Mục Hy bên này lại rất an ổn nằm trong vòng tay của Triệu Thần Huân ngủ một giấc đến sáng trắng.
Lúc mở mắt ra lần nữa, đã thấy Triệu Thần Huân ăn mặc chỉnh tề đứng bên cửa sổ đang nghe điện thoại.
“Triệu tổng, giá cổ phiếu của Hoành Thiên đã được ổn định chúng ta có nên...”
Thư ký Hạ đầu dây bên kia báo cáo tình hình thực chiến suốt một ngày một đêm cho Triệu Thần Huân.
“Thu tay về đi.”
Triệu Thần Huân vẫn biết có một câu chó cùng rứt dậu, mà Triệu Hoành cũng không phải kẻ không có tâm kế cho nên chút rắc rối này chỉ là quà đáp lễ cho anh ta mà thôi.
Liếc mắt thấy cô gái trên giường đã tỉnh Triệu Thần Huân nói thêm hai câu với thư ký Hạ rồi cúp máy đi đến ngồi xuống giường.
“Không phải hôm nay còn phải đóng máy à, em còn không dậy đi.”
Mục Hy hé mắt liếc đồng hồ mới phát hiện mình thức sớm hơn báo thức 10 phút, cô bẹp bẹp cái miệng nhỏ giơ hai tay uể oải nói:
“Chú kéo tôi dậy đi.”
Triệu Thần Huân nhìn dáng vẻ lười nhác của cô mà không khỏi bật cười, đưa tay nắm lấy tay cô kéo cô dậy.
Mục Hy đầu tóc rối bời không có hình tượng há to miệng ngáp một cái rồi mới chậm chạp đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Lúc cô lững thững đi ra lại thấy Triệu Thần Huân vẫn ngồi đó mà không khỏi ngạc nhiên.
“Chú không đi làm à?”
Nếu cô nhớ không lầm hôm qua anh cũng không có đến công ty đâu. Đầu năm nay làm giám đốc nhàn rỗi lắm ư? Cô có cần xem xét vấn đề đổi nghề về nhà giành chức giám đốc với anh trai không nhỉ?
Triệu Thần Huân bày biện đồ ăn sáng tiểu Đào vừa mang qua, cười nói:
“Hôm nay cũng không có việc gì quan trọng cần tôi ra mặt nên cứ xử lý qua email là được rồi. Em mau qua ăn sáng đi.”
Nếu mà để thư ký Hạ đang bù đầu bù cổ ở công ty nghe được lời này chắc anh ta khóc rống lên mất.
Cái dáng vẻ thản nhiên của Triệu Thần Huân khiến Mục Hy có nghi hoặc mà không thể nói ra, cô nhún vai đi đến ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
“Vậy hôm nay chú định làm gì?”
Triệu Thần Huân xé vỏ bánh bao đút cho cô, đáp:
“Đi thăm đoàn phim.”
Mục Hy được anh đút vài lần cũng thành quen liền há miệng ăn, đang nhai bánh bao xuýt thì nghẹn trừng mắt nhìn anh.
“Sao tự dưng chú muốn đến đoàn phim?”
“Tôi là nhà đầu tư, chẳng lẽ không được đến?”
Bị anh vặn hỏi ngược lại, Mục Hy nhất thời nghẹn lời cũng không thèm đôi co với anh. Đừng trách cô không có ý tốt, hôm nay đóng máy còn có một cảnh hôn môi đấy.
Triệu Thần Huân vẫn ung dung không biết gì ăn sáng xong, một trước một sau theo Mục Hy vào đoàn phim.
Mục Hy ngay ngắn ngồi đó cho Tạ Liên Hoa trang điểm, lại nghe cô nàng hứng chí bừng bừng nói:
“Vị chồng kia của cậu cũng được quá ấy chứ! Hắc hắc, Liễu Tư Tình kia ngay ngày hôm đó liền bị đuổi ra khỏi đoàn phim. Cậu không nhìn thấy dáng vẻ cô ta rời đi đâu! Trong vô cùng hả dạ luôn.”
Mục Hy hơi kinh ngạc.
“Liễu Tư Tình bị đuổi rồi sao?”
“Tất nhiên rồi, ông chủ lớn nhất ở đây còn không phải là chồng cậu sao?”
Mục Hy chớp mắt nhìn dáng người cao lớn ở phía xa đang cùng đạo diễn Trần thảo luận cái gì đó, mà khoé môi nhịn không được cong cong.
Người này tại sao luôn âm thầm hành động mà không nói một lời nào thế kia, từ chuyện cứu cô đến chuyện lần này.
Rất khiến cho Mục Hy hoài nghi có phải còn rất nhiều chuyện anh làm mà không cho cô biết không?
Thấy nét cười trên gương mặt cô, Tạ Liên Hoa liền chọc má cô trêu ghẹo nói:
“Ôi xem kìa, có người hạnh phúc đến mặt cũng nở hoa rồi!”
Mục Hy bị cô trêu chọc liền trở tay đánh cô nàng một cái.
“Cậu bé bé cái mồm một chút, muốn cả đoàn phim biết tớ đã kết hôn rồi ư?”
Tạ Liên Hoa bĩu môi một lần nữa test lại lớp makeup cho Mục Hy, mới hài lòng mà buông cọ trên tay xuống.
“Cậu giấu được bao lâu chứ? Hơn nữa, tớ thấy Tứ Gia này còn tốt hơn tên cháu trai khốn nạn kia của anh ta nhiều lắm.”
Điều này thì Mục Hy giơ hai tay đồng ý.
“Người ta làm người đoan chính nào có thể đánh đồng với hạng người hai mặt như Triệu Hoành.”
Tạ Liên Hoa lại rất không khách khí, xùy một tiếng đầy khinh bỉ nhìn Mục Hy.
“Vậy mà lúc trước còn có người mê chết mê sống kẻ hai mặt kia đấy!”
Mục Hy nhe răng đưa tay véo eo Tạ Liên Hoa, khiến cô nàng chịu đau mà la oai oái.
“Cậu có phải chơi với Lạc Thần nhiều rồi cũng khẩu nghiệp hệt anh ta không hả?”
Tạ Liên Hoa còn chưa phản bác thì Lạc Thần đã đi đến bên cạnh, không chút nào xem Mục Hy là con gái liền thẳng tay vỗ lên đầu cô một cái bốp.
“Cô nói xấu người khác, cũng tạo nghiệp không kém đâu!”
Mục Hy bị đánh đau, ánh mắt toé lửa trừng Lạc Thần.
“Tên chết tiệt này!”
Lạc Thần lại chẳng để cô vào mắt, hừ lạnh một tiếng.
“Sao? Muốn cắn nhau chứ gì? Ngon thì nhào qua!”
Mắt thấy Mục Hy thật muốn nhào qua cắn người Tạ Liên Hoa rất quen mắt với cảnh tượng này mà đưa tay ôm chặt lấy cô.
“Hít vào thở ra, giận nhiều mau già.”
Mục Hy trợn trắng mắt, hỏi Tạ Liên Hoa:
“Cậu đang giải hoà hay châm dầu vào lửa vậy?”
Tạ Liên Hoa chép miệng, đáp:
“Vậy cậu có sợ già không?”
Mục Hy im lặng giây lát, rất cơ trí mà không thèm để ý đến tên Lạc Thần chết tiệt kia nữa.
Lạc Thần cũng trừng mắt nhìn Mục Hy, bộ dáng nếu cô dám nhào qua thì anh ta cũng thật dám cắn người.
Thấy cô hừ một tiếng quay về chỗ ngồi, Lạc Thần cũng lười phản ứng nhắm mắt lại gọi:
“Hoa Hoa, trang điểm cho tôi.”
Tạ Liên Hoa mắt thấy đã giải hoà thành công, liền mỉm cười đến vô hại mà đi qua trang điểm cho Lạc Thần.
Nhưng mà trong quá trình ấy không ít lần cô đánh phấn mà như đánh vào mặt Lạc Thần, nhưng gương mặt tươi cười đến vô tội của cô cũng khiến Lạc Thần giận mà không nói được.
Hừ hừ, dám đánh Hy Hy của cô. Cô không chỉnh chết anh ta, cô liền không mang họ Tạ.
Lạc Thần cũng biết hai cô gái này ầm ĩ cãi nhau đánh lộn cũng không sao, nhưng có người dám ức hiếp một trong hai người thì người còn lại chắc chắn sẽ không để yên cho kẻ kia.
Mà kẻ kia chính là anh, chỉ là chọc hai cô gái này làm thú vui cũng không tệ lắm. Nhưng hôm nay sao anh ta cứ có cảm giác có một ánh mắt như dao đang đâm thẳng vào lưng mình thế nhỉ?