Ở trong một khu chung cư khác, Triệu Hoành đứng bên cửa sổ một tay đút túi một tay cầm di động nghe thư ký báo cáo tình hình.
“Triệu tổng, kế hoạch của chúng ta đã bị gián đoạn.”
Ánh mắt Triệu Hoành âm trầm nhìn ra cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, lạnh nhạt hỏi:
“Bị phát hiện ra?”
Thư ký ở đầu dây bên kia dè dặt đáp:
“Vâng.”
Chỉ nghe Triệu Hoành hừ lạnh một tiếng.
“Cũng không trách bọn họ, Lạc Cẩn Du là người nào há có thể bị lũ ngu ngốc đó gài bẫy.”
Thư ký ở đầu dây bên kia thoáng câm nín không nói nên lời, lũ ngu ngốc trong miệng Triệu Hoành còn không phải người dưới tay anh ta sao?
Hồi lâu cũng không có ai đáp lời mình, Triệu Hoành có chút bực bội hỏi:
“Vậy tôi bảo cậu tra bên Giang thị thế nào rồi!”
Nghe được Triệu Hoành sắp bạo phát, thư ký vội vàng đáp lời.
“Dạ vâng, Giang thị hiện tại vẫn không có động tĩnh gì là muốn nhúng tay vào dự án lần này của Triệu thị cả ạ.”
Triệu Hoành khẽ nheo mắt suy tư, hiện tại không có thì sau này có hay không thì vẫn chưa biết.
“Được rồi, không còn việc gì thì cúp máy đi.”
“Vâng.”
Cúp máy anh ta liền xoay người đi vào phòng ngủ, chỉ thấy Liễu Tư Tình suy yếu nằm đó trên trán còn chườm một cái khăn ấm.
“Em thế nào rồi?”
Đi đến ngồi xuống cạnh giường, Triệu Hoành đem khăn nhúng vào nước ấm rồi đắp lên trán cho cô ta lần nữa hỏi.
Liễu Tư Tình chậm rãi mở mắt ủy khuất nhìn anh ta nghẹn ngào nói:
“A Hoành, em khó chịu quá.”
Bị nhốt trong nhà kho cả đêm hứng hết gió lạnh ngày đông, Liễu Tư Tình ăn sung mặc sướng đã quen nào chịu được hành hạ như thế.
Sáng sớm hôm nay cũng may có người đến kiểm tra kho phát hiện ra cô ta, nếu không hiện tại cô ta cũng không phải chỉ sốt cao suy yếu nằm trên giường thế này mà là sớm đã vào phòng cấp cứu.
Thấy cô ta nước mắt lưng tròng ỷ lại nhìn mình như thế, chân mày Triệu Hoành khẽ giãn ra nhẹ giọng hỏi:
“Em làm sao mà bị kẹt ở trong nhà kho thế kia hả?”
Nhắc đến chuyện này Liễu Tư Tình lại tức đến bật khóc, nói:
“Là do có người nhốt em vào trong đó, A Hoành anh đã tra và được là ai hại em chưa?”
“Chuyện này... Tra không ra.”
Nói đến đây Triệu Hoành cũng không khỏi cau chặt mày một lần nữa, theo lời Liễu Tư Tình anh cho người đi kiểm tra camera nhưng lại không hề thấy được video đoạn thời gian cô ta bị nhốt vào nhà kho kia.
“Em lại gây ra chuyện gì nữa đúng không?”
Liễu Tư Tình chỉ được cái nũng nịu biết lấy lòng làm anh vui vẻ ra thì tính cách còn tệ hơn cả Mục Hy.
Nên vụ việc lần này anh thật nghi ngờ là do cô ta đã gây sự với người không nên động vào.
Liễu Tư Tình đang nức nở nghe anh ta hỏi như thế lại càng khóc lợi hại hơn.
“Em có gây chuyện gì đâu cơ chứ? Khi không lại bị nhốt ở nơi tồi tàn đó cả đêm, nào gián nào chuột doạ em sợ muốn chết.”
Thấy cô ta khóc đến nấc nghẹn Triệu Hoành bất đắc dĩ thở ra một hơi đưa tay lau nước mắt cho cô ta, nhẹ giọng dỗ.
“Được rồi, bây giờ không sao rồi. Em khóc nhiều một lát lại mệt thêm đấy.”
Được anh ta dỗ dành Liễu Tư Tình cũng dần dần ngừng khóc, thút thít nắm chặt lấy tay anh ta không buông.
Triệu Hoàng dỗ dành cô ta hồi lâu mắt thấy cô ta đã ổn hơn khi nảy, lúc này mới dịu dàng đưa tay vuốt ve gương mặt cô ta.
“Tư Tình, chuyện anh nói với em lần trước em đồng ý giúp anh chứ?”
Liễu Tư Tình nghe thế ánh mắt liền co rút lại, cắn môi run run hỏi:
“Anh thật muốn đẩy em cho người khác sao?”
Triệu Hoành thở dài đau lòng mà đem bàn tay nhỏ nhắn của cô ta áp lên mặt mình, khổ sở nói:
“Tư Tình em biết rõ là anh không đành lòng mà, nhưng chuyện này anh chỉ có thể tin tưởng được em mà thôi.”
Trước ánh mắt đầy tình ý dạt dào của anh ta Liễu Tư Tình có chút xao động cụp mắt xuống, Triệu Hoành liền đưa tay nâng mặt cô ta lên quyết tâm nói:
“Nếu em không muốn... Vậy bây giờ anh liền lập tức từ chức cùng em ra nước ngoài định cư được không?”
Chỉ thấy Liễu Tư Tình vốn còn đang do dự vội vàng nói:
“Đừng!”
Cô ta nhất thời lúng túng, nắm chặt lấy tay Triệu Hoành.
“Anh vất vả trù tính bao năm sao có thể vì em mà... Em, em đồng ý giúp anh chuyện này.”
Triệu Hoành mừng rỡ như điên cúi người ôm chặt Liễu Tư Tình vào lòng.
“Cảm ơn em Tư Tình, sau này anh đoạt được nhà họ Triệu về tay anh nhất định sẽ không để em chịu thiệt thòi.”
Liễu Tư Tình mờ mịt cũng ôm chặt lấy anh ta.
“A Hoành, hãy nhớ người em yêu nhất chỉ có anh.”
“Anh biết chứ, anh luôn nhớ kỹ!”
Ở nơi Liễu Tư Tình không nhìn thấy so với giọng nói kích động đầy tình cảm của Triệu Hoành kia thì ánh mắt anh ta lại lạnh như băng đầy trào phúng.
Xoay qua xoay lại luôn nói yêu anh, chứ thật ra thứ mà Liễu Tư Tình yêu nhất cũng chỉ có phú quý giàu sang mà thôi không phải sao?
Mới vừa nghe anh nói từ chức còn không phải đã gấp gáp đồng ý mọi điều kiện anh đưa ra sao?
Mà Triệu Hoành không biết người yêu tiền tài bo bo giữ mình như Liễu Tư Tình lại vì anh ta mà không tiếc bán thân mình như thế, là bởi vì cô ta yêu anh ta nhiều hơn tiền tài phú quý.
Nhưng có cái gọi là tạo nghiệt thì khó sống, Liễu Tư Tình luôn ghen tị tính kế Mục Hy nhưng cô ta có chết cũng không ngờ đến người mà cô ta yêu cũng không tiếc tình cảm ngần ấy năm mà lợi dụng cô ta.
Một tuần nói dài chứ trôi qua cực kỳ nhanh, Mục Hy quên ăn quên ngủ cũng muốn vùi đầu vào kịch bản bộ phim Hoá Điệp.
Và dĩ nhiên ăn ngủ còn quên huống chi là ông chồng cô mới chấp nhận tình cảm được vài ngày qua.
Triệu Thần Huân mỗi ngày đi làm về điều đầu tiên không phải là nhìn vợ mà là nhịn tập kịch bản kia còn độ dày bao nhiêu.
Tối nào anh cũng canh chừng cô lật từng trang đọc kỹ rồi lại lật về xem thêm mấy lần mà không khỏi nóng hết cả ruột gan.
“Hy Hy, đừng xem kịch bản nhức đầu kia nữa qua đây anh massage cho em.”
Thò một tay qua khều khều vợ nhỏ một cái, lại bị cô vô tình mà đánh cái bốp.
“Đừng nháo, hôm qua anh chê làm chưa đủ hả?”
Thật là, tối nào cũng kiếm chuyện dụ cô lên giường tên này dạo này sao hăng thế không biết.
Triệu Thần Huân không vui thu tay về, mắt lại nhìn chằm chằm vào cái tập kịch bản kia như muốn đâm thủng một lỗ ở trên.
Anh nghĩ, có nên âm thầm đút tiền vào đoàn phim kia bảo tên đạo diễn Chu gì đó dời ngày thử vai lại không nhỉ? Hay cứ trực tiếp hủy luôn bộ phim này để cô khỏi đi làm bạn diễn với tên nhóc Lạc Thần kia?
Trong lúc nhất thời Mục Hy vô tư không biết bộ phim mà cô tâm niệm xuýt chút thì đã bị chồng mình phá hư.