Trong ánh đèn mờ Mục Hy chếnh choáng đi đến giường, vừa tới gần cô như cảm nhận được có cái lò lửa ở trên đó.
Nhíu nhíu mày nhỏ còn chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bị người ta kéo một cái ngã nhào xuống giường.
“Buông ra!”
Bị một cái lò lửa đè lên người Mục Hy bất mãn đưa tay đấm cho người ở trên mấy cái.
“Hy Hy.”
Một tiếng gọi trầm thấp lại chứa đầy nhu tình, Mục Hy thoáng chốc ngây ngẩn quên cả phản ứng.
Tiếng gọi như trùng lập ở một thời điểm nào đó trong quá khứ, Mục Hy mê man đưa tay muốn sờ đến người trước mặt.
Rốt cuộc trước lúc chết kia, là ai đã gọi cô, rốt cuộc là ai?
“Là ai?”
Mục Hy bật thốt ra miệng, đáp lại cô lại là một nụ hôn nóng bỏng mà lưu luyến.
Triệu Thần Huân hai mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng, anh đã sớm không biết bản thân đang làm gì, chỉ theo bản năng mà âu yếm vuốt ve người dưới thân.
“Hy Hy.”
Mục Hy sớm đã bị men say làm cho mơ màng, không biết vì sao cô cũng không có bài xích với người này, giơ tay ôm lấy cổ anh hé miệng đáp lại nụ hôn kia.
“Ưm.”
Thân thể quấn quýt, quần áo trên người ngược lại vướng víu vô cùng. Triệu Thần Huân hai ba động tác đã cởi sạch sẽ hai người.
Mồ hôi thấm đẫm trên trán anh hơi cúi người từng chút một hôn lên khắp cơ thể cô gái, đây tựa như giấc mộng mà hằng đêm anh mơ thấy, người con gái ấy ở dưới thân ảnh nở rộ tựa một đoá hoà kiều diễm.
Nhẹ nhàng tách chân cô ra, đến phút cuối anh lại có chút gấp gáp mà tiến thẳng vào trong.
“Ư.”
“Hừ.”
Hai tiếng ngâm khẽ cùng vang lên Triệu Thần Huân khẽ hít một hơi, chân thật quá cảm giác tuyệt vời này thật khiến anh không muốn tỉnh lại.
“Hy Hy.”
Khẽ gọi tên cô Triệu Thần Huân gấp gáp chuyển động không ngừng, Mục Hy chịu đau đã tỉnh rượu hơn nửa lại bị khoái cảm khác lạ xâm chiếm cả lý trí.
Cô bất giác ôm chặt lấy anh, hai cơ thể hợp lại thành một say mê quấn quýt lấy nhau, một đêm điên loan đão phượng.
Mà trong thời khắc này trên mạng cũng đồng thời gần như bùng nổ.
Bằng chứng chứng cứ Triệu Hoành và Liễu Tư Tình qua lại lén lút với nhau tất cả đều vạch ra cho thiên hạ bàn tán.
“Còn có loại đàn ông một chân đạp hai thuyền thế này sao?”
“Mà Liễu Tư Tình cũng thâm độc thật, hình như cô ta từng nói Mục Hy là bạn thân từ thời đại học của mình đúng không?”
“Cướp bạn trai của bạn thân là đồ tiện nữ.”
“Nhưng từ trước đến nay Mục Hy và Triệu Hoành có công khai mối quan hệ đâu, sao mọi người lại tự nhận định là Tư Tình cướp mà không phải là Mục Hy cố ý gây chuyện?”
Không cần nghĩ thì cũng biết đây là thủy quân được mua rồi, thế là Liễu Tư Tình càng bị mắng thậm tệ hơn.
Mục Hy ngược lại ngủ một giấc thật là ngon, lúc cô động đậy thân thể nửa mơ nửa tỉnh thì có một vòng tay ôm cô chặt hơn.
Mục Hy choàng tỉnh giấc không dám tin nhìn tình cảnh trước mắt mình, Triệu Thần Huân bên cạnh cũng vừa tỉnh dậy bốn mắt nhìn nhau.
1, 2, 3... Á....
Tiếng hét rung trời của Mục Hy như muốn xuyên thấu cả nóc nhà.
“Sao chú lại ở đây? Không đúng, tại sao chúng ta lại...”
Mục Hy chỉ thẳng vào Triệu Thần Huân mà chất vấn, còn chưa kịp để Triệu Thần Huân lấy lại tinh thần cô nhào qua trực tiếp đè anh xuống giường.
“Tôi giết chết chú!”
Triệu Thần Huân cũng không dám tin vào sự việc trước mắt mình, anh biết bản thân bị chuốc thuốc nhưng không ngờ người tối qua lại là cô.
Anh hơi ngỡ ngàng nhưng trong lòng nhiều hơn một phần vui vẻ khó phát hiện, nhưng anh còn chưa kịp cười thì xuýt bị cô bóp cổ cho tắt thở.
“Khụ! Mục Hy, em bình tĩnh đã.”
Mục Hy sớm đã tức đến hai mắt đều bốc hoả, cô cứ tưởng mình nằm mơ nhưng có ai giải thích với cô không. Tại sao người điên tình ý loạn với cô đêm qua lại là Triệu Thần Huân chứ?
“Bình tĩnh cái rắm, đây là phòng tôi chú dám mò vào làm chuyện đồi bại còn kêu tôi bình tĩnh!”
Triệu Thần Huân muốn tách tay cô ra nhưng nếu anh dùng lực cô chắc chắn sẽ chịu đau, anh chần chừ rồi cũng để mặc cô nháo.
“Anh có thể giải thích, nhưng trước hết em buông tay được không?”
Mục Hy trừng mắt nhìn anh, hiển nhiên câu trả lời là không.
“Chú mơ đi!”
Bên ngoài, một đám phóng viên ngơ ngác nhìn hai bảng số phòng đều là 209 vậy rốt cuộc cái nào mới là 206?
Nhưng còn chưa kịp để bọn họ suy nghĩ đã có một đám vệ sĩ vây quanh đem cả đám đuổi ra ngoài.
Ba mẹ Giang và Giang Trầm tiến lên trước, Giang Trầm ra hiệu cho quản lý khách sạn mở cửa căn phòng bên cạnh số phòng 205 trước.
Chỉ nghe lách cách một tiếng Triệu Thần Huân phản ứng cực nhanh, anh ngồi bật dậy chặt chẽ ôm lấy Mục Hy còn đang lầm bầm đòi giết anh, vội vàng túm chăn che lại cơ thể hai người.
“Còn không mau đóng cửa!”
Triệu Thần Huân trầm giọng gầm lên một tiếng, Giang Trầm phản ứng nhanh nhạy kéo hai ông bà Giang còn đang thất kinh lui về sau, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Mục Hy lúc này cũng đã phát giác ra được chuyện không ổn, lại nhìn đến tư thế thân mật không mảnh vải che thân của cô và Triệu Thần Huân. Mục Hy mím môi ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Thần Huân chằm chằm.
Triệu Thần Huân dường như cũng phát giác được nguy hiểm, muốn thả cô ra nhưng đã muộn.
“Hừ.”
Một tiếng hừ đầy ẩn nhẫn của người đàn ông vang lên giữa không gian yên lặng, Mục Hy một ngụm ở trên cổ anh cắn đến rướm máu.
Cơ thể cô khẽ run run một giọt nước mắt lăn dài trên má rơi xuống hõm vai anh, Triệu Thần Huân không tránh cũng không né chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
“Đừng khóc.”
Nhưng như thế Mục Hy càng khóc nhiều hơn, là cô quá chủ quan cứ ngỡ bản thân biết trước tương lai thì mọi chuyện sẽ vô cùng thuận lợi.
Nhưng bây giờ rơi vào tình cảnh này cô chỉ hận không đánh chết chính mình.
Khi hai người sửa soạn xong xuôi ra gặp ba mẹ Giang thì cũng là nửa tiếng sau, nhìn con gái đang hậm không cúi đầu lại nhìn sang Triệu Thần Huân bĩnh tĩnh ngồi bên cạnh, dấu răng phá lệ chói mắt trên cổ anh khiến hai ông bà nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.
“Hai vị, chuyện trước mắt cháu chỉ biết thật xin lỗi với hai vị. Hiện tại cháu cũng không thể giải thích được chuyện gì, đợi qua ngày mai cháu nhất định sẽ đến nhà tạ lỗi. Bây giờ việc cấp bách là phải đưa Mục Hy rời khỏi đây, không thể để phóng viên chụp được ảnh cô ấy.”
Giang Phùng gật đầu xem như đồng ý với cách làm của anh, bọn họ hiện tại ở lại càng lâu thì càng không ổn vì dù sao Mục Hy cũng là người của công chúng.
Nhưng không đợi Giang Phùng lên tiếng Mục Hy đã tức giận đánh cái bốp lên bàn tay đang lặng lẽ vỗ lưng cô của Triệu Thần Huân.
“Chú im miệng đi, nếu không phải tại chú thì bây giờ có cần phải phiền phức thế không?”
Triệu Thần Huân thu tay về tuy bị đánh nhưng cũng không giận, anh chỉ biết cười khổ.
“Em ầm ĩ cái gì? Tại ai chứ không phải tại ai, là em đi nhầm phòng còn ở đây làm càn.”
Giang Trầm từ bên ngoài bước vào trừng mắt răn đe Mục Hy một cái, Mục Hy cũng ngu người rồi.
“Em đi nhầm phòng?”
Mục Hy bất giác nhìn sang Triệu Thần Huân chạm đến dấu răng trên cổ anh tự dưng cô thấy hơi chột dạ.
Giang Trầm thở dài nói với ba mẹ Giang.
“Ba mẹ đưa em ấy đi trước, con có việc muốn bàn với Thần Huân.”