Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 101: Chương 101: Quân cờ mấu chốt duy nhất của cô




Công ty vừa náo loạn Triệu lão gia lại nằm viện, Triệu Thần Huân trời còn chưa sáng đã phải rời khỏi nhà.

Mục Hy thức dậy không thấy anh đâu cô cũng không để ý tự mình rửa mặt xuống bếp nấu ít cháo rồi mang đến bệnh viện.

Triệu Thần Huân cử 5 người vệ sĩ canh gác ở phòng bệnh chỉ cho phép Mục Hy cùng quản gia Lý và bác sĩ đi vào trong.

Đêm qua Lâm Huyên lại náo loạn ầm lên nhưng không có Triệu Thần Dật bênh vực và Triệu Hoành chống đỡ bà ta cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng lặng lẽ ra về.

Mục Hy vừa đến vệ sĩ đã biết ý mở cửa cho cô, bước vào trong thì thấy quản gia Lý đang lau người cho Triệu lão gia.

Thấy ông vẫn còn hôn mê chưa tỉnh ánh mắt Mục Hy thoáng ảm đạm đi, cô đem cháo qua đặt lên bàn nói:

“Con tưởng ba tỉnh lại nên nấu ít cháo, nhưng người vậy mà vẫn chưa tỉnh.”

Quản gia Lý nghe tiếng thì quay người lại thở dài an ủi cô.

“Không cần gấp, chuyện gì rồi cũng qua cô chủ đừng quá lo lắng.”

Nhắc đến chuyện này ông lại thấy hổ thẹn không thôi, thì ra ông chủ trúng độc mà người hạ độc lại là cháu của ông.

Mục Hy cười cười đi đến giành lấy khăn trong tay ông nói:

“Bác chắc cũng chưa ăn sáng, vậy giúp cháu ăn phần cháo kia được không ạ? Để cháu lau người cho ba cho.”

Thấy ánh mắt trông mong của cô quản gia Lý khẽ thở dài đáp:

“Được, vậy cảm ơn cô chủ nhé.”

Mục Hy cười cười đem khăn nhúng vào chậu nước ấm rồi vắt ráo lau người cho Triệu lão gia.

Bác sĩ đã lấy được mẫu vật và phán đoán ra chất độc, cho nên rất nhanh thôi Triệu lão gia sẽ tỉnh lại và khoẻ khoắn như trước cười đùa cùng cô.

Mục Hy nhẹ nhàng lau người cho ông nhưng khoé mắt đã đỏ hoe, nhưng cô ráng kiềm nén cảm xúc không để cho quản gia Lý phát hiện.

Ở bệnh viện đến trưa Mục Hy nhận được tin nhắn của Vương Quốc Sâm, sắc mặt cô thoáng biến đổi giây lát rồi đứng lên bình tĩnh nói với quản gia Lý.

“Con có chút việc nên rời đi một lát, tối nay bác về nhà nghỉ ngơi đi ạ để con thay bác chăm ba một đêm ngày mai bác tới sớm là được.”

Quản gia Lý gật đầu đáp:

“Vâng cô chủ.”

Mục Hy mỉm cười xoay người rời đi, xe dừng lại tại một quán cà phê Mục Hy chậm rãi bước xuống đi vào trong.

Ở trong một góc có người đàn ông đã chờ sẵn ở đó, Mục Hy cất bước trên đôi giày cao gót lộp cộp đi đến ngồi xuống đối diện anh ta.

“Anh chờ lâu rồi chứ?”

Một nét kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt người đàn ông.

“Là cô!”

Mục Hy cười cười nhàn nhã đem túi xách bỏ qua một bên, hỏi:

“Sao thế, thấy là tôi thì bất ngờ lắm à?”

Người đàn ông kia mím môi vẻ mặt lạnh nhạt cứng nhắc không lên tiếng, bị làm lơ Mục Hy cũng không có tức giận ngược lại còn bật cười hỏi:

“Anh đã đi kiểm chứng đồ mà quản lý của tôi giao cho rồi chứ? Hiện tại hẹn tôi ra lại không muốn nói gì sao?”

Lần trước cô đã cho Vương Quốc Sâm đưa đến một số tư liệu cho người đàn ông này, hiện tại kết quả thu về cũng không ngoài dự đoán của cô.

Quả nhiên người đàn ông kia nghe xong sắc mặt khẽ đanh lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào Mục Hy hỏi:

“Cô muốn gì?”

Mục Hy khẽ nhướng mày cô thu nụ cười về lạnh lùng nói:

“Tôi muốn biết lô hàng của Độc Nhãn mà Triệu Hoành nuốt kia đang ở đâu?”

Sắc mặt người đàn ông đại biến không dám tin mà nhìn Mục Hy.

“Sao cô biết…”

Nói được một nửa anh ta liền ngậm miệng lại mới biết mình lỡ lời, tựa như đang ngầm thừa nhận lô hàng kia là Triệu Hoành nuốt thật.

Mục Hy thấy thế thì khẽ nhếch môi cười giễu.

“Vậy anh có nói hay không?”

Người đàn ông kia khẽ mím chặt môi vẻ mặt rối rắm đến cực hạn, Mục Hy biết đạo lý nho xanh hái sẽ không ngọt nên cũng không muốn ép sát quá mức quân cờ duy nhất này của mình.

Cô nhẹ cười vừa đấm vừa xoa, nói:

“Thôi được, tôi cũng không ép anh quá mức khi mà làm việc sẽ phản bội lại bạn thân của mình, tôi cho anh một tuần để suy nghĩ thật kỹ. Còn nữa…”

Nói rồi cô hơi ngừng lấy một tấm chi phiếu ra đẩy đến trước mặt anh ta nói:

“Cầm lấy số tiền này đi lo liệu cho em gái anh trước đi, theo tôi thấy con bé không trụ được quá lâu đâu.”

Cơ thể người đàn ông kia thoáng run lên, tay ở dưới bàn của anh ta đã xiết chặt đến nổi cả gân xanh.

Mục Hy nói tiếp:

“Anh ở cạnh Triệu Hoành lâu như thế cũng hiểu rõ hắn ta gây ra bao nhiêu tội nghiệt và bây giờ là lúc mà hắn ta phải trả giá cho tất cả chuyện mà hắn ta đã làm. Ngày hắn ta rớt đài thì anh cũng không có kết quả tốt đẹp gì, nhưng nếu anh biết quay đầu thì mọi chuyện sẽ khác.”

Nói rồi cô liền đứng lên đi được ba bước thì thoáng ngừng lại, nhẹ đặt tay lên vai anh ta nói:

“Nếu số tiền đó không đủ cứ liên hệ với tôi, vài trăm triệu đối với tôi chỉ là phù du. Vì tôi cũng như anh, làm tất cả cũng chỉ muốn bảo vệ người thân của mình mà thôi.”

Người đàn ông kia nhắm mắt lại thoáng cúi thấp đầu không nói một lời nào, nhưng bả vai run run kia của anh ta đã khiến Mục Hy biết anh ta đã thấm từng câu chữ của cô vào đầu.

Mục Hy rời khỏi quán cà phê liền trở lại bệnh viện, Triệu lão gia vẫn chưa tỉnh cô chỉ thở dài cho quản gia Lý trở về còn cô thì ở lại một đêm chăm ông.

Triệu Thần Huân cả ngày hôm ấy cũng không có đến, anh chỉ gọi một cuộc điện thoại bảo cô chú ý sức khỏe rồi thôi.

Triệu thị những ngày gần đây phải nói là gà bay chó sủa, một lần thanh tẩy này dù Triệu Thần Huân có cố hết sức để giảm thiểu tổn thất cho công ty nhưng cũng chỉ có thể giảm mà không thể tránh.

Bận bịu ở công ty từ sáng hôm nay đến rạng sáng hôm sau anh mới tan làm, biết Mục Hy không có ở nhà nên anh chạy thẳng đến bệnh viện.

Rạng sáng bệnh viện yên tĩnh đến lạ, anh nhẹ cất bước đến phòng bệnh vệ sĩ liền mở cửa cho anh.

Triệu Thần Huân đi vào thoáng nhìn qua Triệu lão gia vẫn hôn mê an ổn nằm trên giường, rồi anh liếc mắt nhìn quanh một vòng mới thấy Mục Hy đang co người nằm trên sofa.

Anh nhẹ bước đi đến ngồi xuống ôm lấy để cô gối đầu lên chân mình, Mục Hy bị quấy rầy khẽ nhíu mi nhưng dường như cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh nên lại an ổn ngủ tiếp.

Triệu Thần Huân thấy thế thoáng cong cong môi, tay nhẹ vỗ về lưng cô chính anh cũng ngã đầu ra lưng ghế mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.