết sợ mới thôi

Bác Tổ và người làm cũng đều thương nó, giúp nó giấu Vu Chiến Nam. May mắn Vu Chiến Nam cũng không thích vật trong biển này, cho nên trên bàn cơm của phủ tư lệnh mấy năm cũng không nhìn thấy món này

Nhưng mà, giờ lại…

“Bác Tổ, cháu đau bụng quá, tối nay không ăn đâu, bác nói với phụ thân giúp cháu nhé…” Vu Nhất Bác ôm bụng, sắc mặt quả thực tái nhợt

“Này… Tiểu thiếu gia, đây là bữa cơm đầu tiên từ khi cậu về, tư lệnh còn đặc biệt dặn làm món cá đác nấu chao mà cậu thích ăn…” Bác Tổ tỏ vẻ khó xử, cũng xót nó, nói: “Lát nữa lúc ăn cơm bác sẽ cho người đặt nó ở chỗ xa cậu nhất, sẽ không sao đâu…”

Vu Nhất Bác ôm bụng đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm con cua giương nanh múa vuốt, do dự thật lâu mới nói: “… Vậy được rồi”

“Là khách từ trong nhà sao?” Vu Nhất Bác hỏi lão quản gia.

“Này…” Bác Tổ cực kì khó xử, không biết nên nói sao với nó, tránh khỏi đôi mắt trong trẻo của thằng bé: “… Cũng coi như!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.