Anh gãi gãi cổ, đột nhiên nghĩ ra ý hay, cười cười nói bên tai Triệu Gia Ánh:
- Cái này…
- Tớ thích… tự lái xe đi du lịch?
(Tự lái xe du lịch - ZiJia You - ZJY - Zhao JiaYing - Triệu Gia Ánh)
- Cậu thật không có ý kiến gì hay mà! - Triệu Gia Ánh tức giận nói - Cậu chỉ biết bắt chước người khác thôi.
- Được, được, được - Lý Gia Viên liếm liếm cánh môi - Anh không thích tự lái xe đi du lịch nữa.
Triệu Gia Ánh dùng đuôi mắt liếc anh:
- Vậy cậu thích cái gì?
- Tớ thích… lái xe.
- Mời cậu tham gia vào chuyến du lịch tự lái của tớ… Không thu tiền vé, chỉ thu thứ khác!...
Kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người yêu nhau, mặt Triệu Gia Ánh đỏ bừng, nghiêm khắc bảo Lý Gia Viên ngừng nói nữa.
Lý Gia Viên ở bên kia gào khóc:
- Mưu sát chồng nè!!!
Hai người ồn ào, náo loạn một đoạn đường, cuối cùng tay Lý Gia Viên đụng phải góc bàn, trầy chút da, còn hơi rươm rướm máu.
Trong quá trình yêu đương, bạn nên lấy đau khổ làm niềm vui…
Triệu Gia Ánh lo lắng, chạy đến chỗ Giang Tiêu Nhiên:
- Tay Lý Gia Viên bị thương, phải làm sao đây?
Giang Tiêu Nhiên:
- Ai kêu các cậu cãi nhau làm gì?
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn là cái khó ló cái khôn, cô nhớ tới bản thân có đem theo băng dán cá nhân và cồn:
- Tớ có đem theo đồ khử trùng nè, nhưng cậu ấy chỉ có chút vết thương nhỏ mà, cũng không…
- Ai nói chỉ là vết thương nhỏ chứ! - Triệu Gia Ánh giục cô - Cậu mau lấy ra đi! Nhanh nhanh!
Đương nhiên Giang Tiêu Nhiên liền lấy mấy thứ đó ra, nhìn kỹ, cồn còn khoảng nửa bình, đơn giản nói thẳng:
- Thổi thổi trước đi. Gia Ánh, đem tên Lý Gia Viên qua đây!
Triệu Gia Ánh kìm chặt ngón tay Lý Gia Viên, kéo tay anh tới gần Giang Tiêu Nhiên:
Giang Tiêu Nhiên:
- Trời, tớ còn cho là vết thương nặng lắm!
Lý Gia Viên tuy cũng hiểu là không cần thiết, nhưng phải để ý mặt mũi Triệu Gia Ánh, cũng không nói gì, chỉ khen khen Giang Tiêu Nhiên:
- Anh Lâm, người bạn gái này cậu tìm thật tốt mà, tài giỏi như Doraemon.
Giang Tiêu Nhiên cầm lấy ngón tay, đặt túi rác bên dưới, trực tiếp đem bình cồn giội lên chỗ bị thương.
Nhưng vì là vết thương mới, khử trùng chắc chắn sẽ rất đau.
Lý Gia Viên cắn răng:
- Giang Tiêu Nhiên, cậu không thể vì tớ không phải chồng cậu mà muốn mưu sát tớ chứ!
Giang Tiêu Nhiên mỉm cười:
- Chàng trai à, cậu có thể mắc chứng vọng tưởng của người bị hại rồi.
…
Cả ngày cãi nhau ầm ĩ, sau lại tập hợp theo lớp, lại hẹn nhau muốn thi cùng một lớp.
Cuối cùng mỗi lớp chụp một tấm hình lưu niệm, tấm ảnh lớn đầy đủ cả lớp.
Sau khi Ban 3 chụp xong, Giang Tiêu Nhiên cũng không chú ý ảnh chụp lắm, dù sao gương mặt của Cố Dư Lâm có ưu đãi trời sinh, thấy thế nào cũng đẹp, càng xem càng đẹp thôi.
Nhưng Triệu Gia Ánh xem hình xong lại trầm mặc.
Thừa dịp đang chờ xe, cô lấy bức ảnh ra xem cùng Giang Tiêu Nhiên.
- Nếu như có cơ hội, tớ sẽ nói với nhiếp ảnh gia, muốn nói cho ông ấy biết.
Triệu Gia Ánh chỉ chỉ vào mặt mình trong hình, ngoài cười nhưng tâm không cười:
- Chỉ là bởi vì tôi hay nhìn ông mà ông chụp tôi thành mặt lớn như bánh mì vậy à!
Nữ sinh sẽ không bao giờ ngại mặt mình nhỏ đâu! Đây chính là chân lý.
Sau khi ngồi xe trở về trường, sắc trời bắt đầu chuyển âm u.
Lúc đầu vẫn như thường lệ, Cố Dư Lâm muốn đưa Giang Tiêu Nhiên về nhà, kết quả lại đột nhiên nhận được thông báo, nói là tháng sau có lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trường, cô Đào muốn hai người họ tùy tiện biểu diễn một tiết mục.
Giang Tiêu Nhiên nhìn đồng hồ chỉ còn có ba giờ đồng hồ, hỏi:
- Chúng mình chọn bài gì đây?
- Nếu không đầu tiên tới nhà tớ đi. Có nhiều lời bài hát ở nhà tớ, chọn xong có thể thuận tiện luyện tập luôn.
Giang Tiêu Nhiên hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, liền đáp ứng.
Đi tới nửa đường thì trời mưa.
Giang Tiêu Nhiên mờ mịt ngẩng đầu, vươn tay đón nhận, mãi đến khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh buốt mới nhận ra:
- Trời mưa rồi…
Giọt mưa rơi trên lông mi Cố Dư Lâm, nhẹ nhàng run lên.
- Mua cây dù không? - Anh hỏi.
Tâm tình Giang Tiêu Nhiên đang rất tốt, bỗng nhiên không muốn che dù, sung sướng nói:
- Trung học mình chưa từng chạy mưa, chúng mình cùng nhau chạy mưa nha!
Anh híp mắt một cái, hình như đang nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt tối sầm, khóe môi khẽ động:
- Tốt!
Dứt lời, anh tự tay cởi đồng phục của mình ra, run một cái.
Đồng phục này rất lớn, đủ để hay người cầm lấy hai bên, Giang Tiêu Nhiên dựa nửa người vào trong ngực anh, nhớ đến những phim anh đã đóng, cũng có cảnh anh ôm nữ chính che chở trong ngực…
Mình là người đầu tiên nha!
A, cô dùng sức hít thở không khí thoảng thoảng mùi bùn đất xen lẫn mùi cỏ xanh, cảm giác nhẹ nhàng mát mẻ xông vào khoang mũi, làm cho người khác hơi rối loạn.
Mưa dần dần lớn lên.
Đồng phục kia sau khi bị ướt cũng không che được bao nhiêu, cộng thêm mưa đều là tà tà rơi xuống, hai người đi, tự nhiên hứng phải không ít nước mưa.
Giang Tiêu Nhiên ôm hông anh, cùng anh đứng chờ đèn đỏ, siết chặt quần áo trong tay, hướng về phía ngọn đèn xa xa, hi hi ha ha hỏi:
- Cố Dư Lâm, có phải cậu thích tớ không?
Cố Dư Lâm vẫy vẫy nước giúp cô:
- Đúng vậy - Suy nghĩ một chút, còn nói - Vô cùng thích cậu.
- Cắt, cái này không có chút thành ý nào mà! - Cô lầm bầm - Đổi cách khác có thành ý một chút đi!
Đèn xanh rồi.
Nhìn cô dùng mũi chân đá đá vào vũng nước nhỏ, nhìn thẳng lên bắp chân cô…
- Đèn xanh rồi - Giọng anh nặng nề, nhắc nhở cô - Chúng ta về nhà trước đi!
Cô vừa chạy vừa cười, lôi anh về nhà.
Toàn thân đều mắc mưa đến ướt nhẹp, nhưng hai người không hề có chút không vui nào, ngược lại rất cao hứng.
Cố Dư Lâm nhìn đồng phục của cô ướt sũng, dán dính lên người, hầu kết sôi sục, không mở mắt ra.
Cô đang muốn nói gì đó, lại không kịp chuẩn bị mà hắt hơi một cái.
Anh tìm quần áo của mình, lại tìm khăn mặt, nhìn vào chậu hoa nhỏ sau lưng cô, nói:
- Đi tắm nha! Nếu không… sẽ bị cảm đó!
Sau nghĩ hiểu ra, cô trả lời:
- Đúng, có thể… Nhưng nếu tớ đi tắm còn cậu thì sao? Cậu đứng như vậy bên ngoài cũng sẽ bị cảm đó!
Nói xong thấy anh không trả lời, cô cũng xoay người chuẩn bị vào phòng tắm, mới bước được hai bước, đột nhiên bị người khác nắm lấy cổ tay, đè cô lên cửa nhà tắm.
Giọng anh tràn đầy ý cười:
- Chúng ta cùng tắm?
Giang Tiêu Nhiên sợ đến run người.
- Hay là, cậu tắm trước đi…
Tâm trạng anh đang rất tốt, không định buông tay, chóp mũi để trên vành tai cô, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Cô cứng cả người lại.
Hơi thở anh phun lành lạnh bên gáy cô, cảm giác vừa ấm áp vừa ẩm ướt theo da chạy xuống chân tay:
- Đổi thành cách có thành ý một chút?
Thành ý gì?
Đầu óc Giang Tiêu Nhiên như bị rỉ sét, bánh răng cuối cùng cũng chuyển động, đã kịp phản ứng. Ồ, cô vừa mới nói, muốn anh đổi cách trả lời có chút thành ý hơn?
Tay Cố Dư Lâm đặt trên tay nắm cửa, ấn cổ tay, cửa mở ra. Cô vô thức lùi vào phía sau, anh đi tới đẩy cô vào nhà tắm, nói tiếp:
- Tớ rất sạch sẽ, còn rất kén chọn.
Nói xong câu này, anh đem quần áo đặt lên giá, nhanh chóng lùi lại, ra ngoài.
“Cùm cụp” - Đã khóa cửa.
Giang Tiêu Nhiên tự tay chà xát cái cổ nóng hổi.
Đi dép tới dưới vòi sen, cô hốt hoảng, rốt cục cũng trì hoãn lại.
Tớ rất sạch sẽ, còn rất kén chọn.
Thế nhưng, tớ thích cậu.
Cô nâng mặt lên, dòng nước lăn qua hai gò má.
Thật ra, cô cũng muốn nói…
Tớ cũng vậy.
Tắm xong đi ra, cô thấy Cố Dư Lâm đã thay quần áo xong rồi. Lúc này anh mặc một bộ đồ có tay áo rộng thùng thình, đang đứng ở nhà bếp nấu nước gừng.
Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Cậu tắm rồi sao?
- Ừ, trong nhà có hai phòng tắm.
Anh xoay người, đi tới trước mặt cô:
- Lau tóc chưa?
- … Chưa
Anh cầm lấy khăn trên tay cô, anh dịu dàng lau tóc cho cô:
- Tớ giúp cậu.
Anh lau tóc rất cẩn thận, lau từng chút từng chút, thấy có bọt nước nhỏ giọt, rơi xuống xương quai xanh của cô.
Sau khi lau xong, lại giúp cô sấy tóc.
Máy sấy ở ngay sau lưng cô, anh dùng tư thế ôm cô để bắt lấy máy sấy, sau khi lấy được, lại duy trì tư thế này thay cô sấy tóc.
Khuỷu tay anh đặt lên vai cô, một tay khác giơ máy sấy lên cao. Ngón tay đặt lên tóc cô, nắm lấy một lọn, đưa máy sấy xuống theo, ngón tay lại từ từ dịu dàng lướt lên từng lọn tóc.
Có chết cô cũng chưa từng nghĩ, sinh thời có thể được Cố Dư Lâm sấy tóc cho.
Lại còn ở tư thế thân mật và cưng chiều như vậy.
Sau khi sấy tóc xong, mẹ cô gọi điện thoại tới.
Giang Tiêu Nhiên đi đến ban công nghe điện thoại:
- Dạ!
- Tiêu Nhiên, về đến chưa?
Trong lòng Giang Tiêu Nhiên căng thẳng, mơ hồ nói:
- Sẽ nhanh về ạ, bây giờ còn ở bên ngoài.
- Được, con về sớm một chút nha. Hôm nay mẹ với ba con cũng ra ngoài với đồng nghiệp, giờ đang mưa to, ngập cả đường.
Giang Tiêu Nhiên:
- Sao ạ? Ngập cả đường sao?
- Đúng, nên có thể ba mẹ sẽ vào nhà nghỉ gần đó, không về nhà. Con ở một mình có được không?
Giang Tiêu Nhiên nói một tiếng “a”:
- Không sao đâu, không sao đâu, ba mẹ cứ ở đó ạ!
- Được rồi, con nhớ ăn cơm tối nha!
- Dạ, con cúp máy đây, hai người chơi vui vẻ nha! Bye bye!
Cúp điện thoại.
Trận mưa này thật lớn, cô nhìn xuống lầu, mặt đất đã chứa một tầng nước sâu.
Nếu lúc này trở về, nước chắc đang ngập đến mắt cá chân.
Suy nghĩ kỹ, cô quyết định chờ một chút, mưa nhỏ rồi, nước sẽ rút thì có thể về.
Quay người lại, Cố Dư Lâm liền ở sau lưng cô, anh nhìn lướt qua ngoài trời, lại hỏi:
- Sao, giục cậu về nhà à?
- Không có - Cô lắc đầu - Họ cũng ra ngoài chơi, mưa lớn ngập đường nên báo với tớ là đêm nay không về nhà.
Anh dừng lại một chút, sau đó, lơ đãng bật cười:
- Không về nhà?
- Cậu đừng nghĩ lung tung - Giang Tiêu Nhiên giơ hay tay trước ngực, làm dấu “X” - Tớ không ám chỉ gì đâu.
Anh bị chọc cười, xoa xoa tóc cô:
- Được rồi, uống nước gừng nha!
Giang Tiêu Nhiên rót nước gừng ra ly, lo lắng ngồi uống cạnh anh
trên ghế salon.
Hai người vừa uống vừa chọn bài hát.
Nhìn quyển sổ bài hát của anh, Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Lần kỷ niệm trường này, không cần phải hát bài tự sáng tác phải không?
- Ừ - Anh gật đầu - Cậu không muốn hát sao?
- Không phải - Cô co người lại - Tớ cảm thấy không có lợi lắm.
Về sau còn phải ra album, còn viết nhạc phim, nếu lấy bài tự sáng tác ra hát thì số lượng bài hát còn lại có thể không đủ, bây giờ mà hát có thể bị người ta sao chép, lấy ý tưởng, như thế thì hơi lãng phí.
- Không có lợi lắm? - Anh xoa xoa tóc cô làm nó trở nên rối bù - Vậy thế nào mới có lời? Mua một tặng một à?
- Sau này nếu như cậu - Cô chuẩn bị trước - Nếu như muốn đi theo con đường âm nhạc, không phải nên giữ lại nhiều bài hát để dành sao? - Ngẫm lại, lại hỏi - Mua một tặng một là cái gì?
Anh trực tiếp ngã xuống, đầu đặt lên cổ cô, ngón tay chỉ mình, rồi lại chỉ chỉ cô:
- Chính là mua một tặng một đó!
Giang Tiêu Nhiên không kịp nói, đã cảm thấy có cái gì mềm nhũn dán lên cổ mình.
Anh hôn một cái, dừng một chút, lại hôn một cái. Giang Tiêu Nhiên phát hình mình đặc biệt thích anh làm những động tác thân mật này, rất thoải mái.
Cố Dư Lâm hỏi:
- Mưa quá, đêm nay cậu ở đây ngủ đi!