Sau khi mưa thu qua đi, thời tiết ở Lạc thành mỗi ngày một lạnh, tuy rằng mặt trời vẫn như cũ mỗi ngày xuất hiện ở trên không trung, nhưng cũng không thể thay đổi được độ ấm ở trong không khí.
An Á Phi nắm trong tay một cái quần tứ giác, trong mắt có phức tạp cùng khó hiểu, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên âm u, xem ra thật nghiêm túc, nhất là khóe miệng luôn mỉm cười kia, giờ phút này mím lại chặt chẽ.
Nhìn thấy vị trí khả nghi của quần bị ướt, An Á Phi cảm thấy mình thật ra rất ngạc nhiên. Không phải chỉ là nằm mơ thôi sao, kiếp trước cũng không phải chưa từng có, còn có tự cấp tự túc cũng là chuyện thường.
Nhưng mà tuy rằng trong lòng nói như vậy, nhưng vẻ mặt cũng không chuyển biến tốt đẹp, nhất là khi nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, trên mặt vốn phức tạp thế nhưng lại hiện lên một tầng đỏ ửng, trên mặt lại nóng bừng lên.
Không phải là mơ thấy cùng tên kia lăn giường thôi sao, có cái gì phải rối rắm.
Dùng sức đem quần vò thành một đoàn ném vào trong sọt quần áo bẩn ở một bên, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không ổn, An Á Phi trực tiếp nhặt lên cái quần kia đi đến bên cạnh giếng ở phía sau nhà bếp nhỏ, nhấc lên một thùng nước, rất nhanh đem chứng cứ hủy đi.
“Hừ, vì sao lại bị tên kia đè? Lão tử tuyệt đối phải ở phía trên.”
Hung hăng nói thầm một câu, An Á Phi đem quần đã giặt sạch phơi lên nhánh cây ở bên cạnh tường, lúc này mới từ trong phòng cầm ra mấy cái túi chậm ri rì đi ra ngoài sân. Hắn quyết định hôm nay sẽ đi dạo núi phía sau Lục phủ.
Bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh, trong Lục phủ vừa mới mua thêm không ít đồ mùa đông, sáng sớm Đông Viễn liền vội vàng đi giúp đỡ.
Nhìn trời nắng sáng sủa, An Á Phi liền trực tiếp xoay người đi tới núi phía sau Lục phủ.
Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hắn nghĩ thừa dịp thời tiết còn chưa lạnh lắm đi đến ngọn núi này nhìn xem có thứ tốt gì không.
Nghe bạn tốt hắn nói qua, ngọn núi phía sau Lục phủ này, từ khi Lục phủ được xây dựng đến bây giờ, trước khi hắn chưa sinh ba huynh đệ Lục Hàn Tình, có từng tiến vào tìm bảo vật.
Lục phủ dựa núi mà xây, đi qua một hành lang thật dài, đi qua một hoa viên thật lớn, lại lừa gạt một người trông coi hồ nước, liền có thể nhìn thấy ngọn núi phía sau tường vây.
Ngọn núi phía sau Lục phủ cùng tường vây Lục phủ có chiều dài giống nhau, đi tiếp nữa, liền bị một tường vây của nhà khác ngăn cách phía sau núi.
An Á Phi kêu người gác cổng mở ra cửa phía sau núi, liền đi thẳng vào.
Nghe nói phía sau núi nuôi không ít súc vật, thế nhưng đều là một ít gà vịt cùng thỏ, không có nguy hiểm. Còn có một mảnh đất được khai khẩn ra, phạm vi lớn hơn nữa, lại vẫn là núi rừng nguyên két nguyên vị.
An Á Phi không biết ngọn núi phía sau Lục phủ này lớn bao nhiêu, dù sao hắn cũng không phát hiện ra được.
Trong rừng bởi vì mới đổ mưa, đi đứng có chút vất vả, đi được một lát, ống quần liền bị lá cây trên mặt đất chưa khô làm cho ướt sũng.
An Á Phi không thể không tìm một cây gỗ dài một chút, dùng để dọn dẹp những cây cỏ lá cây ướt nước mưa phía trước.
Nhìn thấy một tảng lớn mộc nhĩ trên một cái cây khô, An Á Phi cười, liền lấy ra một cái túi đã chuẩn bị trước mở ra, tâm tình sung sướng bắt đầu hái mộc nhĩ.
Đem một túi đầy mộc nhĩ đặt ở lối vào, lại tiếp tục đi về phía trước.
Khắp sau núi đều là của Lục phủ, hắn cũng không lo lắng có người chạy tới trộm đi túi mộc nhĩ.
Cứ đi ở trong rừng như vậy, chung quanh ngoại trừ vài tiếng kêu, liền cũng chỉ nghe thấy thanh âm bước chân mình dẫm nát lá cây, thực im lặng, điều này làm cho hắn có cảm giác giống như một mình cô độc đi trong rừng rậm, tâm tình vốn có chút vui vẻ, lập tức nặng nề xuống.
“haiz, không phải là không ai chia sẻ vui sướng thôi sao, làm sao lại u buồn như vậy.”
Xoa nắn là cây ở trong tay không biết hái từ cành cây nào xuống, An Á Phi sửa sang lại tâm tình hai mắt lại như ra đa nhìn quét qua những nơi đã đi qua.
Khi nhìn thấy ba cây hạt dẻ đầy hạt dẻ, miệng không khỏi than thở giậm chân giận dữ. Bày một mảnh núi bảo bối lớn như vậy không tới tìm, nhưng lại không có việc gì chạy tới nông thôn tiêu tiền.
Ngẩng đầu nhìn lông hạt dể phần phật, An Á Phi cảm thấy, cỏ vẻ như dựa vào chính mình, hình như không thể hái được.
“Quên đi, trước đem những hạt rơi xuống trên mặt đất rồi nói sau, sau khi trở về kêu Đông Viễn cùng Tây Nam tìm người đến đây hái hạt dẻ về.
Lầm bầm lầu bầu một phen, An Á Phi xoay người nhặt những hạt dẻ rơi trên mặt đất, bởi vì là từ trên cây rớt xuống, không ít hạt dẻ đã từ trong vỏ rớt ra.
Hạt dẻ bên trong đều vừa to vừa căng tròn, vừa nhìn liền biết loại hạt dẻ này rất ngon.
Nghĩ đến đó cầm lấy lớp vỏ, liền rõ ràng thời điểm lấy được hạt dẻ ở bên trong, liền trực tiếp đem lớp vỏ ném đi.
Lại đi lại ở chung quanh vài vòng, tìm được một chút hoa tiêu dại, ớt dại, nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, liền mang theo thành quả rời núi.
Thời điểm khai hoang nơi này rất hoang vu, không có gì.
Đợi cho An Á Phi mang theo mấy gói to của mình trở về, ngoài ý muốn đi ngang qua một hoa viên lớn, nhìn thấy một màn cẩu huyết.
Nhìn thấy ở một hành lang cách đó không xa có hai người đang ôm nhau, An Á Phi cảm thấy được giờ phút này trong lòng mình rất khó chịu, vừa khéo vừa khéo, coi như trái tim bị bệnh.
Mà để cho hắn khó chịu chính là, giờ phút này chính mình không chỉ trong lòng khó chịu, còn có một loại phận nộ trượng phụ giấu thê tử đi ăn vụng ở bên ngoài, loại tâm tình quỷ dị này đang ầm ĩ là sao?
Là muốn đi lên tách hai người đang ôm chặt nhau ra, hay là coi như không phát hiện mà đi qua?
An Á Phi rối rắm đứng tại chỗ, một bên khẽ vuốt trái tim đang khó chịu ở trong lòng.
Híp mắt nhìn thấy hai người ôm nhau càng chặt, An Á Phi cảm thấy, là nam nhân thì không thể chịu được. Tuy rằng hắn cùng Lục Hàn Tình cũng chưa chính thức thổ lộ với nhau, cũng chưa chính thức lập gia đình, nhưng mà, ni mã hắn hiện tại là người đính hôn của đối phương, thế nhưng dám ở sau lưng hắn cùng một công tử ôm ấp.
Nếu nhịn được thì tuyệt không phải là nam nhân.
An Á Phi hít sâu một hơi, liền mang theo mấy gói to ở trên lưng đi đến chỗ hành lang hai người đang ôm ấp.
Một đôi tay nắm quá chặt, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm bàn tay ở sau lưng Lục Hàn Tình khẽ vuốt, hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt đem cấy tay kia chặt đứt.
Người của lão tử cũng dám câu dẫn, còn quang minh chính đại như vậy.
Còn cái tên Lục Hàn Tình kia, thế nhưng dám vượt tường ở dưới mí mắt hắn, khi hắn chết rồi sao?
Mà giờ phút này trên hành lang, hai người đang ôm lẫn nhau, một người thì trên mặt mang nụ cười giảo hoạt như hồ ly, một người trên mặt thì dở khóc dở cười.
“Tiểu Phong, chơi vui không?” Lục Hàn Tình bất đắc dĩ nhìn tam đệ đem chính mình ôm thật chặt, cảm giác phía sau có tầm mắt phẫn nộ quét đến trên người mình một lần lại một lần, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Mọi chuyện hôm nay đều xử lý xong rồi, hắn tình toán thừa dịp thời tiết còn chưa lạnh lắm, nghĩ muốn trở về mang Phi nhi đi dạo một chút. Không nghĩ tới hạ nhân lại báo tam đệ đã trở lại.
Không còn cách nào khác, liền phải đi đến tâm sự với tam đệ hơn một năm không gặp trước.
Ai ngờ, hai người gặp nhau trên hành lang, còn chưa nói chuyện được một lúc, tam đệ nhà mình đột nhiên động kinh ôm chặt lấy hắn.
Vốn đinh giãy dụa, thuận tiến trách mắng hai câu, bỗng nhiên lại phát hiện chính mình thế nhưng không động đậy được.
Khi nhìn thấy điệu cười giống như hồ ly quen thuộc trên mặt tam đệ, trong lòng động đậy, cho tới khi khóe mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc tới gần, hắn mới biết tam đệ nhà mình là đang diễn trò gì.
Haiz.
Không cần nghĩ cũng biết, chuyện của Phi nhi phụ thân cùng a cha hắn là đã viết thư nói cho tam đệ, nếu là An Á Phi trước kia, tam đệ sẽ không có khả năng làm như vậy.
Lục Cẩn Phong đem cằm đại ca đặt trên vai chính mình, khẽ cười nói: “Đại ca, nghe a cha nói, ngươi còn chưa thu phục được tiểu Phi, ta là muốn tốt cho ngươi, phải phối hợp với ta.”
Đem lời nói hết, Lục Cẩm Phong liền chờ chủ nhân tầm mắt muốn nướng bàn tay của chính mình đi tới, tay một bên còn liên tiếp ở trên lưng đại ca chính mình sờ tới sờ lui, từ xa nhìn qua, giống như là đang vuốt ve tình nhân.
“Ngươi ôm liền ôm, không được ở trên lưng ta sờ tới sờ lui.” Lục Hàn Tình cắn răng, hắn chính là nghĩ muốn hắn phối hợp, cũng phải để cho hắn làm chuẩn bị.
Sớm biết tiểu tử này không bớt lo, nên bảo trì khoảng cách với hắn.
Hy vọng sau khi Phi nhi biết sự thật, không cần nổi giận mới tốt.
Lục Cẩn Phong cười hì hì nói: “Đại ca, ta nếu không như vậy, làm sao có thể kích thích Tiểu Phi đây.”
Lục Hàn Tình thật muốn đánh tiểu tử này một quyền, “Ngươi căn bản là chính mình nghĩ muốn chơi.” Có đại ca nào phải chịu ủy khuất như hắn sao, “Ngươi lần này lại dùng thuốc gì trên người ta?”
Mỗi lần gặp mặt đều dùng chiêu này, cố tình mỗi lần hắn đều trúng chiêu.
Nhìn thấy người càng ngày càng đến gần, Lục Cẩn Phong rất nhanh nói: “Không dùng thuốc, ta dùng châm.” Thời điểm nói, tay kia còn điểm nơi nào đó.
Lục Hàn Tình chỉ có thể ở trong lòng liều mạng nói với chính mình không cần tức giận, đây là tam đệ của chính mình, không phải người khác, đánh hắn, phụ thân cùng a cha nhất định sẽ tìm mình phiền toái, nhưng mà, hắn như thế nào vẫn cảm thấy rất muốn cho tên tiểu tử này một quyền đây?
An Á Phi đi lại gần, một đôi mắt hàm chứa phẫn nộ hơi hơi nheo lại, khóe miệng câu lên, gói to trên tay thế nhưng không bởi vì hắn tức giận mà ném xuống, hoàn hảo vẫn cầm tốt ở trên tay.
“Ôm chặt như vậy thích không?” thanh âm trong trẻo vừa ra, Lục Hàn Tình một bên nghĩ xong rồi, Phi nhi giống như thực tức giận, một bên lại bởi vì biểu tình trên mặt Phi nhi mà mừng thầm.
Lục Hàn Tình vừa định mở miệng, lại cảm giác được phía sau đau xót, nhất thời mặt liền đen xuống. Xú tiểu tử này.
Thấy Lục Hàn Tình không mở miệng, An Á Phi không biết tâm tình chính mình giờ phút này là như thế nào, đâu lòng sao? Có, khổ sở, cũng có, chính là, tình tự lớn nhất vẫn là tức giận bốc lên từ ngực.
Lục Hàn Tình ngươi hay lắm, lão tử đã đến trước mặt ngươi, không buông còn chưa nói, ngay cả nói cũng không nói một câu.
Hừ, trêu chóc chính mình, đến bây giờ còn muốn đá văng chính mình?
Đừng nói cửa chính, ni mã cửa sổ lão tử cũng sẽ không chừa một cái.
Nghĩ, An Á Phi liền nhẹ giọng cười, giơ lên hạt dẻ trong tay ném đến trên người cái người đang cười như hồ ly kia, một bên âm độc nói: “Tách ra.”
Lục Cẩn Phong vốn nghĩ chờ ca phu tương lại tức giận xong nói nhiều thêm mấy câu, hắn liền mở miệng kích thích một chút, lại không nghĩ rằng ca phu tương lai sau khi thay đổi linh hồn, tính tình lại nóng nảy như vậy, không đợi hắn nói chuyện liền ra tay.
Kết quả, “rầm” một thanh âm vang lên, một gói đầy hạt dẻ trong tay An Á Phi bay thẳng đến đầu của tam công tử.
Trước khi ngất xỉu, Lục Cẩn Phong rơi lệ, a cha, ngươi thế nào không nói với ta, Tiểu Phi này có võ công.
Lục Hàn Tình cũng bị tức giận làm cho nở nụ cười.
Quả nhiên là ngu ngốc tự làm tự chịu.
An Á Phi không nói gì nhìn người ôm Lục Hàn Tình té xỉu, làm sao lại không né tránh?
“Tình nhân của ngươi hôn mê.” Trải qua một chút như vậy, tâm tình cũng tốt hơn, An Á Phi sửa sang lại biểu tình trên mặt, lành lạnh nhìn về phía Lục Hàn Tình vẫn không nhúc nhích.
Lục Hàn Tình rất muốn nói, Phi nhi, đây không phải là tiểu tình nhân của ta, là tam đệ ta, ngươi mau đi tìm đại phu đến xem, đừng để cho đầu bị đụng mà hư mất.
Nhưng mà hắn không mở miệng được, không mở miệng được thì không nói đước, hắn di chuyển cũng không thể di chuyển.
Thanh Lưu ở chỗ tối khóe miệng co rút, trở mình xem thường, bất đắc dĩ hiện thân, “Đại thiếu gia.”
Lục Hàn Tình nhìn hắn đi ra, nhất thời thở dài nhẹ nhõm, dúng ánh mắt ý bảo hắn trước đem ngân châm trên người mình rút ra.
An Á Phi nhìn thấy nam nhân chưa bao giờ gặp qua, có chút mờ mịt nhìn về phía Lục Hàn Tình.
Cảm giác giống như có gì đó không đúng, “Lục Hàn Tình, đây không phải đối tượng vượt tường của ngươi sao? Bị ta đánh hôn mê, ngươi ngay cả nói cũng không nói một câu?”
Lục Hàn Tình không nói gì, hắn nếu có thể nói chuyện, có thể không nói sao?
Cái gì là đối tượng vượt tường? nếu hắn dám vượt tường, a cha hắn không hủy xương cốt của hắn mới là lạ.
Thanh Lưu nhịn cười tiến lên rất nhanh ở vị trí dưới nách Lục Hàn Tình rút ra ngân châm, còn tại trước mặt An Á Phi quơ quơ, sau đó rất nhanh lắc mình biến mất.
Thật sự là cười chết hắn, nếu như bị phát hiện mỉm cười, không biết sẽ cười thành cái dạng gì.
Tam công tử hồ ly muốn chỉnh đại thiếu gia nhà mình, kết quả bị ca phu tương lai đánh chính mình hôn mê.
Thật đúng là không phải xui xẻo bình thường.