Anh hé môi, cô cho rằng đây là một loại ám chỉ, cô thuận tiện vươn đầu lưỡi dò xét một chút, tìm thứ ấm áp ẩm ướt kia.
Anh chậm rãi đáp lại cô, ngậm lấy lưỡi cô rồi mút nhẹ nhàng, cô thử đáp lại một cái, động tác của anh lập tức thêm hung hăng. Ngón tay anh không
chạm vào tóc cô, tóc đuôi ngựa của cô đang lung lay, anh chỉ biết nuốt
lấy toàn bộ hô hấp của cô.
Lưỡi cô hơi đau nhức, chuẩn bị rút về, ai ngờ anh lại tấn công lần nữa, lại quấn lấy lưỡi cô.
Hô hấp của anh nong nóng, lan đến bên tai cô, như có tầng sương mù bao quanh tai cô, cô chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Tivi đang phát tiết mục Đêm xuân, âm thanh của MC giống như cách cả núi sông, không thể nghe rõ ràng.
Giang Tiêu Nhiên bị anh hôn đến mơ hồ, ý thức ngẩn ngơ, thân thể giống như được xoa bóp, mềm nhũn cả người.
Tay anh đụng tới khóa kéo bên làn váy của cô, có chút mát mẻ, mát như mùa
đông. Nhưng khi hướng vào trong thăm dò, sẽ có cảm giác ấm áp, dịu dàng.
Lúc đầu cô không nên tới đây, anh có thể trải qua đêm Giao thừa nhạt nhẽo
như 5 năm qua. Nhưng cô đã tới, giống như có một mặt trời nhỏ rọi sáng
cả căn phòng.
Xúc cảm từ bàn tay kéo tới.
Trên lưng cô có gì đó.
Ánh mắt anh tối sầm lại, như đã ý thức được cái gì, lập tức thu tay về, ngồi dậy.
Lại mất tự nhiên ho khan một tiếng:
- Tháng sáu năm nay em sẽ qua 17 tuổi?
Cô lấy gối lại ngồi, nhẹ nhàng gật đầu:
- Qua năm là 18 tuổi chứ… - Lại nghĩ đến một chuyện, cô hỏi anh - Lễ mừng năm mới, em gái anh không đến đây với anh sao?
- Trường học em ấy không cho nghỉ nhiều, không có thời gian tới đây.
- Thành tích của em ấy hẳn là rất tốt nhỉ - Giang Tiêu Nhiên nói - Bình thường cũng không thấy anh nhắc tới em ấy.
Anh gật đầu:
- Không tệ.
- Vậy anh phải làm gương cho em gái nha.
Cô dịu dàng ôm gối, suy nghĩ một chút, tự tay kéo khóa váy lên.
Anh không ngừng cười được:
- Làm gương phương diện nào đây? - Rồi lắc đầu - Phương diện này thì
không được, gặp em thì anh… liền không khống chế được bản thân.
Nói xong lại nhớ tới xúc cảm ban nãy, anh lập tức vặn tivi lớn, quay đầu nói với cô:
- Anh đi xuống dưới mua 2 chai nước.
Hô hấp vẫn còn hơi gấp.
Anh thay xong giày, đi ra.
Giang Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm tivi, bên trong đang phát tiết mục văn nghệ
khiêu vũ, giọng hát dịu dàng mà tinh tế, là giọng điệu của vùng sông
nước Giang Nam.
Cô đứng dậy, đem mấy túi đồ ăn vặt đã ăn xong bỏ
vào thùng rác, sau đó không biết mình muốn làm gì, đứng trong phòng nửa
ngày, tâm ý thất thường mà đi đun nước sôi.
Nghe nước sôi ùng ục, lúc này cô mới bình tĩnh một chút, ngồi lại ghế sa lon, chờ anh trở về.
Mười lăm phút sau, anh mới đi lên.
Trong tay có hai ly trà sữa, anh lắc một cái, đâm ống hút vào, đưa tới bên tay cô.
Cô đang xem tiểu phẩm, vừa xem vừa cười, anh liền xem cùng cô.
Sau khi hết tiểu phẩm là tiết mục văn nghệ, ca sĩ đứng giữa sân khấu vừa
múa vừa hát, lại có thêm các vũ công múa võ bên ngoài, tiết mục vô cùng
đẹp mắt và hoành tráng.
Cô liếc nhìn anh, phát hiện anh đang chăm chú xem tiết mục.
Để cô tính một chút… Khi nào anh có thể lên sân khấu lớn thế kia?
Đúng rồi, là khi cô học năm 3 Đại học.
Năm đó danh tiếng của anh trong showbiz nổi lên như cồn, hình tượng tốt,
tác phẩm tốt, có năng lực, xuất hiện trong chương trình Đêm xuân là việc có thể đoán được.
Thực ra khi cô học Đại học năm 2, nghe đồn là
Đêm xuân muốn mời anh, nhưng ngại scandal anh đánh người, hình tượng
không phải cực kỳ tốt, cộng thêm thời gian đó anh đang bận quay phim,
nên cũng không có liên hệ gì.
Sau đó một năm, anh vẫn khiêm tốn
dựa vào tác phẩm mà nói chuyện, danh tiếng càng ngày càng tốt, tự nhiên
cũng phù hợp với những sân khấu lớn này.
Cô đâm đâm vào cánh tay anh, chỉ chỉ tivi:
- Anh có từng nghĩ là … sẽ trình diễn trên đó không?
Với anh mà nói, vấn đề này quá sức tưởng tượng, anh bất đắc dĩ cười nói:
- Em bị anh hôn đến choáng váng à?
- Em nói nghiêm túc - Biểu cảm của cô cũng rất nghiêm túc - Em thấy anh có thể biểu diễn ở đó!
Anh buồn cười, cố gắng nín cười để nói:
- Được, anh nhất định sẽ lên đó.
Cô ôm gối, đầu tựa vào, nhìn màn ảnh lầm bầm nói:
- Anh nhất định sẽ nổi tiếng, số sẽ đỏ rực luôn.
Anh nhíu mày, hỏi lại:
- Vây còn em?
- Em à? - Cô chỉ ngón tay vào mình, trong lúc nhất thời không biết ý
tưởng gì hay - Trước tiên em sẽ học thật giỏi, tìm một việc làm thật
thích hợp.
Anh bổ sung:
- Sau đó theo anh cùng nhau thành công.
Cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn bên trong nhà, mềm mại như gấm vóc, ngọn đèn
như đám mây, còn cô như đang trôi nổi trên đó. Đây thật là nơi thích hợp để mơ mộng, vì vậy cô gật đầu, cười cười, rất có khí thế nói:
- Được, vậy em giúp anh cùng nhau thành công! Anh hát thì em sẽ….
Suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa biết phải làm gì, chỉ biết gãi gãi đầu:
- Sau này hãy nói, chắc chắn có cách thôi!
Lần đó, sau khi hồi tưởng lại, luôn là sương mù.
Giống như những đoạn trí nhớ ngắn, có cái rõ ràng, có cái mờ mịt, nhưng với
đêm đó, khi cô nhớ lại, giống như bị hơi nước bao vậy, rất huyền ảo, dịu dàng.
Giống như những ánh sáng trong phim Hàn Quốc, ánh sáng chiếu đến làm những thứ xung quanh trở nên mờ mịt.
Đêm Giao thừa năm đó, có người cùng nhau xem pháo hoa.
Bọn họ dời hai cái ghế mây, ngồi ở ban công.
Cô dựa vào lan can trước mặt, đưa điện thoại ra đếm ngược:
- 5, 4, 3, 2, 1
Nhiều cảnh tượng đột ngột xuất hiện.
Một làn gió thổi nhẹ trong đêm, anh đứng trước cửa sổ phòng làm việc, vươn tay về phía cô, đưa cô đến một thế giới lạ lẫm.
Thế giới đó có mộng tưởng và phấn đấu, có mưa gió xa xôi, cũng có tình yêu thầm lặng không thể công bố.
Anh là thuyền trưởng, vượt núi, vượt biển, nhất định đến được nơi muốn đi.
Xa xa phát ra 5 tiếng chuông lớn
- Năm mới vui vẻ!
“Bùm”, “Bùm” pháo hoa phía sau anh nở rộ, tạo ra ánh sáng miêu tả chính xác đường nét thân hình của anh.
Tiếng pháo quá lớn, giữa bọn họ giống như cách một dãy núi xa xôi, hai tay anh đặt trước môi, làm động tác phát kèn:
- Năm mới vui vẻ!
Không có cảm giác này phong phú hơn lúc này.
Cô nhào tới trong ngực anh, được anh vững vàng đón được, anh cúi đầu, vừa
vặn miệng sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn mê người:
- Giang Tiêu Nhiên.
- Sao?
Anh nói:
- Anh yêu em.
Cô hít thở, mùi bạc hà và hơi thở của anh quanh quẩn bên tai, vừa mát lạnh vừa tinh khiết, khiến người ta trầm luân.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra một thứ, chạy tới phòng khách, lấy từ trong túi đồ khăn quàng cổ cô đan cho anh.
Khăn quàng cổ kết hợp giữa màu trắng và lam nhạt, chỉ là mẫu đơn giản, nhưng nhìn không đơn giản tí nào.
Cô dậm dậm chân:
- Anh cúi thấp xuống một chút nha!
Anh cúi người, để cho cô giúp mình quàng khăn len, khăn len rất mềm, giống như ngón tay của cô.
Giang Tiêu Nhiên sửa sang lại một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn anh cười:
- Quà năm mới đó!
Anh nhìn cô, ánh mắt sáng rực:
- Nhưng anh không chuẩn bị quà.
- Không sao - Cô cười tủm tỉm - Anh tự chăm sóc mình thật tốt, chính là món quà lớn nhất tặng em rồi.
Suy nghĩ một chút, lại nói thêm:
- Sau nãy mỗi một năm, mỗi một năm, em đều sẽ trải qua cùng anh.
Cô vừa dứt lời, trước mặt đột nhiên có một bóng đen ập xuống, theo bóng
đen đó còn có mùi vị của anh. Cô từng nghe nói qua, dựa vào mùi vị có
thể nhận rõ có thích người kia không, lúc này rốt cuộc đã rõ… nếu không… làm sao giữa bao nhiêu người, cô lại nhớ được mùi vị của anh.
Anh từ từ nhắm hai mắt, tìm đến môi cô, ngậm, mút vào, lại tham lam tiến vào, tìm được đầu lưỡi ấm áp, tiếp tục dụ dỗ.
Cô không bằng lòng tỏ ra yếu kém, tại sao có thể để lần nào anh cũng nắm quyền chủ động?
Giống như ngậm kẹo, cô từ từ kéo con mồi trở về, anh rất biết nghe lời, để mặc cô kéo về.
… Sao cô cứ có cảm giác không có quyền chủ động nhỉ? Cô lại đi trách cứ chính mình.
Ban đêm, bầu trời đầy sao rực rỡ, ánh trăng sáng rọi.
Tất cả đều nhẹ nhàng, đáng yêu.
Qua năm mới không bao lâu, sẽ đến lớp 12 cực khổ, Giang Tiêu Nhiên rất nhanh về trường học thêm.
Tốt xấu gì cũng qua học kỳ mới, Giang Tiêu Nhiên và Cố Dư Lâm vừa đi vào
lớp đã nghe thấy mọi người trong lớp hò hét loạn cả lên.
Nguyên nhân là rất nhiều học sinh ban 3 biết nhau, lúc này bắt đầu “tâm sự”
Lúc này chủ nhiệm cũng chưa sắp chỗ ngồi, hai người tìm được 2 ghế trống, liền ngồi xuống.
Cô lấy bữa sáng ra, Cố Dư Lâm cũng lấy nước ra, hai người ăn ý chia sẻ với nhau, vừa ăn vừa thưởng thức vở kịch có một không hai - Bổ túc học kỳ
mới.
Diễn viên chia làm rất nhiều loại.
Loại lo lắng:
- Giúp mình nhìn thầy giáo! Thầy mà đến thì nói mình ngay nha!
Loại tự phụ mù quáng:
- Chỉ có 10 cái đề bài, trước khi thầy Trương tới mình nhất định làm xong, không xong sẽ điên mất!
Loại bình tĩnh:
- Ngữ văn, số học, anh văn, chính trị… Còn thiếu mỗi địa lý, cho mình mượn chép một chút.
Loại nổi điên:
- A a a a a a, viết không xong rồi, ông trời ơi, sao nhiều bài thế này?
Loại có kế hoạch:
- Mình bài này! Bạn bài này! Này này này!
Loại cầu xin:
- Cầu mong bạn cho mình chép với nha!
Loại cam chịu:
- Mình sẽ nói có việc gia đình, mình quá thông minh rồi!
…
Xem xong một vòng, rốt cục thầy giáo cũng đến.
Lần thứ hai Giang Tiêu Nhiên cảm thấy họ yêu đương vô cùng trong sáng, vừa
nói yêu đường vừa có thể tăng thành tích, trước khi đi học còn đi thư
viện, cùng nhau so đáp án bài tập.
Sau khi thu bài tập chính là một tiết mục “Phát biểu khi khai giảng”
Chính là phải nỗ lực học tập, chỉ có thể nhờ chăm chỉ học tập mới có thể thi
trường tốt, học sinh giỏi không được bốc đồng, học sinh kém cũng không
nên nản chí, không được yêu sớm, không được chơi game…
Giang Tiêu Nhiên bắt đầu buồn ngủ, đến khi chuông tan học vang lên, cô đang muốn
nằm thêm chút nữa thì có một đoàn người tràn vào, hò hét loạn cào cào.
- Cái quỷ gì? Đài truyền hình tới lớp mình làm gì? - Có người hỏi
Một người khác giải thích:
- Tới quay Cố Dư Lâm, bạn đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không quay bạn đâu.
- Quay Cố Dư Lâm à?
- Nhân tài của Đức Cao nha, nhờ trận chung kết kỳ trước đạt giải nhất,
trước đây đạt nhiều giải trong trường, lại mới 17 tuổi, cho nên Đài
truyền hình đã tới nha!