Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 41: Chương 41: Tìm lỗi




Tâm tình Lục Hàn Tình rất tốt gắt gao đi theo phía sau An Á Phi, vẻ mặt tuy rằng trước sau đều lãnh đạm, chính là ý cười trong hai mắt, chỉ cần ánh mắt không mù, đều có thể rõ ràng nhìn thấy. Huống hồ, hởi thở nhu hòa quanh thân, cũng có thể người quen biết người này có thể dễ dàng cảm giác được, tâm tình hắn giờ phút này rất tốt.

Những lời nói vừa rồi kia, tuy rằng Phi nhi vẫn chưa nói thẳng thích hắn, nhưng trong những lời nói đó có ý chiếm hữu, cũng rõ ràng bị hắn cảm nhận được.

Nghĩ đến đây, tâm tình lại không nhịn được lại cong khóe miệng.

Mặc dù đã sớm xác định Phi nhi cũng thích chính mình, chính là, vẫn chưa chính tai nghe được, mà lời nói ngày hôm nay, làm cho tâm hắn vẫn có chút không xác định, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn bỏ xuống.

Sau đó, hắn chỉ cần loại bỏ phần tâm tư không được tự nhiên trong lòng Phi nhi là được.

An Á Phi vẫn buồn rầu đi ở phía trước giờ phút này cảm thấy chính mình so với phụ nữ còn không được tự nhiên hơn, chính mình đều sắp không còn là chính mình nữa rồi.

Thích Lục Hàn Tình là sự thật, hắn không muốn phủ nhận, chính là phần cảm tình này lại trộn lẫn cùng với bạn tốt, lại mang theo phài vần không được tự nhiên. Mà khi Ti Thiểu Phong vừa khiêu khích một phen, lại làm cho trong lòng hắn nổi lên sự chiếm hữu mãnh liệt, còn đối với người nào đó không có lúc nào là không đi chọc hoa đào mà cảm thấy buồn bực.

Vài loại cảm xúc hội tụ cùng một chỗ, làm cho trong đầu hắn lộn xộn thành một đoàn chỉ gai, không biết gỡ từ nơi nào.

Haiz, đây đều là chuyện gì.

An Á Phi đột nhiên dừng lại, không khỏi cúi đầu bốn mươi lăm độ ưu thương.

Lão tử cũng không thể yêu cầu xuyên trở về ?

« Phi nhi. » Lục Hàn Tình tiến lên vài bước kéo tay hắn, mặt mày mang cười, « Còn muốn đi dạo không ? »

An Á Phi liếc hắn một cái, tức giận nói : « Dạo cái gì mà dạo. » Lại dạo tiếp, không chừng lại gắp tam đệ tứ đệ quý mến Lục Hàn Tình đi, nếu mỗi người đều chạy đến trước mặt hắn khiêu khích, hắn sợ chính mình nhịn không được sẽ lấy chồng luôn mà không suy nghĩ gì.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình ôn nhu, cong môi nói : « Chúng ta không đi dạo, đi về trước đi, thời gian cũng không sớm. »

Hai mắt An Á Phi híp lại, nghiêng đầu, giọng nói lành lạnh, « Như thế nào, tâm tình ngươi tốt lắm ? » nếu dám nói tốt, hắn nhất định đi lên cho người này mấy quyền, mặc kệ chính mình có phải là đối thủ của hắn hay không.

Khóe môi Lục Hàn Tình mím lại, vẻ mặt nghiêm túc, « Lòng ta tuyệt đối không tốt. » hắn tin tưởng, nếu lúc này nói lời thật, Phi nhi nhất định sẽ xù lông.

An Á Phi lại nhìn hắn một cái, lúc này mới quay đầu, giống như lơ đãng nói : « Võ công Ti Thiểu Phong lợi hại hay không ? »

Trong mắt Lục Hàn Tình hiện lên ý cười, « Hắn không có võ công. »

An Á Phi nhếch mày, có chút kinh ngạc : « Võ công Ti đại ca lợi hại như vậy, làm sao có thể đệ đệ hắn lại ngược lại không có võ công ? » Theo lý thuyết, đệ tự trong đại gia tộc này, nhiều ít đều phải có công phu phòng thân đi.

Lục Hàn Tình nói : « Nghe nói Ti Thiểu Phong là sinh non, tử nhỏ thể chất suy yếu, cũng không thích hợp luyện võ. »

Nghe xong, trong lòng An Á Phi đối với người này có chút đồng bệnh tương liên. Đương nhiên, chỉ là đối với cơ thể hiện tại của hắn mà thôi, thân thể kiếp trước của hắn chính là rất thích hợp luyện võ, khối thân thể ở kiếp này, có Lục Hàn Tình bảo vệ ở bên ngoài, nhưng bên trong của thể này không thể luyện võ, nếu không phải chính hắn cũng thể hiện một chút thuật phòng thân của bản thân, sợ là cũng giống như Ti Thiểu Phong kia.

« Phi nhi muốn vào hoàng cung dạo một chút không ? » Lục Hàn Tình lên tiếng dò hỏi.

An Á Phi kỳ quái nói : « Không có việc gì vào hoàng cung làm gì, hơn nữa, hoàng cung kia không phải hậu viện nhà ngươi, ta làm sao có thể muốn đi là đi được ? »

Lục Hàn Tình bất đắc dĩ cười, « Hoàng cung thật không phải hậu viện nhà ta, nhưng mà đương kim quân hậu là tiểu thúc của ta, cho nên, hoàng cung đối với con cháu Lục phủ mà nói, thật ra cũng không khó vào như những người khác vậy. »

An Á Phi hiểu rõ gật đầu, « Không đi, tuy rằng rất muốn nhìn xem quả bông như thế nào, thế nhưng hiện tại không muốn gặp a cha nhà người. » Tưởng tượng đến bạn tốt gặp mình cùng Lục Hàn Tình liền sắm vai diễn liền cảm thấy đau trứng.

Lục Hàn Tình kéo kéo khóe miệng : « Ngày mai ta mang ngươi đi biệt viện ngoài thành nhìn xem ? »

« Quên đi, mới vừa quay về Lạc thành, ngươi chắc hẳn cũng có nhiều việc cần xử lý, chờ ngươi bận rộn xong rồi cũng không muộn, dù sao cũng không thiếu một chút thời gian đó. » An Á Phi nghĩ nghĩ lắc đầu, Lục Hàn Tình săn sóc và ôn nhu hắn thực hưởng thụ, thế nhưng Lục Hàn Tình không phải người ăn chơi trác táng, chuyện tình của Lục phủ đều do hắn quản, lúc này mới trở về, không cần nghĩ cùng biết, có bao nhiêu chuyện chờ hắn xử lý.

Cảm giác ấm áp chậm rãi chảy vào trong phòng, như dòng suối nhỏ, giống như nước chảy, Phi nhi làm sao có thể săn sóc như vậy. Lục Hàn Tình nắm thật chặt bàn tay ấm áp ở trong tay, giọng nói nhu hòa nói : « Chờ thêm hai ngày ta đem mọi chuyện xử lý xong xuôi, đến lúc đó mang ngươi đi ngoại ô Lạc thành dạo. »

« Được, Đông Viễn, đây là đang làm gì ? » An Á Phi kì quái nhìn Đông Viễn đang chỉ huy hạ nhân vận chuyển đồ đạc. Mới sáng sớm lại vội vàng cái gì ?

« An công tử. » Đông Viễn mỉm cười khom người, nói : « Là Nhị thiếu gia sai người mang đồ từ Đại Yến quốc trở về. »

« À ? » An Á Phi tò mò đi qua nhìn thoáng qua một thùng lớn làm bằng gỗ, giơ tay mở ra nhìn nhìn, « Bình phong ? » thứ này ở Lương Nguyệt quốc không có sao ?

Đông Viễn ở một bên nhẹ giọng giải thích nghi hoặc, « ký thuật điêu khắc của Đại Yến quốc là tốt nhất trong các quốc, mà Đại Yến quốc có một vật liệu bằng gỗ rất đặc thù, tên là gỗ trầm hương, thứ này ở nước khác không có. »

« Khó trách. » An Á Phi gật đầu, trong lòng đánh giá nhị thiếu gia của Lục phủ là bại gia tử. Phải biết rằng gỗ trầm hương chính là thứ tốt, người này thế nhưng thật xa xỉ dùng trầm hương để điêu khắc một bức bình phong lớn như vậy.

Nhìn ra An công tử không đồng ý đối với Nhị thiếu gia nhà mình, trong lòng Đông Viễn cũng rất đồng ý gật đầu, nhị thiếu gia là có tiếng thích hưởng thụ.

An Á Phi xem xong liền đứng ở một bên, « Đông Viễn buổi chiều có chuyện gì không ? »

Đông Viễn chỉ hủy bốn hạ nhân đem bình phong chuyển vào tiểu viện của nhị thiếu gia, một bên nói : « An công tử muốn đi ra ngoài sao ? »

« Ừ. » An Á Phi nghiêng người nhường đường, « buổi chiều ta muốn ra ngoài mua vài thứ. » Ngày hôm qua chỉ đi ra ngoài đi dạo, những gia vị mua ở trấn Bắc Khẩu đều để lại không mang đến Lạc thành, mang đến duy nhất chỉ có bánh sữa, còn có ớt. Nếu hắn muốn xuống bếp, khẳng định là cần mua một chút gia vị.

Nghĩ đến bạn tốt, trong lòng An Á Phi ấm áp, hắn không nghĩ ở dị thế lại gặp được Á Minh. Hiện giờ nhìn thấy, liền muốn làm đồ ăn cho hắn, bởi vậy muốn đi mua gia vị.

« Được, An công tử khi nào muốn đi thì nói với ta một tiếng. » Đông Viễn mỉm cười.

Muốn đi mua gì vị đương nhiên phải đi cửa hàng Lưu Hương nổi tiếng nhất Lạc thành rồi.

« Cửa hàng Lưu Hương này thực nổi danh sao ? » Đi đến ngã tư đường, An Á Phi hỏi.

« Vâng. » Đông Viễn cười nói : « Nghe nói hàng hóa của cửa hàng Lưu Hương này toàn bộ đều rất tốt, không chỉ có đặc sản các nơi của Lương Nguyệt quốc, mà ngay cả đặc sản của các nước khác toàn bộ đều có. »

« Cửa hàng Lưu Hương này có ở Lạc thành sao ? » An Á Phi có chút kinh ngạc, cửa hàng Lưu Hương này thật là lợi hại, hội tụ đặc sản của mấy quốc, không biết cửa hàng này là ai mở, thế nhưng lại có đầu óc làm ăn như vậy.

« Này không phải, ở thủ đô của mấy nước khác cũng có cửa hàng. Bởi vì lão bản cũng không phải là chủ yếu kiếm tiền, bởi vậy chỉ mở một cửa hàng ở các thủ đô của mấy nước. »

An Á Phi cảm thấy hứng thú nói : « Vậy phải mau chóng đi xem xem. »

Cửa hàng Lưu Hương rất lớn, diện tích bằng năm gian cửa hàng, còn chia làm hai lầu. Lầu một là những đặc sản bình thường của mấy nước, mà lâu hai là một ít đặc sản của mấy nước khó tìm thấy, hoặc là rất khó có được, bởi vậy giá cả rất cao, lầu một cùng lầu hai cũng có khác biệt rất lớn.

Thế nhưng cho dù như thế, khác hàng lui tới cửa hàng Lưu Hương mỗi ngày nối liền không dứt, mà người đi lên lầu mua còn chiếm tỉ lệ không ít.

Rất ít người biết lão bản của cửa hàng Lưu Hương là người phương nào, cho dù là cửa hàng Lưu Hương ở Lương Nguyệt quốc, hay là mấy quốc gia khác, mọi người thường xuyên nhìn thấy chính là đại quản sự chuyên quản lý cửa hàng, cho đến nay, gặp qua lão bản, đại khái cũng chỉ có mấy người ít ỏi.

Đi vào cửa hàng Lưu Hương, hai mắt An Á Phi liền sáng ngời.

Đây là ?

Trong lòng An Á Phi hiện lên một sự nghi ngờ.

Chỉ thấy trong cửa hàng, hàng hóa được bày đặt sắp xếp chỉnh tề, những thượng phẩm ở bên trong cũng được bày biện ngay ngắn có trật tự, mấy tiểu hóa viên đều mặc đồng phục chỉnh tề thỉnh thoảng đi lại sắp xếp các loại hàng hóa, có ba vị trí được bày ra, phân biệt hai bên trái phải đặt hai ngăn tủ chuyên dùng để thu tiền.

Mà người đi vào bên trong mua đồ còn đẩy theo một chiếc xe gỗ tự chế, cùng với xe đẩy ở siêu thị là giống nhau chỉ có chất liệu là không giống.

An Á Phi thấy vậy không khỏi cười lắc đầu, không cần phải nói, ông chủ của cửa hàng Lưu Hương này chắc hẳn có quan hệ với bạn tốt của hắn.

Đông Viện ở một bên nhìn vẻ mặt của hắn, nhẹ nhàng cười, thấp giọng nói : « An công tử hẳn là đã đoán được cái gì ? »

An Á Phi liếc hắn một cái, « Đông Viễn cũng học được thừa nước đục thả câu rồi. »

Nghe vậy, Đông Viễn mỉm cười, giơ tay nói : « An công tử có muốn đi lâu hai nhìn trước một cái không ? »

Diện tích lầu hai so với lầu một nhỏ hơn một chút, An Á Phi cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện, lầu hai có một nửa diện tích bị ngăn cách, không biết sử dụng làm gì.

Mà mặt khác của diện tích thật đúng với giới thiệu của Đông Viễn, là một ít đặc sản thực hiếm thấy của các quốc gia khác.

Chậm rãi đi dạo trong siêu thị cải tiến ở dị thế, trong mắt An Á Phi mang theo một mạt quen thuộc cùng hoảng hốt, nếu những thứ này không phải được làm từ gỗ, thật ra thì, cũng rất giống hiện đại.

Đứng trước một dãy hàng hóa, An Á Phi hơi hơi cúi đầu nhìn vật đặc thù mà tinh xảo ở trước mắt nhưng không biết dùng chất liệu gì làm thành hộp gỗ, đây là ?

An Á Phi giơ tay, cũng không nghĩ muốn, một bàn tay đã nhanh tay cầm cái hòm đó lên.

Hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu, không nghĩ lại khiến hắn gặp phải một người rất quen thuộc, An Á Phi khẽ cười nói : « Kha đại công tử, thứ này ta nhìn trúng trước. »

Kha Mạo Khiêm cười lạnh, « Tên nhà quê, thứ này bản công tử cầm lấy trước. Ngươi nhìn trúng, lại chưa đưa tiền, thứ này đương nhiên không phải là của ngươi. »

Không nghĩ tới nhàm chán đi ra đi dạo, cũng có thể gặp tên nhà quê này.

Chúng quanh cũng không ít người nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên này, cũng có mấy người quay đầu nhìn qua, vừa thấy người nói chuyện, trong mắt mấy người rất nhanh liền hiện lên một mạt chán ghét cùng kiêng kị. Còn có một ít người cúi đầu khe khẽ nói nhỏ.

Không để ý đến thanh âm ở chung quanh, An Á Phi nhếch mi đi về phía Kha Mạo Khiêm, lạnh nhạt nói : « Kha đại công tử là nói, thứ này ở trong tay ai, thì sẽ thuộc về người đó ? »

Kha Mạo Khiêm hừ lạnh, mặt lộ vẻ khinh thường, « Đương nhiên. »

An Á Phi gật đầu, hai mắt híp lại, che đi hàn quang ở bên trong.

Kha Mạo Khiêm này, nghe nói, là không có võ công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.