An Á Phi nhìn Lục Hàn Tình, lại nhìn những người trước mặt rõ ràng là dân chạy nạn, hai trong mắt híp lại, khóe miệng treo lên một nụ cười. Thâm hiểm thần bí.
“Ta không nhớ rõ ở phụ cận Kì Huyền có thôn trấn nào gặp nạn.” Thanh âm Lục Hàn Tình hiển nhiên, làm cho người ta nghe không rõ cảm xúc.
Đông Viễn cùng Tây Nam đứng ở phía sau không lên tiếng cúi đầu.
Nam nhân cầm đầu sửng sốt một chút, gậy nắm ở trong tay run lên, “Đem tiền giao ra đây.”
Vài người khác đi theo ở phía sau hắn, cũng thị uy run lên gậy gỗ trong tay, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn qua bọn họ.
An Á Phi nghiêng đầu nhìn về phía một thân ảnh hơi gầy yếu đứng ở phía cuối cùng, lại nhìn thấy nam nhân trước mắt rõ ràng muốn trì hoãn, thật đúng là thú vị.
Đối với không ai trả lời câu hỏi của hắn, Lục Hàn Tình cũng không giận, chính là hơi hơi nâng mắt, nhìn về phía bảy người đối diện, hai trong mắt vô ba vô lan, “Đông Viễn, Tây Nam.”
“Vâng, thiếu gia.” Đông Viễn, Tây Nam vừa mới đáp lời xong, bóng người liền vọt tới đối diện.
Những người này tuy rằng che dấu rất khá, nhưng trong mắt kia hiện lên tinh quang, lại làm sao có thể giấu diếm được thiếu gia?
An Á Phi bĩu môi, cảm thấy không thú vị, người này cũng không hỏi nhiều thêm mấy câu, đã cho Đông Viễn cùng Tây Nam đánh qua. “Ngươi không hỏi xem là ai phái tới à?”
Lục Hàn Tình không hỏi hắn làm sao nhìn ra được, chỉ nói: “Đã đoán được, không cần hỏi.”
“À?” Nghe vậy, An Á Phi nhíu mày, một tay sờ sờ cằm, “Ta sao lại cảm thấy, hai huynh đệ kia có chút ngu xuẩn?”
Lục Hàn Tình cười khẽ, “Đương nhiên là không theo kịp thông minh của Phi nhi.”
An Á Phi xem thường, “Không cần phải khen ta.” Mắt nhìn vài người đánh nhau, An Á Phi hơi chút xe dịch về phía sau. Đao kiếm không có mắt, hắn tránh xa một chút thì vẫn tốt hơn.
Lục Hàn Tình không nhìn Đông Viễn cùng Tây Nam có thể đối phó với bảy người kia hay không, mà là theo An Á Phi lùi lại phía sau vài bước, rời xa vòng chiến đấu, “Lạnh không, nếu lạnh thì chúng ta đi trước vậy.”
“Chờ Đông Viễn cùng Tây Nam cùng nhau đi”. An Á Phi tựa vào trên một thân cây, giương mắt nhìn xa xa đánh nhau.
Lục Hàn Tình gật đầu, cùng hắn chờ.
Xem ra huynh đệ Kha gia chờ không kịp muốn quấy rầy bọn họ.
“Ngươi nói, vì sao người hai huynh đệ kia phái tới ngay cả Đông Viễn cùng Tây Nam cũng đánh không lại?” An Á Phi cảm thấy có chút nhám chán, liền hỏi nghi hoặc trong lòng.
Hắn không hiểu hai huynh đệ Kha gia kia muốn cái gì, nếu thích Lục Hàn Tình, vậy cố gắng theo đuổi, vì sao lại phái người đến ám sát đây?
Đừng hỏi hắn làm sao biết là hai huynh đệ Kha gia kia phái người tới, hắn cũng chỉ là đoán mà thôi.
Trong mắt Lục Hàn Tình hiện lên một mạt hàn quang, hai huynh đệ kia không phải không phái người lợi hại đến, đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu, chính là thử mà thôi.
Hắn thật ra không nghĩ tới, hai huynh đệ kia thế nhưng lại nghĩ phái người có lai lịch ra tay, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Bởi vì họ ngu ngốc.”
An Á Phi không nói gì, “Ngươi có lệ với ta đi.”
Lục Hàn Tình cười, “Lời này của Phi nhi là oan uổng ta. Hai huynh đệ kia phái vài người đến đây ra tay với ta, không phải ngu ngốc thì là cái gì.”
An Á Phi cười, trong mắt hiện lên một mạt tinh quang. Hai huynh đệ kia cũng không phải ngu ngốc, hơn nữa, nếu như hắn đoán không sai, hai huynh đệ kia đối phó không phải là Lục Hàn Tình, mà là hắn mới đúng.
Thật sự là không rõ, Lục Hàn Tình có cái gì tốt, mà tên Kha Mạo Khiêm kia lại muốn hắn? Mà muốn thì cũng tốt, nhưng vì sao lại đem hiểu lầm đổ lên người hắn, oan uổng nhất chính là hắn.
Haiz.
Nhìn đánh nhau sắp xong, Lục Hàn Tình kéo An Á Phi đi trước, “Đi thôi, nơi này có Đông Viễn cũng Tây Nam xử lý.”
An Á Phi nhìn thấy vài người nằm trên đất không đứng dậy nổi, liền quay đầu đi theo Lục Hàn Tình. “Chúng ta còn muốn ở lại Kì Huyền hay không?” Nếu hai huynh đệ kia đã ra tay, bọn họ có phải là nên nhanh chóng thúc ngựa chạy về Lạc thành hay không?
“Kì Huyền còn có một phong cảnh chưa mang Phi nhi đi thưởng thức, đương nhiên phải lưu lại, nếu bở lỡ như vậy, chẳng lẽ không đáng tiếc sao.” Lục Hàn Tình ôn hòa nói.
An Á Phi nhún vai, “Tùy ngươi.” Cho dù hắn muốn chạy, cũng không có cách khác, còn không bằng yên tâm đi theo ở bên người đi.
“Buổi tối Phi nhi muốn ăn cái gì.” Lục Hàn Tình kéo bàn tay ấm áp, chậm rãi đi trở về.
“Món ăn ngon, chưa từng ăn bao giờ.” An Á Phi mỉm cười, trong ánh mắt mang theo vài phần giảo hoạt.
Lục Hàn Tình nhếch mày, giả vờ phiền não, “Vậy thì làm khó ta quá, ăn ngon, ta tin tưởng tửu lâu Phúc Vận không hề ít, nhưng chưa từng ăn bao giờ, vậy thì khó làm.”
An Á Phi trừng mắt nhìn, “Có cài gì khó làm, ngươi đem đồ ăn của tửu lâu Phục Vận tất cả đều mang lên một phần, ta nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Hai mắt Lục Hàn Tình mỉm cười, trên mặt vẻ mặt khó xử, “Phi nhi nói được là được, thế nhưng, nói như vậy, đồ ăn này đang tiếc là ăn không hết.”
Ha ha.
An Á Phi liên tiếng, “Này, Lục Hàn Tình, không nghĩ ngươi lại giỏi diễn trò như vậy.” Hắn vốn nghĩ muốn đùa người này, không nghĩ người này thế nhưng còn hùa theo lời hắn nói, thế nhưng lại khiến cho hắn đầu hàng trước.
Lục Hàn Tình giơ tay sờ sờ đầu của hắn, khóe miệng mỉm cười, “Có thể làm cho Phi nhi vui vẻ là tốt rồi.”
Thình thịch thình thịch.
An Á Phi ổn định tiếng tim đập nhanh hơn của mình, “Qủa nhiên là rất giỏi dỗ người.”
Lục Hàn Tình nhếch mày, “Đương nhiên phải giỏi dỗ người, nếu không làm sao có thể dỗ Phi nhi vui vẻ.”
An Á Phi liếc hắn một cái, “Không có việc gì dỗ ta vui vẻ làm cái gì? Ta cảm thấy, ngươi hẳn là nên nghĩ cách dỗ đại công tử Kha gia, dù sao người ta đối với ngươi vừa thấy đã thích ngay.” Bỏ qua khó chịu trong lòng nói ra những lời này, An Á Phi giãy ra khỏi tay người nào đó đang cầm tay chính mình.
“Phi nhi là đang ghen sao?” Vẻ mặt Lục Hàn Tình nghiêm túc.
An Á Phi sửng sốt, lập tức trợn trắng mắt, « Đại ca, con mắt và lỗ tai nào của ngươi phát hiện ta ghen tị ? »
Lục Hàn Tình không đáp, lại duỗi tay kéo tay của người nào đó, gắt gao nắm ở trong tay, hỏi chuyện trong lòng mình tò mò, « Phi nhi làm sao đoán được mấy người kia không phải ăn cướp, mà là người của hai huynh đệ kia phái tới ? »
Nếu không phải hắn đã sớm nhận được tin tức, hơn nữa cũng đoán được ít nhiều, nếu không cũng sẽ không ngay từ đầu liền biết những người kia không phải ăn cướp, mà là tay chân. »
An Á Phi nhìn phong cảnh hai bên, không chút để ý nói : « Rất đơn giản, tuy rằng ngoại hình của bảy người kia giống như dân chạy nạn, tóc, quần áo đều rất giống, chính là, một người cho dù bên ngoài có che dấu như thế nào, thì ánh mắt cũng không thể che dấu, huống chi hai tay mấy người kia, một chút cũng không giống dân chạy nạn, ngươi không thấy rất trắng sao ? Hơn nữa diễn rất giả. »
Nếu là ăn cướp, lại còn ăn cướp ở trên còn đường này, vậy nói rõ, tuyệt đối không phải lần đầu tiên, nếu không phải lần đầu tiên, vậy khí thế làm sao sẽ như vậy ? hơn nữa, cho dù là lần đầu tiên đi, ngoại trừ nam nhân cầm đầu có chút khẩn trương ra, vài người còn lại có vẻ thực bình tĩnh, căn bản là không giống người lần đầu tiên đi ăn cướp.
Hơn nữa, tay bảy người kia cầm gậy gộc, nhanh như vậy, ngay cả tư thế chuẩn bị tùy lúc phóng ra cũng làm rất chuẩn, lại như thế nào có khí thế như thế kia.
« Về phần vì cái gì sẽ đoán được là hai huynh đệ kia, vậy đương nhiên là dựa vào hành vi của ngươi mà đoán được. » Nói đến đây, An Á Phi nở một nụ cười, « Ngay từ đầu ngươi thực tích cực muốn sớm một chút trở về Lạc thành, sau đó nửa đường lại tính toán từ từ đi, ta nghĩ ngoại trừ hai huynh đệ kia tìm ngươi phiền toái, cón có lý do gì khiến ngươi thả chậm hành trình. »
Thế giới này dù không phải thế giới bình thường, nhưng cũng không tồn tại chế độ chồng chung. Lục Hàn Tình nếu đã cùng hắn định thân rồi, đương nhiên sẽ không thể lại tiếp nhận một người khác.
Đương nhiên, ngoại trừ người giống Kha Mạo Khiêm.
Nếu không tồn tại vấn đề hôn nhân, vậy vấn đề về quyền sở hữu tài sản cùng không có rồi, cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ Kha Mạo Khiêm luôn quấn lấy người ra, hắn không thể tưởng tượng đến chuyện khác.
Lục Hàn Tình cười nói : « Xem ra, bình thường Phi nhi rất chú ý đến ta. » giọng nói sâu xa, liền ngay cả mặt mũi đều là biểu tình sung sướng, làm cho người thấy đều muốn đánh cho một trận.
An Á Phi há mồm, ngọa tào, người này, da mặt như thế nào lại luyện thành như vậy ?
« Năng lực lý giải của ngươi, thật sự làm cho ta thật sùng bái. »
Đường thông tin về não phải được thiết kế đắc sắc ra sao mới có thể suy nghĩ suy ra một tầng ý nghĩa khác như vậy ?
Lục Hàn Tình cười, coi người này đang khích lệ chính mình.
Cơm chiều đương nhiên không được như nguyện của An Á Phi, năm món mặn một canh đã làm cho hai người no còn bị thừa lại.
« Phi nhi, cùng nhau tắm rửa đi. » Ăn qua cơm chiều, Lục Hàn Tình cười híp mắt đề nghị.
« Ngươi nghĩ đẹp quá. » An Á Phi trực tiếp đẩy người nào đó ra khỏi phòng. Tắm rửa với ngươi, lão tử trừ khi bị đụng đầu vào cửa.
« Vì cái gì. » Bị đẩy ra khỏi cửa, trên mặt Lục Hàn Tình mang cười, giọng nói cũng rất không cam tâm.
An Á Phi đem quần áo tắm rửa lấy ra ném tới trên giường, không muốn trả lời, lại lo lắng người này không dứt, đành phải nói : « Thùng tắm quá nhỏ. »
Nhìn thoáng qua thùng tắm sau bình phong, đúng thật là quá nhỏ, chỉ đủ một người tắm rửa thôi.
« À, Thỉ ra là như vậy. » vẻ mặt Lục Hàn Tình giật mình, sau đó liền không có thanh âm.
An Á Phi dựng thẳng lỗ tai nghe xong, Lục Hàn Tình quả nhiên là thay đổi, hoàn hảo, thật lo lắng người này cùng người vô lại trước kia là cùng một người.
Sau khi đem quần áo tắm rửa lấy ra, An Á Phi đang chuẩn bị mở cửa đi thúc giục tiểu nhị một chút, hắn cơm nước xong đã cho người chuẩn bị nước ấm, làm sao lúc này còn chưa mang lại đây, vừa mới xoay người, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng đập cửa.
« Đến đây. » Mở ra cửa, An Á Phi ngây ngẩn cả người, « Đây là chuyện gì ? » Nhìn thấy người ở cửa vẻ mặt cười đắc ý, An Á Phi cảm thấy tay mình bắt đầu ngứa.
Lục Hàn Tình phất tay cho bốn tiểu nhị ở phía sau nâng một thùng tắm lớn bỏ vào phòng, lôi kéo An Á Phi đi vào phòng, « Phi nhi không phải nói thùng tắm quá nhỏ sao ? Cho nên ta đi tìm chưởng quầy chuẩn bị một thùng tắm lớn. »
An Á Phi bóp bóp nắm tay, “Ngươi cảm thấy ý tứ của ta là cái này ? » Ni mã, hắn là muốn người này đánh mất ý tưởng cùng hắn tắm rửa nên mới lấy cớ như vậy được không ?
« Chẳng lẽ ý tứ của Phi nhi không đúng như vậy ? » Lục Hàn Tình vô tội, trong mắt cũng ẩn chứa ý cười.
Hít sâu một chút, nắm tay siết chặt lại nới lỏng, siết chặt lại nới lỏng, An Á Phi liều mạng cho chính mình bình tĩnh, « Ngươi lý giải sai lầm rồi. » Nhìn thấy bốn tiểu nhị đem thùng chứa nước âm đặt xuống, cũng lui đi ra ngoài, An Á Phi thừa dịp người nào đó cao hứng, dùng sức đem người nào đó cùng nhau đẩy ra ngoài, cũng dùng sức đóng cửa lại.
Xoay người nhìn thấy thung tắm lớn ở sau bình phong có thể chứa được hai người tắm, An Á Phi hung hăng đem quần áo của mình cởi ra.
Nam nhân kia căn bản không thay đổi.
Lại bị đẩy đi ra, khóe miệng Lục Hàn Tình cười càng lớn hơn, nghe thấy tiếng nước trong phòng, trong mắt không giấu được ôn nhu.
Kì Huyền nhiều núi, nhiều rừng.
Chung quanh được núi rừng bao phủ, đương nhiên có nhiều cảnh sắc, thế nhưng ngoại trừ vườn cúc nở rộ vào mùa thu, còn có một suối nước nóng thiên nhiên ở trên đỉnh núi Thường Diệp.
An Á Phi đối với ôn tuyền không có hứng thú, liền không đi.
Lục Hàn Tình tuy rằng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể bắt ép người ta đi. Tuy rằng, hắn rất muốn cùng Phi nhi ngâm tắm.
Lưu lại Kì Huyền ba ngày, đoàn người lại tiếp túc hướng tới Lạc thành.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, gần tới Lạc thành, thời tiết sẽ càng lạnh, nếu còn trì hoãn nữa, hắn sợ còn chưa tới Lạc thành, tuyết đã bắt đầu rơi. Chạy đi như vậy, rất là phiền toái.
« Thiếu gia, phía trước có thôn nhỏ, chúng ta nên nghỉ ngơi một đêm, hay là tiếp tục đi ? » Đông Viễn dừng lại xe ngựa, hỏi người trong xe ngựa.
Lục Hàn Tình cúi đầu nhìn chăm chú vào cái đầu bị hắn kéo qua gối lên đùi mình, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen bóng mượt, nhẹ giọng nói : « Đi tới phía trước là nơi nào ? »
Đông Viễn vừa nghe, cũng hạ giọng xuống theo, « Thiếu gia, đi đến phía trước là Toái Thạch Lâm. Nếu tiếp tục đi, buổi tối chúng ta có thể qua đêm ở Toái Thạch Lâm. »
« Vào thôn tìm nhà người ta nghỉ ngơi một đêm đi. » Lục Hàn Tình nghĩ nghĩ nói.
Đông Viễn đáp lời, liền tiếp tục đánh xe ngựa đi phía trước.
« Ngươi nói cái gì ? » Kha phủ, trong viện Kha Mạo Khiêm, nghe đệ đệ nói lại, khuôn mặt xinh đẹp của Kha Mạo Khiêm lập tức trần đầy tức giận, « Những người phái đi đã bị giải quyết một nửa ? »
Kha Mạo Quân gật đầu, hai mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, « Thư truyền trở lại thật là nói như vậy. »
Kha Mạo Khiêm quyết tâm, tức giận hỏi : « Biết là ai không ? » Chẳng lẽ bị người nhận ra ?
Lập tức lại phủ định suy đoán này, những người đó đều là hắn cố ý tìm tới.
Kha Mạo Quân lắc đầu, « Đám kia đều che mặt, một thân hắc y, đến ngay cả vũ khí cũng rất bình thường, người truyền tin trở về nói đều không tìm ra manh mối gì. »
Kha Mạo Khiêm cắn cắn môi, tay nắm chắt một đóa hoa, « hiện tại bọn họ đến đâu ? »
« Hẳn là sắp đến Toái Thạch Lâm. » Kha Mạo Quân nhìn đóa hoa trên mặt đất không ra dạng gì, nhẹ giọng nói.
Kha Mạo Khiêm ngừng động tác trong tay, quay lại đi hai vòng. Không biết có phải muốn tiếp tục phái người đi hay không.
Hắn sợ nếu tiếp tục phái người đi tiếp, sẽ tra ra hắn.
Hắn thích Lục Hàn Tình, nên không muốn có nhược điểm gì bị người nọ nắm được, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sau này. Chính là, hắn lại sợ nếu không làm cái gì đó, đợi cho tên nhà quê kia đến Lạc thành, hắn sẽ không có cơ hội.
Cho dù cậu luôn mãi cam đoan sẽ gả hắn cho Lục Hàn Tình, nhưng trong lòng hắn cũng không yên tâm.
« Ca, còn muốn phái người đi không ? xung quanh Toái Thạch Lâm đều là đá lởm chởm, nếu sắp xếp người thật tốt, cũng có thể thành công. » Kha Mạo Quân mở miệng, hơi hơi hạ mắt, che giấu châm biếm ở trong mắt.
Kha Mạo Khiêm đi qua đi lại, trong mắt do dự, « Cho ta suy nghĩ một lát. »
Kha Mạo Quân cũng không thúc giục, lẳng lặng đứng ở một bên, trên mặt tươi cười thản nhiên, nhìn tàn cảnh ở trước mặt.
Một bụi hoa hoàn hảo, chỉ còn lại mấy nụ hoa bị tàn phá.
« Phi nhi, làm sao còn chưa ngủ ? » Lục Hàn Tình xem xong thư ở trong tay, ngẩng đầu nhìn thấy An Á Phi đi vào, « Ngủ không được sao ? »
An Á Phi tìm ghế ngồi xuống.
Hiện tại bọn họ đang nghỉ ngơi ở trong viện của một nông gia ở thôn Toái Thạch, có thể là do ban ngày ngủ nhiều, nên ban đêm tức cảnh sinh tình, nghĩ tới phụ thân, a cha, còn có tiểu Khả Khả ở thôn Phượng Sơn, hắn có chút ngủ không được.
Lục Hàn Tình thấy hắn không nói lời nào, đem thư buông, đi đến bên người hắn, cúi người nhìn hắn, ôn nhu nói : « Do ban ngày ngủ nhiều sao ? »
An Á Phi nói : « Có thể là như vậy đi. »
Hắn cũng không biết mình vì sao không ngủ được lại đi đến phòng người này.
« Muốn xem sách trong chốc lát không ? » Lục Hàn Tình ngồi xuống ở bên người hắn.
« Không xem. » An Á Phi lắc đầu, ngọn đèn quá mờ, hắn sợ xem sách, về sau mắt sẽ bị cận thị, tại dị thế này, cũng không có kinh mắt để cho hắn mang.
« Ngươi theo ta ra ngoài đi một chút, ngắm sao không ? » Lục Hàn Tình nói.
An Á Phi xem thường, đứng dậy, « Trời lạnh như thế, tự ngươi đi ngắm sao đi. » Nói xong cũng không chờ người mở miệng, liền trở về phòng mình ngủ.
Hắn thật sự là bị thần kinh không ngủ được lại đi tìm người này.