Trọng Sinh Để Yêu Anh

Chương 90: Chương 90: Scandal đầu năm




Mùng 10 tết Mục Hy khăn gói bịn rịn xa chồng vài tháng để quay phim, trước khi đi Triệu Thần Huân dặn trước đủ thứ kèm thêm một chuyện mà anh vừa quyết định tối qua.

Đầu tháng 6 bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ, có thể nói cô quay xong Hoá Điệp là sẽ bước thẳng lên xe hoa vào lễ đường làm lễ.

Lý do mĩ miều của tổng giám đốc Triệu đó chính là, không thể thả hồ yêu ngàn năm là cô bên ngoài quá lâu cứ hốt thẳng về nhà đóng cửa phòng lại “gây hại” một mình anh là đủ.1

Mục Hy lần này đi chỉ mang theo tiểu Đào còn về phần Vương Quốc Sâm không lâu trước đó bị cô phát hiện ra là người do Triệu Thần Huân sắp xếp vào bên cạnh mình.

Người xem Vương Quốc Sâm như anh trai thứ hai của mình như Mục Hy quyết định giận anh ta hai tháng, nên lần này trực tiếp ném anh ta ở lại thành Bắc.

Hoá Điệp là một bộ phim điện ảnh có rất nhiều yếu tố quân sự nên đạo diễn chơi lớn đánh bạo đi móc nối quan hệ xin được quân doanh nửa tháng huấn luyện các diễn viên.

Mục Hy lần này tiến đoàn sớm chẳng qua là bị ném vào quân doanh nửa tháng học hỏi kinh nghiệm.

Nhưng cô giấu nhẹm chuyện này với Triệu Thần Huân vì sợ anh mà biết cô phải đi huấn luyện trong tình trạng vừa khỏi bệnh chắc chắn anh sẽ hủy luôn bộ phim này mất.

Người nào đó muốn thể hiện trách nhiệm của người chồng nên âm thầm đầu tư không ít vào Hoá Điệp đâu.

Nửa tháng nói ngắn không ngắn nói dài không dài, Mục Hy sớm ngày tập luyện các kỹ năng cơ bản nhất xem như cũng ra hình ra dáng một người lính cần có.

Ở sân tập bắn rộng lớn một đám người đã sớm tản đi chỉ có mỗi Mục Hy vẫn kiên trì đứng thẳng người nhắm bắn.

Đoàng đoàng vài tiếng nhưng đều lệch hồng tâm, Mục Hy không chịu thua dù tay có run đến lẩy bẩy cũng muốn kiên trì nhắm bắn tiếp.

Lạc Thần đứng cùng một binh sĩ chịu trách nhiệm dạy bọn họ tư thế cầm súng lần này bất đắc dĩ mà nhìn Mục Hy.

“Mục Hy, cô trụ không nổi thì bỏ cuộc đi.”

Lạc Thần vốn muốn khuyên can nhưng lời nói ra chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, Mục Hy tức đến xoay đầu trừng mắt nhìn anh ta.

“Anh rảnh quá thì đi về đi!”

Lạc Thần xì một tiếng nghiêng đầu đi không thèm để ý đến cô nữa, anh cũng không biết cô uống lộn thuốc gì mà nhất quyết cũng phải bắn trúng hồng tâm cho bằng được.

Vị binh sĩ kia thấy hai người mất hoà khí, liếc nhìn mọi người cũng đã về gần hết cho nên đi lên vài bước nghiêm giọng khuyên Mục Hy.

“Đồng chí Mục, bắn súng là một quá trình tập luyện lâu dài cô là diễn viên học được tư thế cầm súng chuẩn như thế là tốt lắm rồi.”

Mục Hy cụp mắt ủ rũ thả súng xuống bàn, cô khẽ xiết chặt nắm đấm nhẹ giọng hỏi binh sĩ kia.

“Khi các anh nhắm bắn người thật thì có từng sợ hãi không?”1

Binh sĩ kia hơi ngẩn ra rồi bật cười sang sảng, đáp:

“Phải biết người cần chúng tôi dùng súng để đối phó thì chẳng là kẻ lương thiện gì, cho nên trong ý chí mỗi một quân nhân chúng tôi chưa từng có hai từ sợ hãi.”

Mục Hy chớp mắt như thông suốt điều gì đó, cô khẽ cong môi mỉm cười rạng rỡ với binh sĩ kia.

“Tôi đã hiểu, cảm ơn anh.”

Binh sĩ kia chỉ cười cười đưa tay lên chào theo kiểu quân đội với cô và Lạc Thần rồi rời đi.

Lạc Thần mắt lạnh liếc Mục Hy vẫn đang chăm chú nhìn bia ngắm xa xa, lạnh giọng hỏi:

“Cô muốn bắn ai mà phải kiên quyết như thế?”

Anh nhìn thấy rõ ràng khi Mục Hy hỏi binh sĩ kia thì ánh mắt cô hiện lên vô số tia không cam lòng.

Mục Hy xoay người lại bĩu môi với anh.

“Bắn anh đó, được không?”

Lạc Thần thấy cô làm mặt quỷ với mình nhịn không được cười xì một tiếng, choàng tay qua vai kéo cô đi còn không quên cười nhạo.

“Đợi cô bắn trúng hồng tâm đi rồi chạy lại bắn tôi.”

Mục Hy tức giận đẩy cái tay anh ra, nói:

“Đừng ỷ mình có thiên phú thì lên mặt.”

Hai người ầm ĩ đi về khu dành riêng cho đoàn phim ở tạm trong quân doanh, vừa tiến vào thì đã bị tiểu Đào và quản lý của Lạc Thần kéo đi về một góc yên tĩnh.

Sắc mặt hai người này vô cùng khẩn trương và sốt ruột đưa di động đến cho Lạc Thần và Mục Hy xem. Tiểu Đào nói:

“Anh chị bị người khác tung tin đồn thất thiệt trên mạng, giờ đã leo lên no 1 tiềm kiếm rồi!”

Mục Hy và Lạc Thần sắc mặt cũng ngưng trọng đi nhìn tin tức trên mạng xã hội.

Tổng cộng có 7 bức ảnh chụp cô và Lạc Thần trong các tư thế thân thiết và các góc chụp vô cùng ám muội, từ hậu trường của Dạ Nguyệt đến trước buổi công bố phim lần đó và cả mới đây nhất là lần cô thử vai cho Hoá Điệp.

Có thể nói những lần cô và Lạc Thần gặp nhau đều bị theo dõi chụp lại, nhưng đáng ghét hơn là tiêu đề của tin tức này là “Mục Hy Lạc Thần quan hệ đồng nghiệp? Người yêu? Hay là vì tình vì lợi?“.

Mục Hy lướt nhanh xuống phần bình luận thấy fan của cô và Lạc Thần đã sớm nhịn không được lao vào chửi nhau ỏm tỏi.

“Làm ơn đi, hẹn hò với Mục Hy á! Thần Thần của bọn tôi hiện tại chỉ chăm lo sự nghiệp, ok!”

“Nói cứ như chỉ có mình thần tượng các người biết chăm lo sự nghiệp thôi vậy! Hy Hy nhà bọn tôi mới không thèm nhé!”

“Còn chưa biết ai không thèm ai đâu nhà trên ạ!”

Còn có một số fan cp hào hứng không kịp lao vào góp vui.

“Á á, Thần Hy của tôi! Otp của tui là real!”

“Thần Hy mãi đỉnh!”

“Bọn fan này đúng não tàn, còn không nhìn rõ xem là Lạc Thần dẫn dắt Mục Hy vào đoàn phim Hoá Điệp đấy! Nói không chừng là có trao đổi gì đó để đi cửa sau.”

“Bạn nói cũng có lý, chứ với năng lực diễn xuất dở tệ ở mấy bộ phim trước đó của Mục Hy thì làm sao nhận được vai chính liên tiếp như thế! Tôi còn nghe đồn Lạc Thần là nhị thiếu của tập đoàn Lạc thị ở thành Nam đấy!”

“Đúng là hồ ly tinh, kẻ dơ bẩn, cút khỏi giới giải trí đi!”

“Đi chết đi!”

Mục Hy càng đọc thì thấy đầu mình càng đau, tay chân cũng đã lạnh toát đến run rẩy. Đã từng, cô đã từng cảm thụ qua bạo lực mạng là như thế nào, cho nên lần nữa bị đưa lên đầu sóng ngọn gió cô vẫn không nhịn được mà run sợ.

Lạc Thần phát hiện ra Mục Hy khác thường anh giật lấy di động trên tay cô ném qua cho tiểu Đào, lạnh lùng nói:

“Lập tức thu thập đồ đạc trở về nội thành, tiểu Đào cô gọi cho Vương Quốc Sâm bảo anh ta đến đây đi.”

Tiểu Đào nhìn sắc mặt Mục Hy tái nhợt vội gật đầu đáp:

“Anh Sâm đang trên đường đến đây, em đi thu dọn đồ đạc anh trông chừng chị Hy giúp em nhé.”

Lạc Thần gật đầu tiểu Đào vội vàng rời đi, quản lý của Lạc Thần chần chừ giây lát cũng cất bước rời đi thu dọn đồ quay về công ty gấp.

Mục Hy vẫn im lặng cúi đầu đứng đó không nhúc nhích, Lạc Thần thở dài hiếm khi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô.

“Không cần sợ.”

Mục Hy ngước đôi mắt đã ngấn lệ nhìn anh, nhưng cô chỉ cắn chặt môi không đáp. Lạc Thần xì một tiếng đưa tay véo má cô.

“Em khóc xấu lắm, mau nuốt nước mắt vào lại cho ông!”

Nước mắt Mục Hy đang dạt dào chực rơi cũng bị chọc tức đến mức chạy thẳng lên não.

“Lạc Thần!”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.