Trọng Sinh Dân Quốc Chí Tử

Chương 83: Chương 83: Trốn chạy




Cả hai không nói gì thêm, chỉ yên lặng ôm đối phương. Một lát sau, Vu Chiến Nam rốt cuộc thư thái, cởi mở, lại trở về con người đỉnh thiên lập địa trước kia. Hắn từ trong lồng ngực ấm áp của Thiệu Hân Đường ló đầu ra, ôm lấy cậu, con người yếu ớt hơn hắn lại có thể ở lúc hắn ngẫu nhiên yếu đuối cho hắn dựa vào.

Trước nay hắn không hiểu, vì sao lúc đó Thiệu Hân Đường không chịu đi, sau khi hai người làm hòa lại, không nên ra chiến trường cùng hắn, trốn phía sau hắn có gì không tốt, chính hắn có năng lực che gió che mưa cho cậu, khiến cậu không phải chịu chút nguy hiểm nào, để cậu sống những ngày tốt đẹp. Nhưng vừa rồi, thời điểm hắn tựa vào người Thiệu Hân Đường, hắn mơ hồ hiểu ra. Thiệu Hân Đường dù là gầy yếu hay xinh đẹp vẫn là một người đàn ông, cậu có thể ở thời khắc quan trọng cho hắn sức mạnh mà không ai có thể cho, cũng là nơi hắn có thể dựa vào, giúp hắn đứng lên lần nữa, hướng về chân trời mới.

Mấy tháng qua mọi người chịu khổ không ít, Vu Chiến Nam vuốt tấm lưng toàn là xương của Thiệu Hân Đường, đau lòng muốn chết. Cho dù cậu tình nguyện cùng nhau đối mặt mưa gió với mình, vẫn cảm thấy xót. Mình phải cho cậu cuộc sống tốt nhất, cho cậu mỗi ngày muốn làm gì thì làm nấy, mỗi ngày đều vui vẻ, tươi cười.

Trong nháy mắt, Vu Chiến Nam cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, hắn ôn nhu nói với Thiệu Hân Đường: “Em ngủ tiếp đi, một giờ nữa chúng ta đi, đến lúc đó anh gọi em.”

Thiệu Hân Đường không biết vừa rồi Từ Chí Tân có qua, cũng không biết sao lại phải đi, có lẽ cùng với việc cảm xúc của Vu Chiến Nam trở xấu có liên quan, nhưng không hỏi nhiều. Chỉ cần có Vu Chiến Nam bên cạnh, cậu rất yên tâm.

Hai người ôm nhau nằm xuống, đợi Thiệu Hân Đường ngủ lại, Vu Chiến Nam mới rón rén đứng lên, ra khỏi lều.

Vu Chiến Nam tìm Tôn Đức Toàn và những huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử mười mấy năm. Vu Chiến Nam nhanh chóng nói qua tình hình bên ngoài, bọn họ đều thề sống chết đi theo hắn. Một giờ trôi qua, Vu Chiến Nam quay lại lều gọi Thiệu Hân Đường, trước khi ra ngoài khoác cho cậu một cái áo dày.

Từ Chí Tân đang chờ, thấy mười mấy người bọ họ thì nói: “Xe ở bên kia, chúng ta đi qua đó, ở đây sợ âm thanh quá lớn làm người khác chú ý.”

Vu Chiến Nam gật gật đầu, nói: “Hiểu, đi thôi, huynh đệ.”

Vu Chiến Nam và Từ Chí Tân đi đầu, Từ Chí Tân mang theo hai tên lính đi phía trước rọi đèn. Phía sau là người của Vu Chiến Nam mang theo, vừa đi vừa cảnh giác chú ý tình huống, trong rừng cây im lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.

Đèn pin rọi đến một chiếc xe vận tải đang đậu phía trước, Từ Chí Tân áy náy nói: “Huynh đệ, xe này chỉ có thể đưa các ngươi đến Thượng Hải, trước hừng đông phải trở về, đoạn đường còn lại các ngươi phải tự đi, anh chỉ có chút khả năng này thôi, không thể làm gì hơn cho ngươi.”

“Tôi hiểu.” Vu Chiến Nam trầm giọng nói: “Huynh đệ, anh làm được nhiều lắm rồi, đời này của Vu Chiến Nam tôi bất kể đến nơi nào cũng nhớ ơn nghĩa này của anh.”

Thời gian cấp bách, bọn họ cũng không kịp nói lời từ biệt cho tử tế, Vu Chiến Nam và Từ Chí Tân trân trọng ôm nhau một cái, ai cũng không nói thêm lời nào. Tình cảm của đàn ông, đặt ở trong lòng.

Vốn muốn để Thiệu Hân Đường và Vu Chiến Nam ngồi trong xe, nhưng hai người muốn ngồi cùng binh lính, nên Tôn Đức Toàn ngồi ở ghế phó lái cùng lái xe nhìn đường.

Phía sau xe tải rất rộng, mười người đàn ông cao lớn vạm vỡ vẫn ngồi thoải mái. Vu Chiến Nam gọi tám người này là những người thề sống chết theo hắn, còn những người muốn kiến công lập nghiệp, muốn theo nhà lãnh đạo khác tiếp tục phát triển thì hắn không gọi.

Trời vào độ cuối thu, thời tiết lạnh lẽo, đặc biệt là buổi tối, Thiệu Hân Đường khoác áo dày ngồi cạnh Vu Chiến Nam cũng khá ấm áp, ngoài trời tối đen, chỉ có vầng trăng nhỏ cong cong mờ mờ. Xe tải chạy trên đường đất, lắc lư nhún nhảy. Thiệu Hân Đường mơ màng buồn ngủ, lập tức cảm giác Vu Chiến Nam sờ sờ mặt cậu, ghé vào tai cậu, nhẹ giọng nói: “Hân Đường, đừng ngủ, nói chuyện chút đi.”

Là do hắn sợ Hân Đường ngủ sẽ cảm lạnh. Thiệu Hân Đường cũng biết, mơ màng muốn tỉnh táo lại, nhưng mí mắt cứ nhíu lại với nhau, mở mắt không nổi.

Những binh lính này đều biết thân phận của Thiệu Hân Đường, nhưng một chút khinh thường cũng không có. Trên chiến trường bọn họ đều thấy, người này nhìn như thư sinh yếu đuối, xinh đẹp hơn cả phụ nữ, kiên cường đứng lên thế nào. Cậu không sợ súng đạn, kiên trì ở tiền tuyến phỏng vấn, làm cho bọn họ thật cảm động. Tuy rằng cậu không khiêng nổi một khẩu pháo, nhưng cách cậu dùng ngòi bút gây ảnh hưởng ở trong nước và cả thế giới làm cho những binh lính này bội phục từ tận đáy lòng.

Tuy Thiệu Hân Đường và Tư lệnh của bọn họ còn có loại quan hệ kia, hai người đàn ông ở với nhau cũng không phải là chuyện quang minh chính đại, nhưng nhìn thấy hai con người vĩ đại đứng chung một chỗ, cho người ta cảm giác, trên đời này không có ai xứng đôi hơn bọn họ.

Vài binh lính nhìn Thiệu Hân Đường bình thường trên chiến trường cùng các chiến sĩ đồng tiến đồng lui, dù cho mấy ngày không được ngủ vẫn tươi cười, giờ phút này lại không ngăn được cơn buồn ngủ, đều cảm thấy rất buồn cười, sẵn trong lòng kính nể cậu, cũng muốn nói chuyện cho cậu tỉnh táo một chút: “Thiệu tiên sinh, mọi người khó khăn lắm mới có dịp rảnh rỗi, cậu không nhân cơ hội này mà phỏng vấn chúng tôi mấy câu sao?”

Thiệu Hân Đường miễn cưỡng mở to mắt, nhìn binh lính nói chuyện với mình, liếc hắn một cái, mơ màng nói: “Không hỏi, tôi mệt mỏi…”

Mọi người nhìn cậu hai mươi mấy tuổi, lộ ra một mặt trẻ con, đều phá lên cười, cảm thấy vị phóng viên này quả thật hiếm có.

Vu Chiến Nam trừng mắt nhìn bọn họ, Thiệu Hân Đường thế nào cũng không tỉnh, hết cách, đành đắp thêm cho cậu một cái áo, để cậu gối đầu trên đùi mình ngủ thoải mái một chút.

Mọi người nhìn Tư lệnh lãnh khốc vô tình nhà mình có hành động ôn nhu như vậy, nhịn cười đến nội thương cũng không dám cười ra tiếng, Tư lệnh sẽ không bao giờ đối đãi với họ ôn nhu như vậy.

Thiệu Hân Đường gối trên đùi hắn tìm vị trí thoải mái, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, an tâm đi ngủ.

Vu Chiến Nam nhìn Thiệu Hân Đường ngủ xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đám thủ hạ đang tưởng tượng đủ thứ chuyện mà không có chuyện nào hay ho trong đầu. Vu Chiến Nam nhìn đến khi ai nấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mới trầm giọng nói: “Các cậu bỏ lại tương lai, đi theo Vu Chiến Nam ta, ta thật cảm động. Các cậu cũng biết, lần này chúng ta không phải ra ngoài dạo chơi, mà là trốn đi, cmn người của Quân thống cục không tính buông tha ta. Chúng ta đều dùng mạng để đổi giao tình, các cậu theo ta nhiều năm như vậy, Vu Chiến Nam ta cũng không phải lang tâm cẩu phế, nhất định sẽ không bạc đãi mọi người. Đợi chúng ta xuống xe, các cậu muốn đi muốn ở đều do các cậu quyết định. Muốn ở, ta tuyệt đối không có ý kiến, còn cho các ngươi thứ mà các ngươi nên có, đủ cho các ngươi nuôi thêm mấy phòng thê thiếp, tiêu pha cả đời. Muốn đi, muốn tiếp tục theo Vu Chiến Nam ta, ta không dám cam đoan về sau sẽ có cơ ngơi thật tốt, nhưng Vu Chiến Nam ta cam đoan, ta có một nắm xôi các cậu đều không đói, Vu Chiến Nam ta đối với huynh đệ thế nào các cậu đều biết.”

Vu Chiến Nam nói xong lời này không còn ai cười nữa, đều đang suy nghĩ cẩn thận lời hắn nói.

Vu Chiến Nam thấy bọn họ đều nghiêm trọng, nói tiếp: “Không vội, các cậu có vài ngày để nghĩ. Trời sáng chúng ta tách ra, Thượng Hải hiện tại là địa bàn của Nhật Bản, chúng ta đi cùng nhau dễ dàng trở thành mục tiêu, tách ra đi, hai, ba người một nhóm, tập hợp ở số 65 phố Hoàng Lê, Tô giới Thượng Hải. Đến đó chúng ta lại nói.”

“Nhớ, nhất định phải cẩn thận, đừng để bọn chúng theo dấu.” Vu Chiến Nam dặn dò.

Lúc trời vừa mờ sáng, mặt trời còn chưa lên, bọn người Vu Chiến Nam đến vùng ven Thượng Hải. Lái xe đưa bọn họ đến không dám dừng lại, quay đầu xe chạy trở về. Nhóm người Vu Chiến Nam có mười một người, binh lính ghép thành hai người một tổ, Vu Chiến Nam, Thiệu Hân Đường và Tôn Đức Toàn thành một tổ, năm nhóm chia ra hành động.

Cuộc chiến ở Tùng Hộ tuy rằng quân đội Trung Quốc tổn thất thảm trọng, nhưng Nhật Bản cũng thương vong không nhỏ. Ít nhất đánh vỡ dã tâm “Ba tháng xâm chiếm toàn Trung Quốc” của chúng. Hiện tại Thượng Hại vừa bị bọn chúng tiếp nhận, bên phía Nam Kinh cũng rất cần người, nhân khẩu của Nhật Bản vốn không nhiều, cho nên hiện tại Thượng Hải bị trông coi cũng không nghiêm ngặt lắm, dựa vào nhiều năm tác chiến của bọn họ, muốn vào dễ như trở bàn tay. Cho nên Vu Chiến Nam không hề lo lắng cho nhóm thủ hạ.

Lúc Thiệu Hân Đường tỉnh dậy, thấy mọi khớp xương trên người đều tê rần cứng ngắt như bị gỉ, động một cái là đau một cái.

“Có sao không?” Vu Chiến Nam thấy Thiệu Hân Đường lảo đảo đứng lên, nhanh tay đỡ cậu.

“Không sao. Chỉ là đứng lên hơi chóng mặt chắc tại huyết áp thấp, không sao đâu.” Thiệu Hân Đường khoát tay nói.

“Em đừng cố quá, không được thì anh cõng em.” Vu Chiến Nam nghiêm mặt nói với cậu.

“Ừ, không có sao mà.” Thiệu Hân Đường cười nói.

Ba người đi được một đoạn, gặp nhà dân, xin nước rửa mặt. Nhà này có hai người già, nghe nói bọn họ là quân kháng chiến, vô cùng kích động, xuống bếp xào hai đĩa thức ăn, làm gà, bảo bọn họ ở lại ăn cơm.

Nhóm Vu Chiến Nam cũng không khách sáo, ba người ăn hết một bát bánh bột hấp, lại uống không ít nước mới coi như no. Thừa dịp ba người dọn dẹp chuẩn bị đi, hai người lại cho bọn hắn một túi bánh bột ngô và dưa muối, cho bọn họ ăn trên đường.

Mấy người Vu Chiến Nam biết, thời buổi chiến loạn không ai sống tốt hơn ai, nên chỉ cầm vài cái bánh, còn nhiêu đều đưa lại, nói ăn không hết. Đối với tính cách nhiệt tình thuần phát của hai vị lão nhân, ba người rất cảm động.

Lúc gần đi, Tô Đức Toàn đưa cho hai vị khoảng mười khối tiền đại dương, hai người từ chối nhưng cuối cùng bị ép lấy. Hơn mười khối tiền đại dương, tại thời kỳ khó khăn này, đủ cho hai người bọ họ sống hơn một năm rưỡi.

Mọi người bắt đầu đi tiếp, theo con đường đã bàn bạc từ trước, không đi đường lớn, chọn đường đá, đường đất mà đi, ghập ghềnh lồi lõm không dễ đi, nhưng ba người vẫn nhanh chóng lên đường.

Thiệu Hân Đường đi được chốc lát đã thở hổn hển, theo không kịp.

“Không cần sốt ruột, đi chậm một chút.” Tôn Đức Toàn xoa xoa mồ hôi trên trán nói.

“Hay là anh cõng em đi.” Vu Chiến Nam thấy cậu mệt, trong lòng không chịu nổi.

Thiệu Hân Đường lắc đầu, Vu Chiến Nam cau mày nói: “Vậy chúng ta đi chậm lại, trời vừa tối đến nơi là được, phỏng chừng buổi tối lính canh cũng lơ là hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.