Tiệc tàn người tan, trên xe Mục Hy không có hình tượng đá văng đôi giày cao gót tinh xảo qua một bên đem chân cuộn lại một đoàn ngồi trên ghế.
Triệu Thần Huân nhìn cũng chỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo lấy bàn chân cô đến khẽ xoa bóp.
“Mệt lắm sao?”
Nhìn giữa đôi mày cô hiện lên chút mệt mỏi anh lo lắng hỏi.
Mục Hy quả thật có chút mệt nhưng là bị doạ cho mất tinh thần, cô duỗi chân trực tiếp gác lên đùi Triệu Thần Huân tò mò hỏi anh.
“Anh và Lạc Cẩn Du quen biết sao?”
Từ hành động và lời nói của anh với Lạc Cẩn Du đêm nay nếu nói hai người chỉ là mới hợp tác lần đầu tuyệt đối sẽ không ai tin.
Triệu Thần Huân một tay xoa bóp bàn chân nhỏ nhắn của cô, một tay chống đầu ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô chăm chú.
“Ừ là bạn lúc đi du học cũng xem như quen biết nhiều năm, sao tự dưng em lại hỏi đến Lạc Cẩn Du?”
Mục Hy khẽ bĩu môi đưa tay đấm đấm chân vẫn còn mỏi nhừ của mình, đáp:
“Anh đừng thân với Lạc Cẩn Du quá, anh ta là người xấu đấy!”
Triệu Thần Huân hơi nhướng đôi lông mày có chút hiếu kỳ không xác định lắm hỏi:
“Người xấu ư?”
Mục Hy gật đầu cái rụp.
“Ừ!”
Lạc Cẩn Du dám giết người còn không phải là người xấu ư?
Triệu Thần Huân cười khẽ vươn tay kéo cô vào lòng, đưa tay chọc lên trán cô một cái.
“Ai nói với em thế hả?”
“Anh trai em chứ ai.”
Vào lúc mấu chốt Mục Hy vẫn là lôi anh trai ra làm bia đỡ đạn. Triệu Thần Huân thoáng suy tư, Giang gia tin tức linh hoạt xem ra Giang Trầm kể không ít chuyện với cô đi.
Nhẹ hôn lên trán cô một cái, Triệu Thần Huân dịu dàng nói:
“Cẩn Du tuy không phải người tốt đẹp gì, nhưng anh tin tưởng cậu ấy.”
Vì chí ít Lạc Cẩn Du không từ thủ đoạn nhưng trong thâm tâm vẫn còn có tình nghĩa, chứ không giống Triệu Hoành vừa nham hiểm lại bất nghĩa.
Mục Hy chỉ hơi nhíu mày, nhìn ra được tia kiên định trong đáy mắt anh làm cô bỗng cảm thấy bản thân mình hơi khách quan.
Nhưng còn không đợi Mục Hy suy nghĩ xong thì Triệu Thần Huân lại nói tiếp:
“Cho nên em không cần sợ cậu ta đâu, có anh ở đây rồi.”
Mục Hy nghẹn họng trân trối trực tiếp chui rúc vào lòng anh lầm bầm.
“Em mới không có sợ anh ta!”
Triệu Thần Huân chỉ mỉm cười cũng không có vạch trần cô, lúc đối mặt với Lạc Cẩn Du cô luôn tránh tránh né né đừng tưởng anh không nhìn ra được.
Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, cái mà anh để ý hơn là tên nhóc Lạc Thần kia.
“Hy Hy, sau này tránh xa Lạc Thần một chút.”
Mục Hy ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn anh.
“Tại sao phải tránh?”
Lạc Thần cũng đâu có tính uy hiếp như Lạc Cẩn Du, hơn nữa hai người còn là đồng nghiệp muốn tránh thì biết tránh đi làm sao?
Triệu Thần Huân nheo mắt đưa tay bóp má cô một cái, hung dữ nói:
“Không sao cả, anh chướng mắt tên nhóc đó.”
Đừng tưởng anh không nhìn ra đằng sau cái nết ghẹo gan Mục Hy của Lạc Thần kia chính là một tia ôn nhu khó mà phát hiện.1
Nể mặt Lạc Cẩn Du anh cũng không muốn so đo với một tên nhóc, nhưng tách Mục Hy ra khỏi Lạc Thần là điều cần thiết mà anh phải làm.
Triệu Thần Huân đã nói như thế Mục Hy cũng chỉ có thể chiều theo ý anh đáp:
“Em sẽ cố gắng, nhưng tình thế ép buộc thì em không có cách đảm bảo đâu nhé.”
Triệu Thần Huân biết hai người còn dính líu với nhau một bộ phim cho nên cũng không muốn tính toán chi li, nhẹ gật đầu đáp ứng.
“Anh biết rồi.”
Nhưng người xưa có câu người tính không bằng trời tính, vì là vừa quay vừa biên tập hậu kỳ cho nên sau khi đóng máy liền có dự tính phim sẽ được công chiếu vào hai tháng sau.
Mục Hy thư thả được một tuần thì đã vội đến studio chụp hoạ báo quảng cáo cho bộ phim Dạ Nguyệt.
Và dĩ nhiên chụp hoạ báo đã có nữ chính thì làm sao mà thiếu nam chính cho được, vì thế người nào đó lại làm mặt ủ rũ không vui phải cho Mục Hy dụ dỗ một lúc lâu mới chịu thả cô đi.
Lần chụp ảnh này còn có cả Liễu Tư Tình lâu ngày không gặp cùng chụp, tuy bị Triệu Thần Huân hạ lệnh cấm hợp tác với cô ta nhưng một vài hoạt động quan trọng vẫn là không thể thiếu sự góp mặt của vai nữ phụ là Liễu Tư Tình được.
Một ngày dài hết tạo kiểu rồi đổi kiểu Mục Hy cũng hoàn thành xong buổi chụp ảnh, bên trong phòng hoá trang Lạc Thần không biết đến từ khi nào ngồi trên sofa chơi game.
Mục Hy được tiểu Đào và Tạ Liên Hoa chuyên viên trang điểm hôm nay vây ở giữa bắt đầu tẩy trang.
Mà Liễu Tư Tình bên cạnh chỉ có mỗi trợ lý phụ giúp trông có vẻ hơi vắng vẻ, Tạ Liên Hoa cũng không để ý việc bản thân mình bên nặng bên nhẹ cô chỉ là không ưa Liễu Tư Tình mà thôi.
“Tiểu Đào phần còn lại em làm giúp chị nhé, chị đi thu dọn đồ đạc xong rồi chúng ta cùng về.”
“Vâng ạ.”
Tạ Liên Hoa đem phần việc còn lại giao cho tiểu Đào chính mình thì đi thu dọn đồ đạc của bản thân, Liễu Tư Tình mắt lạnh nhìn qua Mục Hy đang nhắm mắt dưỡng thần trong đáy mắt lại loé lên một tia âm độc.
Cô ta đứng lên đi đến gần Mục Hy tầm hai bước chân giả vờ như đang tìm đồ trên bàn nhưng khi thấy không ai chú ý liền huơ tay hất máy uốn tóc đang nằm trên bàn về phía Mục Hy.
Chỉ nghe cô ta ây nha một tiếng Mục Hy còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe tiểu Đào bên cạnh rên rỉ kêu lên.
Đợi đến lúc cô định thần lại thì nơi cổ tay tiểu Đào đã đỏ ửng một mảng.
“Tiểu Đào!”
Mục Hy vội vàng đứng bất dậy nắm lấy tay tiểu Đào xem xét, sốt ruột hỏi:
“Em có sao không?”
Tiểu Đào nước mắt rưng rưng nhưng vẫn cắn chặt môi lắc đầu.
“Em không sao.”
Lúc mắt thấy cái máy uốn tóc kia sắp rơi trên đùi Mục Hy cô nàng chỉ theo phản ánh mà đưa tay đỡ lấy.
Giờ đây đau buốt nơi cổ tay khiến cô nàng nhịn không được mà hít vào một ngụm khí lạnh, nếu để máy uốn tóc nóng như lửa kia rơi trên đùi Mục Hy thì cô nàng thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Nhìn tiểu Đào nhịn đau nén nước mắt trong tức khắc một tia nộ khí bừng cháy trong lòng Mục Hy, cô quay phắt sang Liễu Tư Tình đang thất vọng vì hành động thất bại mà lạnh lẽo nhìn cô ta chằm chằm.
Liễu Tư Tình vốn còn đang khinh thường nhìn tiểu Đào lo chuyện bao đồng đột nhiên cảm nhận được ánh mắt Mục Hy, cô ta có hơi chột dạ muốn lùi về sau.
Nhưng tay Mục Hy đã nhanh hơn một bước trực tiếp nắm lấy tóc Liễu Tư Tình đè đầu cô ta xuống bàn.
“Á Mục Hy! Cô muốn làm gì?”
“Không phải muốn vênh váo sao? Vậy để tôi cho cô toại nguyện!”
Mục Hy dứt lời đã cầm ngay máy duỗi tóc còn nằm trên bàn trực tiếp hướng trên mặt Liễu Tư Tình hạ xuống.
“Chị Hy!”
Tiểu Đào và trợ lý của Liễu Tư Tình bên cạnh nhìn một màn bất ngờ trước mặt bị doạ cho kinh hồn táng đảm.