Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ

Chương 22: Chương 22: Ân Tư Đặc có lộc ăn




“Còn trốn sao?” Ân Tư Đặc cười giảo hoạt.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Ân Tư Đặc, Lập Hạ vô ý thức làm điều khiến hắn không thể đắc ý tiếp nữa, thân thể nhích tới nhích lui nhích càng hăng say. Đang lúc Lập Hạ cho rằng mình có thể cứ như thế thoát khỏi Ân Tư Đặc mà lộ ra nụ cười chiến thắng, thì đột nhiên bắp đùi bị đè lên, nửa người dưới của cả hai dán chặt không một khe hở, Ân Tư Đặc còn thoáng một cái thoáng một cái nhẹ nhàng ma xát cậu. Ân Tư Đặc đem cơ thể mình áp chế Lập Hạ, da thịt dán da thịt, Lập Hạ hoàn toàn có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ nóng rực đang phát ra từ thân thể Ân Tư Đặc, trước đó còn duy trì cố định tại 36 độ, nhưng nhiệt độ bây giờ lại tựa như có thể làm bỏng người. Còn có nghiệt căn của tên kia nữa, vừa vặn kẹt ở giữa hai đùi, chậm rãi quấy rầy, hơn nữa hình như lại biến lớn lên rồi.

“A ~” Ân Tư Đặc đột nhiên làm ra động tác khiến cho Lập Hạ phải rên rỉ một tiếng, tay Ân Tư Đặc vậy mà lại từng chút từng chút đè ép lấy quả thực bên ngực hồng nhuận như ngọc thạch, dùng bụng ngón tay nhẹ nhàng vân vê. Bờ môi sẫm màu hơi mỏng kia dường như gặm cắn lấy vành tai Lập Hạ mà trừng phạt, hung hăng mút mát vành tai, rồi ý xấu mà đem đầu lưỡi trườn vào bên trong lỗ tai, phun ra thật dài một luồng hơi thở nóng rực, truyền vào bên trong tai, va đập lên màng nhĩ, chấn động trái tim tạo những tiếng vang thình thịch liên tiếp, dồn dập. Sau đó dần dần trượt xuống một mảng da thịt bên dưới, cổ, hõm vai, xương quai xanh, lồng ngực, cắn xé, nhả ra, khẽ liếm, lại nhả ra.

Nghe tiếng hô hấp bỗng biến lớn bên tai, Ân Tư Đặc tà ác mà tăng thêm cường độ trên tay, lúc ngực bị nhấn, bị lôi kéo, bị xoa bóp, mặt Lập Hạ lập tức lấy tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường mà đỏ càng lợi hại hơn. Điều này làm cho cậu không khỏi nhớ tới màu sắc của cái kẹp lịch để bàn bị cậu tháo xuống khi còn bé, rồi bị đặt lên lửa nung. Lập Hạ nằm trên nệm trên giường, những sợi tóc đen sẫm tản ra, mở rộng thân thể của chính mình, hai mắt không biết làm thế nào, lúc mở lúc híp lại, muốn động, lại không động đậy được, Ân Tư Đặc ép cậu cực chặt, bàn tay lớn không ngừng dạo chơi, chạy khắp cơ thể cậu, đôi bàn tay kia tựa như có ma lực khơi gợi lên tình dục, loại cảm giác ngứa ngáy râm ran đó, loại xoa nắn dường như muốn cướp đoạt kia, tất cả đều như đã được chuẩn bị tốt, khiến Lập Hạ cảm giác mình giống như quả cầu len dưới bàn tay của con mèo, chỉ có thể nhận sự trêu chọc mà chuyển động xung quanh. Thân trên là tay của Ân Tư Đặc, thân dưới là nghiệt căn của hắn, thậm chí còn đang không ngừng trương dương thể hiện sự hiện hữu của nó, Lập Hạ cảm thấy, phàm là những nơi bị Ân Tư Đặc lướt qua, đều giống như bén ra lửa, mà kẻ ngay từ đầu nhen nhóm bó đuốc lại chính là cậu, chỉ một câu yêu thích thôi, lại để bản thân đùa với lửa có ngày chết cháy.

Bàn tay Ân Tư Đặc có chút lưu luyến mà rút ra khỏi đám tóc đen nhánh trơn mượt, tràn đầy mùi thơm Lam quả của Lập Hạ, thú nhân sở dĩ khác biệt với dã thú, chính là vì bọn hắn sẽ không bừa bãi đi thẳng vào vấn đề. Bàn tay to dọc theo gáy, lần xuống sương sống dần dần lướt xuống dưới, tại eo nhỏ vuốt ve vài vòng, lại đùa bỡn một chút, cuối cùng dừng lại ở cánh mông trần trụi, thân thể Ân Tư Đặc cũng theo động tác tay mà từ từ dời xuống. Quả thực màu phơn phớt hồng nhuận của Lập Hạ nhuốm đầy nước bọt mà tỏa ra màu sắc lộng lẫy của bảo thạch. Cái rốn căng tròn của Lập Hạ sau khi bị đầu lưỡi liếm qua, lưu lại một đường quỹ tích sáng bóng. Nhìn biểu hiện người yêu khó có thể nhẫn nhịn dưới thân, trong ngực Ân Tư Đặc tuôn ra một cỗ tràn đầy yêu thương cùng thỏa mãn. Đây là người yêu của hắn, bọn hắn sẽ hòa làm một thể, từ tâm đến thân.

Lập Hạ mới đầu còn cậy mạnh muốn chống cự lại những trêu chọc tựa như không có chừng mực này, nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, liền đánh mất luôn lý trí, đầu như phát nóng, cậu chỉ còn cảm thấy bị kìm nén đến phát hoảng, có một cỗ xao động muốn bứt phá xông khỏi lồng ngực, muốn gào thét. Những động tác liên tiếp của Ân Tư Đặc khiến tiểu Lập Hạ vốn ẩn giấu bên trong bụi cỏ thưa thớt phải run rẩy lộ ra đầu, cũng không biết có phải giống cái nào trên đại lục A Nhĩ cũng đều như vậy hay không, chỉ nói riêng Lập Hạ, thì bộ lông của thân thể cậu sở hữu này không phát triển chút nào, lông tay, lông chân, tóc gáy ít ỏi đến đáng thương. Ân Tư Đặc không trực tiếp chạm lên tiểu tử này, mà hành động như tất cả các loài thú dùng để phân biệt nhau, cúi thân xuống ngửi. Hơi thở tầng tầng đánh lên tiểu Lập Hạ, thật giống chuyện thần thoại ban xưa, Thần Long phun ra long tức (hơi thở), làm Lập Hạ muốn cuồng loạn muốn kêu gào. Đưa tay hòng đẩy Ân Tư Đặc ra, bộ quần áo da thú rộng thùng thình lại tựa như đối nghịch cậu mà vướng víu hai tay, dù có lôi kéo làm sao cũng không tránh thoát nổi, thậm chí trái lại càng quấn chặt hơn. Lập Hạ bên này vẫn dây dưa không ngớt với quần áo da thú, Ân Tư Đặc bên kia lại hít vào một hơi thật sâu, vòng qua tiểu gia hỏa càng thêm tinh thần phấn chấn mà gặm cắn lấy hai chân Lập Hạ. Tiểu gia hỏa không bị trọng điểm quan tâm nữa khiến Lập Hạ thở phào một hơi, loại tâm tình tựa như ngồi tàu lượn siêu tốc này thực vô cùng hỏng bét.

Hai chân bị bàn tay to của Ân Tư Đặc xoa nắn, đè ép, mở rộng ra, bắp đùi bị liếm láp tỉ mỉ, da thịt mềm mại tại đùi non bị mút vào tạo nên những vết ứ đọng đỏ nhạt. Từ khi có giày bện dây leo đến nay, đôi bàn chân được đặc biệt bảo dưỡng đến trắng nõn cũng khiến Ân Tư Đặc dị thường chiếu cố, mười ngón từng cái một được ngậm vào, mút lấy, đầu lưỡi quét qua gan bàn chân, cảm giác ngứa ngáy mãnh liệt khiến Lập Hạ gần như co rúm lại rút về hai chân. Ngón chân đều chen vào với nhau cuộn mình lại, dường như làm vậy là có thể né tránh tập kích.

“Ân Tư Đặc… Đừng đùa…” Rốt cuộc không kìm nén nổi mà lên tiếng năn nỉ, mạch máu dưới da Lập Hạ dị thường sinh động, đôi má hồng có thể nhỏ máu, đôi mắt bởi vì hơi nước mãnh liệt xông lên mà lộ ra đen bóng đặc biệt. Lúc này, một chân của cậu gác tại trên vai Ân Tư Đặc, tiểu Lập Hạ cũng được Ân Tư Đặc nhẹ nhàng nắm trong tay mà vuốt ve. Lòng bàn tay thô ráp kích thích thần kinh Lập Hạ, theo sự chuyển động lên xuống của bàn tay mà Lập Hạ cảm giác bản thân chính là một chiếc thuyền lá nhỏ chìm nổi bên trong cuồng phong sóng biển, sinh tử không còn nằm trong lòng bàn tay của mình.

Bộ dáng Ân Tư Đặc dần dần hiện rõ trong đôi mắt tràn ngập hơi nước, thân trên trần trụi căng đầy cơ bắp, không hề có chút thịt thừa, lồng ngực dày rộng trơn nhẵn mạnh mẽ phập phồng, bởi vì cố gắng nhẫn nại mà toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tôn lên đường vân cơ nhục xông ra rõ rệt, giữa hai khối cơ ngực tuyệt đẹp là thung lũng nho nhỏ, là ngọn nguồn của cơ bụng cường tráng. Hình thể tam giác ngược khiến người ta phải thốt lên tán thưởng tràn ngập cảm giác áp bách vô tận.

Thời điểm này, Ân Tư Đặc quả thực còn muốn chói mắt hơn vị thần Apollo được cho là đẹp trai anh tuấn nhất trong thần thoại Hy Lạp, có điều Lập Hạ không còn tâm tư mà tiếp tục thưởng thức mỹ nam nữa, cậu đã bị dục vọng của mình giày vò đến gần như muốn điên rồi. Bỏ ra được da thú, hai tay Lập Hạ run rẩy hướng thân dưới tìm kiếm, muốn tự phóng thích, nhưng Ân Tư Đặc lại nhanh hơn cậu một bước mà đè xuống hai tay, cổ tay bị một mực cố định tại đỉnh đầu cậu, chân bởi vì còn đang gác trên vai mà bị đẩy lên một đoạn, khiến Lập Hạ nhíu mày. Trình độ mềm dẻo của giống cái nơi đây thật đúng không chỉ cao bình thường, cũng có thể sánh với vận động viên thể thao rồi. Nếu đổi là cơ thể mình trước kia, chỉ trạch trong nhà lại khuyết thiếu rèn luyện thân thể, chân mà giơ cao đến mức này chắc chắn sẽ đứt phăng luôn.

Ân Tư Đặc cao cao ngự trị trên thân thể Lập Hạ, khuôn mặt trong bóng tối lộ ra nét tươi cười. “Lập Hạ, anh thích em, anh, yêu em.” Những lời này tựa như lời tuyên thệ đêm tân hôn, gõ lên trái tim hai người. Ân Tư Đặc nhìn chăm chú vào Lập Hạ, hình dáng Lập Hạ tại đêm tối không chút trở ngại in lên đôi mắt Ân Tư Đặc, khắc ở đáy lòng.

Lời Ân Tư Đặc một chữ không lọt tràn vào đôi tai Lập Hạ, tuy đã sớm biết Ân Tư Đặc yêu mình, nhưng chính tai nghe được hắn nói với mình, lại khiến cho Lập Hạ chấn động cực kỳ. Ân Tư Đặc nói mình là sự cứu rỗi của hắn, nhưng cậu lại cảm giác không phải bản thân mình cũng như vậy sao. Cậu chưa bao giờ dám tưởng tượng mình có thể cùng một nam nhân sống với nhau cả đời, mà ở đại lục A Nhĩ này, Ân Tư Đặc lại giúp cậu thực hiện được. Thú nhân tại đây, nói yêu liền đồng nghĩa với cả đời.

“Anh… Buông tay…” Liếm, hôn, cắn, phủ lên, xoa nắn, vuốt ve, ngay cả thời gian để thở cũng không cho, dưới thân dán chặt lấy dục vọng mạnh mẽ của Ân Tư Đặc, những bộ vị mấu chốt bị bàn tay Ân Tư Đặc di động qua lại khiến Lập Hạ gần như đã không thể chịu được nữa, nếu không cho cậu phóng thích, không cho cậu thở dốc, cậu sẽ nổ tung.

“Lập Hạ, em yêu anh không? Yêu không?” Ân Tư Đặc nhích lại đây liếm mút lấy đôi môi Lập Hạ, đem nước bọt không kịp nuốt xuống mà chảy dọc theo cái cằm kia cuốn vào khoang miệng, cuối cùng còn như nữ sinh sau khi thoa son môi mà bặp bặp một tiếng. Tim Lập Hạ đột nhiên nhảy lậu một nhịp.

“Em…” Mắt Lập Hạ không khắc chế được mà nhúc nhích, cậu cảm giác toàn bộ huyệt thái dương của mình đều đang co rút đau đớn. Động tác nuốt từng ngụm từng ngụm một cũng không thể khiến cậu hòa hoãn được cảm giác khô cạn phát bỏng mà tình dục đem lại.

“Em… Yêu… A!!” Thanh âm đột nhiên cất cao, lại nửa đường dừng lại im bặt. Nương theo tay Ân Tư Đặc phát lực, trước mắt Lập Hạ lập tức tối sầm, giây tiếp theo tựa như có vô số pháo hoa nở rộ rồi tàn lụi trước mắt. Thân thể nhẹ bay không có chút sức lực, bên tai nổ vang pha với tiếng tim đập kịch liệt để cậu cơ hồ mất đi thính giác.

Ân Tư Đặc lùi về sau một chút. Ngón tay chụm lại cùng trút chất lỏng sền sệt xuống hạ thân Lập Hạ, hoa nhỏ đỏ tươi dưới sự phụ trợ của dịch trắng hiện ra một loại mỹ cảnh khó nói bằng lời. Ân Tư Đặc dùng ngón tay nhẹ nhàng đè ép khai thác, một bên cắn răng nhẫn nhịn dục vọng mãnh liệt Lập Hạ mang đến cho hắn. Mồ hôi rậm rạp túa ra trên trán hắn, nhỏ lên mặt Lập Hạ. Mà lúc này, Lập Hạ còn đắm chìm trong dư vị phóng thích, còn chưa hồi thần. Hiện tại Ân Tư Đặc bức thiết muốn hòa hợp một thể với Lập Hạ, tựa như muốn mượn điều này để chứng minh lời Lập Hạ đáp lại trước đó không phải chỉ là một hồi mộng đẹp do bản thân hắn mong mỏi mà tự huyễn tưởng ra.

Xúc cảm phía dưới khiến Lập Hạ hoàn hồn. Cậu có chút co quắp lại, mặc dù trong lòng đã chấp nhận Ân Tư Đặc, nhưng thật sự đến thời khắc mấu chốt, cậu vẫn bị hù đến muốn lùi về sau. “Ân Tư Đặc… đừng, đau lắm…” Giờ khắc này, cậu mặc kệ làm thế có bị mất mặt hay không, nhưng cậu chính là sợ a. Có điều nghĩ tới Ân Tư Đặc cậu lại không muốn chấm dứt như vậy, người này luôn luôn bảo hộ mình, tôn mình làm đầu tiên, người này sẽ dùng cả đời đối tốt với mình. Hai chiều tâm lý đối nghịch cùng xoắn xuýt lại khiến Lập Hạ khó có thể chọn đáp ứng hay loại bỏ.

Thời điểm Lập Hạ vẫn còn xoắn xuýt, Ân Tư Đặc đã làm ra quyết định thay cậu. Ân Tư Đặc nghe thấy cậu hô đau, cũng chỉ hơi chút hòa hoãn tốc độ khai thác của ngón tay, chừa lại hai ngón tại bên trong dũng đạo ấm áp nhẹ nhàng đè ép xoay tròn. “Còn đau không?” Hắn lật người Lập Hạ lại, cúi đầu hôn lên gáy, phía sau lưng Lập Hạ, hôn dọc theo xương sống một ngụm một ngụm hạ xuống, nhẹ tựa lông vũ phất qua, nhưng hết lần này tới lần khác lại trầm trọng trêu chọc lòng người.

Đến thời điểm ba ngón tay có thể ra vào thông thuận trong cơ thể Lập Hạ, Lập Hạ từ lâu đã không chịu đựng nổi mà dùng thân thể mình cọ xát lấy đùi Ân Tư Đặc rồi. Hai tay Ân Tư Đặc trước sau giáp kích, trong cổ họng Lập Hạ tràn ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn càng thêm kích thích thần kinh căng đến cực hạn của Ân Tư Đặc. Hắn thật sự yêu chết thanh âm này, thân thể Lập Hạ nằm sấp, sau lưng bóng loáng cùng đường cong cơ thể lưu sướng lại khiến Ân Tư Đặc gần như không nhẫn nhịn được mà hóa thú!

Ân Tư Đặc kiên quyết đâm sâu vào trong thân thể Lập Hạ, lúc địa phương ấm áp căng chặt kia bao bọc lấy thứ cực nóng của hắn, Ân Tư Đặc biết, mình cũng nhịn không được nữa, kích động quá mức làm hắn mất đi sự tự chủ hằng ngày, muốn hóa thành động lực một mực vọt mạnh tới! Lập Hạ là của hắn, đời này đều là của hắn. Ân Tư Đặc hận không thể đem cơ thể bầu bạn nhào nặn tiến vào thân thể của mình, dung nhập bên trong cốt nhục, vĩnh viễn không thể tách ra. Nghe thanh âm Lập Hạ biến thành hô lớn đau đớn, lại có một loại cảm giác hưng phấn! Rốt cục Lập Hạ đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Lập Hạ cho tới bây giờ không nghĩ sẽ đau nhức như vậy! Vốn cho là ôn nhu lại đổi thành cường thế xâm lấn. Trên các đoạn phim, lời diễn tả trong truyện đều không như vậy a. Cậu bắt đầu bởi vì bản thân dễ dàng sa vào hưởng thụ không hay biết, rồi bị Ân Tư Đặc thành công ra tay mà hối hận đến nghiến răng, thậm chí bắt đầu khó hiểu giống cái trong bộ lạc cùng đồng loại ở đời trước của mình tại sao lại yêu thích loại vận động về đêm này như vậy, tiểu thuyết điện ảnh hại chết người, đây quả thực không phải là điều mà người có thể làm a.

Lập Hạ mở lớn miệng dùng sức hô hấp, tư thế từ sau lưng khiến cho cậu rất khó có thể xoay người cào Ân Tư Đặc một phát hoặc nhào tới gặm cắn hai ba ngụm thịt để giải hận, cậu chỉ có thể cố gắng thích ứng những xung động trên cơ thể. Cả người bị Ân Tư Đặc ép càng thấp hơn, ngoài lồng ngực ra, tất cả chỉ có thể dán chặt lên nệm bện dây leo, không thể nhúc nhích. Theo sự ra vào thông thuận, rốt cuộc đau đớn cũng dần biến mất, mà biến thành cảm giác tê dại sinh ra do phía trước ngực ma xát với nệm bện dây leo, cùng một loại ngứa ngáy kịch liệt lại quái lạ dưới thân, tản ra từ địa phương khiến cho chính mình thẹn thùng, dọc theo xương cột sống lủi thẳng lên đại não. Trong đầu Lập Hạ thoắt cái trống không, thân thể chỉ có thể luật động theo bản năng.

Đêm nay, nhiệt tình mà lại tươi đẹp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.