Trong thư phòng Triệu Thần Huân tự tay châm một tách trà đưa đến trước mặt Lạc Cẩn Du, tâm bình khí hoà hỏi:
“Là chuyện gì mà khiến cậu tự mình chạy đến tận nhà tôi thế?”
Lạc Cẩn Du cũng không ham thích cái gọi là thưởng trà gì cho cam, tách trà ở trước mặt ngay cả động vào cũng không thèm động trực tiếp ném tài liệu qua cho Triệu Thần Huân.
“Hợp đồng còn chưa ký mà người dưới tay cậu đã muốn trèo lên đầu tôi rồi!”
Triệu Thần Huân nhàn nhã nhấp một ngụm trà sau đó mới nhận lấy tài liệu Lạc Cẩn Du đưa lên nhìn nhìn cũng không ngoài dự liệu của anh.
Sau khi xem xong một lượt thì ngay cả chân mày cũng không thèm nhíu, hờ hững hỏi:
“Vậy cậu còn để cho hắn trèo lên đầu mình thật à?”
Lạc Cẩn Du nheo mắt nhếch môi cười mỉa.
“Cậu thật sự muốn tôi ra tay ư? Đó không phải cháu trai ruột của cậu sao?”
Lạc Cẩn Du nhìn chằm chằm vào thần sắc trên mặt của Triệu Thần Huân âm trầm nói:
“Cậu không sợ tôi giết hắn ta à?”
Tiếc là anh ta không hề nhận ra một biểu cảm dư thừa nào trên mặt Triệu Thần Huân.
Triệu Thần Huân chỉ khẽ cúp mắt che đi một tia lạnh lùng trong đó, nói:
“Đó là chuyện của cậu và Triệu Hoành, không liên quan đến tôi.”
Anh chỉ vừa mới thả tin có ý hợp tác với Lạc thị thì Triệu Hoành đã nhịn không được muốn rút củi dưới đáy nồi, nhưng như thế cũng xem như không cô phụ tin tức anh thả ra kia. truyện tiên hiệp hay
Còn về phần hứa với cha già tha cho Triệu Hoành một con đường sống, anh có ý tha nhưng người khác muốn hay không thì anh không quyết định được.
Lạc Cẩn Du bỗng bật cười thành tiếng, ngã lưng ra ghế cười đến có chút rợn người.
“Nếu cậu sớm nghe theo tôi giết chết hết những kẻ chướng mắt kia thì giờ cần gì hao tâm tổn trí kéo cả tôi vào cái mớ hỗn độn này!”
Triệu Thần Huân hơi nhíu mày vì sự khát máu rõ ràng trong lời nói của Lạc Cẩn Du, anh nhếch môi cười nhạt.
“Vậy cậu không muốn hợp tác với tôi sao?”
Lạc Cẩn Du nhún vai.
“Không trách được, muốn chiếm tiện nghi của cậu quả là không dễ mà.”
Lạc Cẩn Du cũng không có ngu mà không hiểu Triệu Thần Huân chọn hợp tác với mình là vì cái gì, nhưng sớm đã thèm khát sự phát triển phồn thịnh của thành Bắc nay có cơ hội lấn một chân vào anh há có thể bỏ qua.
Một Triệu Hoành đến thì thế nào? Dù có 10 Triệu Hoành thì đến 1 anh giết 1, đến 2 anh giết cả đôi.
Mà Triệu Thần Huân là nhìn trúng điểm không cho người khác nhúng chàm lợi ích của mình dù chỉ một chút này của Lạc Cẩn Du nên mới tìm đến anh ta hợp tác.
Anh không thể thẳng tay sửa trị Triệu Hoành thì cứ đem hắn ta ném cho Lạc Cẩn Du là được.
Chỉ cần Lạc Cẩn Du còn ở đây thì Triệu Hoành đừng mong phá được dự án Tịch Hy Biệt Uyển của anh.
Lạc Cẩn Du chẳng phải người lương thiện gì đem đi đối phó với Triệu Hoành bỉ ổi thì đúng là tuyệt hảo, anh ở giữa cũng nhàn rỗi không ít còn có thời gian đi bồi Hy Hy đi chơi.
Triệu Thần Huân cực kỳ vui vẻ mà suy nghĩ trong đầu như thế, cho nên nhất thời không nhìn đến tên mà anh coi là chẳng phải người lương thiện gì đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn mình.
Lạc Cẩn Du âm thầm cười lạnh trong lòng, muốn đem anh làm thanh kiếm chém tiên phong thì phải xem kẻ cầm kiếm này chịu được sức nặng không?
Dám tính kế anh, chắc cũng chỉ có mỗi Triệu Thần Huân mà thôi.
Lạc Cẩn Du anh là người không thích chịu thiệt chút nào nhìn dáng vẻ thong dong kia của Triệu Thần Huân mà khỏi chướng tai gai mắt, cười nói:
“Triệu Hoành trăm phương nghìn kế muốn đối đầu với cậu như vậy chắc không phải vì cô vợ bé nhỏ kia của cậu đâu nhỉ?”
Sắc mặt Triệu Thần Huân thoáng trầm xuống lạnh lùng nhìn Lạc Cẩn Du đang cười đến khoái trá, nói:
“Lâu ngày không gặp cậu học đâu ra cái thói tám nhảm của mấy bà thím hàng xóm thế!”
“Trách sao được, trong cái giới bé tẹo này có chuyện gì mà không lọt ra cửa chứ!”
Chuyện Triệu Thần Huân lấy một cô nhóc kém mình hơn 10 tuổi còn là bạn gái đương thời của cháu trai, cho dù Triệu gia có dìm xuống chuyện này thì anh cũng sẽ có cách để tra ra.
Lạc Cẩn Du cười hắc hắc trong cực kỳ vui vẻ, bởi anh ta đã phát hiện ra được nhược điểm của Triệu Thần Huân rồi.
“Cậu đừng vội đắc ý, biết đâu sau này cậu vớ phải một cô nhóc còn nhỏ hơn vợ tôi nữa.”
Triệu Thần Huân hờ hững nói, Lạc Cẩn Du cũng xem như gió thoảng bên tai giễu cợt nói:
“Tôi không có sở thích đó như cậu, đồ trâu già!”
Ở bên này Mục Hy cũng lôi kéo tiểu Đào đi ra sau vườn hoa, bên ban công có một bàn trà nhỏ để vừa ngồi uống trà vừa ngắm cảnh đúng là tuyệt mỹ thế gian.
Vừa ngồi xuống đã có người bê trà bánh lên và kèm theo đó là một túi giấy nhỏ, Mục Hy cầm lấy túi nhỏ kia đưa qua cho tiểu Đào.
“Đây là thuốc mỡ trị bỏng và trị sẹo, một ngày em chịu khó bôi hai lần như thế sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tiểu Đào mỉm cười nhận lấy, nói
“Em cảm ơn chị.”
Mục Hy cười cười nắm lấy tay bị thương của cô nàng lên xem xét một chút.
“Cảm ơn làm gì không biết.”
Nhìn thấy vết bỏng dài gần một gang tay trên cánh tay nhỏ nhắn của tiểu Đào mà Mục Hy không khỏi sót ruột và áy náy.
“Sau này còn gặp chuyện như thế em phải lo cho mình trước tiên nghe không!”
Thà là vết bỏng này ở trên người cô để cô chịu đau chịu rát chứ để cho người khác chịu thay cô thế này lòng cô cũng là khổ sở muôn phần.
Tiểu Đào cười tươi rói chủ động nắm lấy tay Mục Hy, nói:
“Em không sao mà chị, hơn nữa bảo em trơ mắt nhìn cái máy uốn tóc kia rơi trên người chị mà không làm gì thì em quả là không nhìn được.”
Chị Hy lúc trước luôn hung dữ với cô nhưng cô không trách chị ấy bởi vì cô tự hiểu bản thân tư chất ngu ngốc lại không có học vấn đàng hoàng làm gì cũng vụng về.
Và hơn thế chị Hy là người duy nhất đón nhận cô khi cô cùng đường bí lối, nói chi hiện tại chị ấy còn đối xử với cô rất tốt.
Mục Hy bĩu môi đưa tay chọc vào trán tiểu Đào một cái.
“Sao dạo này em ngày càng biết ăn nói thế hả?”
Tiểu Đào che lại cái trán cười hì hì với cô.
“Mà hôm nay em đến đây làm gì, không phải chị bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Đến cũng không báo cho chị, lại còn ngồi đợi cả buổi với tên Lạc Cẩn Du kia!”
Nếu tiểu Đào bị anh ta ăn không còn một mẫu xương thì cô biết làm sao đây?
Cái này là tiểu Đào vô tội thật, cô nàng lí nhí nói:
“Em có gọi nhưng chị không nghe máy nên mới mạo muội đến đợi ạ.”
Mục Hy hơi nhướng mày lúc này mới đem di động ra kiểm tra một chút lúc này mới phát hiện tiểu Đào gọi đến ba cuộc, hai cuộc là đêm qua còn một cuộc là sáng hôm nay.
“Ách! Cái kia...”
Mục Hy chỉ cần nhớ đến chuyện mình làm sáng nay thật chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.