Bệnh viện, phòng hồi sức cấp cứu. Tiểu Đào cùng Vương Quốc Sâm sắc mặt thả lỏng đứng nhìn Lạc Thần qua tấm kính dày bên trong phòng bệnh.
Tuy trong quá trình phẫu thuật hơi gian nan vì bệnh viện không đủ nhóm máu dự trữ tương thích với Lạc Thần, may mà có Vương Quốc Sâm cũng cùng nhóm máu.
Sau 6 tiếng phẫu thuật thì Lạc Thần cuối cùng cũng đã qua cơn nguy kịch, mọi người có mặt tại chỗ cũng thở phào nhẹ nhõm đi phần nào.
Mục Hy ngồi tựa trong lòng Triệu Thần Huân ở băng ghế chờ đối diện vẫn luôn không nói năng lời nào từ đầu đến cuối, nhưng lâu lâu lại có một giọt nước mắt tràn ra từ khoé mi.
Triệu Thần Huân sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, hôm nay khi biết tin tức trên mạng anh đã gấp rút đi đến Gia Huân vậy mà vẫn chậm một bước.
Hướng mắt nhìn người đang nằm trong phòng hồi sức Triệu Thần Huân không khỏi cau chặt mày, dường như anh đã đánh giá thấp tình cảm của tên nhóc này với Mục Hy rồi chăng?1
Không gian yên tĩnh đến mức lạnh lẽo bỗng lộp bộp vài tiếng bước chân gấp gáp, Lạc Cẩn Du một thân phong trần mệt mỏi chạy nhanh đến.1
“Thần Thần thế nào rồi?”
Mọi người ăn ý tránh ra một con đường để cho anh đi đến tấm kính nhìn vào trong, khi tận mắt thấy em trai suy nhược nằm trên giường bệnh ánh mắt lo lắng của Lạc Cẩn Du dần trở nên âm u tăm tối.
“Tại sao? Thằng bé vì sao thành ra nông nỗi này!”
Lạc Cẩn Du âm trầm quát một tiếng quét mắt lạnh lẽo nhìn từng người có mặt tại đây lại dừng trên người Mục Hy trong lòng Triệu Thần Huân nghiến răng nói:
“Lại là cô!”1
Lạc Thần thân thủ do anh dạy dỗ nên làm sao lại dễ dàng bị một con đàn bà gây thương tổn? Tất cả cũng chỉ vì Mục Hy mà lo lắng tất loạn.
Anh đã sớm nghi ngờ khi phát hiện bức ảnh leo lên đầu bảng tìm kiếm đêm 28 tết đó trong di động Lạc Thần, nhưng thấy em trai đã trưởng thành nên không muốn quản thúc nó quá nhiều.
Để rồi hôm nay nó lại vì cô gái này mà chính mạng sống của mình cũng không màng, càng nghĩ Lạc Cẩn Du càng phẫn nộ gằn giọng âm tàn nói:
“Tất cả là tại cô mà ra, tại sao người nằm trong kia không phải là cô hả?”
Thân thể Mục Hy khẽ run một cái cô nhắm chặt mắt cắn răng đè xuống sự hối hận trong lòng.
Đúng! Vì sao người bị thương tổn không phải là cô, mà lại là những người thân của cô chứ?
Triệu Thần Huân ôm chặt lấy Mục Hy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Cẩn Du.
“Cẩn Du, cậu nói năng cẩn thận một chút!”
“Ha! Thần Thần là vì cứu cô ta nên mới ra nông nỗi này, tôi nói sai sao?”
Lạc Cẩn Du đã có chút mất khống chế, vẻ mặt cà lơ phất phơ thường ngày đã sớm trở nên lạnh lẽo khát máu bức người.
Anh vừa nói dứt lời muốn xông lên hai bước, tiểu Đào đứng cạnh không tiếng động đã chắn trước người Mục Hy và Triệu Thần Huân.
“Lạc tổng, anh bình tĩnh đã.”
“Em tránh ra!”
Bị cản trở ánh mắt Lạc Cẩn Du càng tăm tối hơn lệ khí quanh thân tản mát ra bốn phía, tiểu Đào chân tay đã sớm vì sợ hãi mà run rẩy nhưng vẫn kiên cường chắn trước mặt Mục Hy, vì cô nhóc thấy rõ Lạc Cẩn Du đã chạm vào khẩu súng bên hông rồi.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn cũng không ai mong nó xảy ra cả! Anh nói Lạc Thần vì cứu chị Hy nên mới ra nông nỗi này mà tức giận, nhưng lúc đó đứng sau Lạc Thần là tôi chứ không phải chị ấy! Anh muốn truy cứu trách nhiệm thì tìm tôi là được!”
Ánh mắt Lạc Cẩn Du càng ngày càng trầm xuống tay đặt trên khẩu súng khẽ xiết chặt lại, anh híp mắt nhìn tiểu Đào đang cắn răng nhịn nước mắt khẽ nhếch môi cười tà.
“Em chắc chưa?”
Tiểu Đào căng thẳng đến mức hít thở không thông chậm rãi gật đầu đáp:
“Chắc!”
“Tiểu Đào!”
Mục Hy đứng bật dậy kéo tiểu Đào ra sau lưng mình, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt tràn đầy lệ khí của Lạc Cẩn Du nói:
“Liễu Tư Tình là trả thủ tôi nên mới đến, truy cứu trách nhiệm anh tìm tôi là được tiểu Đào không liên can.”
Lạc Thần là nghịch lân của Lạc Cẩn Du, lần này vì cô mà Lạc Thần nguy hiểm tánh mạng đã hoàn toàn chọc giận anh ta, cô không thể để tiểu Đào gánh tội thay mình vì cô hiểu rất rõ Lạc Cẩn Du có bao nhiêu tàn nhẫn.
“Chị Hy!”
Tiểu Đào chực khóc tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng rắn bước lên che chở Mục Hy, ngoan cường mà phòng bị Lạc Cẩn Du chằm chằm.
Lạc Cẩn Du nhìn hai người tình cảm thắm thiết mà không khỏi cười khẩy mỉa mai, tay đặt bên hông khẽ thả xuống.
“Xem ra ai cũng thích chết nhỉ?”1
Triệu Thần Huân cũng đứng lên đi đến chắn trước người Mục Hy, anh bình tĩnh mà lạnh lùng nhìn Lạc Cẩn Du nói:
“Tôi biết cậu hiện tại rất tức giận. Nhưng Cẩn Du, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đợi đến khi êm xuôi tất thảy tới lúc đó tôi sẽ tùy cậu tính toán được chứ?”
Lần này Lạc Cẩn Du tuy hành động quá khích nhưng Triệu Thần Huân cũng là đuối lý, anh hiểu rõ tính cách Lạc Cẩn Du cho nên hiện tại không thể cứng đối cứng với tên điên này.
Quả nhiên sau khi nghe Triệu Thần Huân nói xong sắc mặt Lạc Cẩn Du dần hoà hoãn lại, nhưng ánh mắt vẫn là lệ khí bức người như trước.
“Con đàn bà kia đâu?”
Triệu Thần Huân thở dài, đáp:
“Ở phòng bệnh tầng trên.”
Vốn dĩ anh muốn chính tay xử lý Liễu Tư Tình nhưng hiện tại nếu không để cho Lạc Cẩn Du “uống máu” thì có khả năng sẽ bức tên này nổi điên thật.
Lạc Cẩn Du hừ lạnh một tiếng xoay người mang theo vệ sĩ đi lên tầng trên, trước khi đi còn không quên liếc nhìn cảnh cáo tiểu Đào một cái.1
Lạc Cẩn Du rời đi Mục Hy lúc này mới mềm nhũn mà ngồi trở lại ghế, lòng cô rối như tơ vò trắm mối cảm xúc ngổn ngang khiến cô rất mệt mỏi.
Triệu Thần Huân đi đến ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh nhẹ đưa tay vuốt ve gò má cô.
“Cẩn Du là sốt ruột em trai nên nói năng không suy nghĩ, em đừng quan tâm đến cậu ta.”
Mục Hy ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn anh.
“Thần Huân, em không cố ý liên lụy ai cả!”
Sự tự trách dâng trào trong đáy mắt cô như mũi kim đâm vào tim Triệu Thần Huân, anh nhấc nhấc khoé môi nhẹ giọng nói:
“Không phải lỗi của em, đều là ngoài ý muốn cả.”
Mục Hy nấc nghẹn hai tiếng gục đầu lên vai anh bật khóc thất thanh.
“Em không cố ý, em không cố ý! Con dao kia là nên đâm vào người em!”
Khoảnh khắc Lạc Thần lịm dần trong vòng tay cô khiến cô không khỏi nhớ đến thân thể lạnh giá của anh trai ở đời trước.
Suy cho cùng tất cả bi kịch đời trước đều là do cô ngu xuẩn mà ra, hại chết cả nhà mình. Hiện tại cô vẫn là liên lụy đến người thương yêu cô.
Sau tất cả cho đến hôm nay làm sao cô còn không nhìn ra Lạc Thần thích mình, nhưng như thế sự áy náy và tự trách trong lòng cô ngày càng bành trướng.
Triệu Thần Huân không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy cô, trao cho cô hơi ấm trên người mình.
“Hy Hy ngoan, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
Nếu anh đến sớm hơn thì đã bảo vệ được cô và Lạc Thần đã không phải cản con dao kia, nếu anh đến sớm hơn thì hiện tại cô cũng sẽ không tự trách đến thế này.
Mục Hy ôm chặt lấy Triệu Thần Huân chỉ có thể dùng nước mắt để giải toả cảm xúc trong lòng mình.