Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 28: Chương 28: Vả miệng




Trương ma ma đang ở ngoài điện chờ đợi thì không hiểu sao lại bị thị vệ túm đi vào. Vẻ mặt kinh sợ, lại nghe nói muốn nàng động thủ đánh Vương U Nhược, hai mắt khẽ đảo, thiếu chút nữa đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nàng vội vàng quỳ trên mặt đất không ngừng van xin, “Hoàng thượng tha mạng a, nô tỳ sao dám vả miệng phu nhân!”

“Trương ma ma, lời này trăm ngàn không thể nói được. Ngươi nói không dám vả miệng Nhị di nương, nhưng lại muốn cãi mệnh lệnh hoàng thượng, xem ra Nhị di nương so với hoàng thượng còn lớn hơn?” Lạc Khuynh Hoàng lộ ra một chút lo lắng, giả vờ nói với Trương ma ma.

Vương U Nhược nghe được lời nói Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt đại biến, lập tức đối với Trương ma ma quát, “Làm càn! Hoàng thượng lệnh ngươi vả miệng, ngươi còn không mau động thủ!”

Trương ma ma vừa nghe Vương U Nhược quát, tự nhiên không dám chần chờ, mới run rẩy đi đến trước mặt Vương U Nhược, run run chuẩn bị động thủ.

Quân Vũ Thần thản nhiên quét mắt nhìn Vương U Nhược liếc một cái, tựa tiếu phi tiếu hướng Lạc Nguyên nói, ” uy thế thiếp thất của ngươi cũng thật lớn. Chỉ là nô tỳ bên người thôi mà ngay cả trẫm sai sử cũng dám không động!”

Lạc Nguyên nghe xong lời này, sắc mặt lập tức đại biến, xoa xoa mồ hôi giữa trán, nói, “Thần quản giáo sơ sài, hồi phủ nhất định nghiêm trị không tha!”

Bên này đối thoại, bên kia Trương ma ma đã muốn động thủ đánh, nhưng run lẩy bẩy lại cũng không dám dùng sức, tuy vậy hai bên mặt chịu hơn hai mươi cái tát, mặt Vương U Nhược cũng đã muốn sưng như cái bánh bao.

Lạc Khuynh Hoàng mặt không chút thay đổi nhìn một màn này. Lần này sự kiện qua đi, Trương ma ma chỉ sợ sẽ không tốt đâu . Trước mặt mọi người vả miệng Vương U Nhược, lấy tính tình Vương U Nhược, tất nhiên canh cánh trong lòng, ngay cả ở mặt ngoài không nói ra, sau lưng cũng không thể nào không chỉnh sửa Trương ma ma.

Lạc Nguyên cũng tuyệt đối không có khả năng buông tha Trương ma ma. Đừng nói là Trương ma ma, chính là Vương U Nhược, trải qua chuyện tình lần này, chỉ sợ trong lòng Lạc Nguyên cũng tích tụ không ít oán khí, hắn là cần một thời gian rất dài mới có thể dịu đi .

Nhìn Vương U Nhược hai má sưng to, Lạc Khuynh Hoàng ra vẻ đau lòng động thân đi sờ hai má Vương U Nhược, nói, “Ai, đều là lỗi của Khuynh Hoàng, mới làm hại Nhị di nương phải chịu trách phạt.”

“Là Nhị di nương đáng bị phạt, không trách Khuynh Hoàng.” Vương U Nhược bị Lạc Khuynh Hoàng đụng vào miệng vết thương, chỉ cảm thấy bỏng rát, cũng không dám phát tác, chỉ phải chịu đựng tức giận, đối Lạc Khuynh Hoàng cười theo.

Bên trong con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mỉa mai, khóe môi nở ra ý cười, nói, “Nhị di nương không trách cứ Khuynh Hoàng là tốt rồi.”

Nói xong lại áy náy nhìn về phía Lạc Nguyên, nói “Phụ thân, Khuynh Hoàng đã làm cho ngài rước phải phiền toái !”

“Nói nơi nào có a! Là phụ thân xử lý sự tình có không công bằng .” Lạc Nguyên ôn hòa vuốt ve tóc Lạc Khuynh Hoàng, áy náy nói.

Quân Vũ Thần nhìn thấy như thế, cảm thấy cũng yên tâm không ít, cười nói, “Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi. Khuynh Hoàng lưu lại bồi trẫm một ăn cơm đi!”

Lạc Nguyên nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, sợ Lạc Khuynh Hoàng lại ở trước mắt Quân Vũ Thần nói sai cái gì, Lạc Khuynh Hoàng ra vẻ không có thấy, chính là dịu dàng đáp, “Khuynh Hoàng tuân chỉ.”

Lạc Nguyên nhìn Lạc Khuynh Hoàng không có phản ứng, cũng chỉ đành hướng Quân Vũ Thần cáo lui. Trong lòng cũng là âm thầm tỉnh táo, may mắn hắn cho tới nay ở ngoài mặt đối với Lạc Khuynh Hoàng vẫn là thực không sai , bằng không lấy trình độ sủng ái của Quân Vũ Thần đối với Lạc Khuynh Hoàng, chỉ sợ con đường làm quan của chính mình e rằng phải kham ưu a.

Hắn tuy rằng là đại tướng quân, tay cầm binh quyền, quyền thế ngập trời, thậm chí có thể có năng lực chế ước Quân Vũ Thần, nhưng rốt cuộc quân thần phân biệt, hắn cũng là không dám đắc tội với Quân Vũ Thần .

Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược đi rồi, Quân Vũ Thần liền cùng với Lạc Khuynh Hoàng nói, “Khuynh Hoàng cũng đã nhiều ngày chưa tiến cung , trẫm mang ngươi đến ngự hoa viên đi dạo.”

“Phụ vương ngày bận trăm công nghìn việc, không bằng để nhi thần thay thế đi.” Thanh âm tà mị không kềm chế được đánh gãy lời nói của Quân Vũ Thần, tay áo lửa đỏ phiêu nhiên xuất hiện, khóe môi Quân Khuynh Vũ tươi cười, bất cần đời nói.

Sắc mặt Quân Vũ Thần có chút biến đổi, trong mắt tựa hồ như có cảm xúc gì đó bắt đầu khởi động kịch liệt, cuối cùng hóa thành một tia bất đắc dĩ, đối Lạc Khuynh Hoàng nói, “Một khi đã như vậy, thôi thì liền để Khuynh Vũ mang ngươi đi một chút đi?”

“Vâng.” Lạc Khuynh Hoàng mềm mại đáp, trong mắt cũng là lướt qua một tia nghi hoặc. Kinh thành đều nói Quân Khuynh Vũ là người Quân Vũ Thần sủng ái nhất , nhưng xem ra cả hai người bọn hắn quan hệ tựa hồ cũng không phải là rất thân mật.

Không. Phải nói là Quân Vũ Thần rất thương yêu Quân Khuynh Vũ, nhưng là Quân Khuynh Vũ tựa hồ như rất là khinh thường? Hắn nhìn Quân Vũ Thần không có nửa phần cung kính, Lạc Khuynh Hoàng thậm chí có thể từ bên trong sự bất cần đời của hắn cảm giác được mâu thuẫn mãnh liệt . Là nguyên nhân gì đã làm cho quan hệ phụ tử của bọn họ trở nên như thế? Vì sao Quân Vũ Thần lại có một bộ dáng bất đắc dĩ?

Lạc Khuynh Hoàng kiềm chế nghi hoặc, theo Quân Khuynh Vũ ra khỏi ngự thư phòng.

Thu hồi bộ dạng ôn hòa mềm mại, con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng nhìn thẳng Quân Khuynh Vũ, gọn gàng dứt khoát nói, “Thất hoàng tử điện hạ ở ngoài điện xem đã thỏa nguyện?”

Quân Khuynh Vũ nhíu mày, trong mắt hẹp dài hoa đào tràn ra ý cười nhè nhẹ, khẩu khí mang theo vài phần vui đùa nói, “Như thế nào ở trước mặt người khác đều ôn hòa, ở trước mặt ta lại như là con mèo nhỏ chỉ thích giương nanh múa vuốt như vậy?”

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ làm cho sửng sốt, tiện đà biến sắc, lạnh nhạt đáp, “Khuynh Hoàng làm sao dám múa búa trước cửa lỗ ban?”

Ý cười bên khóe môi Quân Khuynh Vũ càng đậm, Lạc Khuynh Hoàng khá lắm, ý tứ của nàng là nói hắn lấy vẻ bất cần đời để ngụy trang chính mình, có thể nói là thuỷ tổ giả trang, nàng về điểm này kỹ xảo không tinh không dám ở trước mặt hắn khoe khoang? !

“Mở miệng hảo khéo léo. Hay cho một cái thất xảo linh lung tâm.” Quân Khuynh Vũ không tiếc rẻ khen ngợi, ánh mắt sáng quắc nhìn phía Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hình như có cái gì đó thiêu đốt.

Lạc Khuynh Hoàng chính là khoác áo lông cừu , bước đi về phía trước, không để ý Quân Khuynh Vũ. Mày của nàng có chút nhíu lại, tựa hồ đang trầm tư cái gì. Liền ngay cả nụ cười luôn dịu dàng trên môi cũng gắt gao thu lại .

Quân Khuynh Vũ một thân nhìn như bất cần đời không thích làm việc đàng hoàng, nhưng là sự thật không phải như vậy, có thể quan sát hắn nhưng lại không thể mảy may nhìn thấu hắn, từ đó có thể thấy được đó là một người vật cỡ nào lợi hại.

Đời này của nàng mong cầu chỉ là người nàng yêu thương được bình an , người nàng hận gặp phải báo ứng. Cái khác, đều cùng nàng không có quan hệ. Nàng không nghĩ muốn liên lụy đến chuyện tình phức tạp bên trong này, cho nên, vẫn là cách Quân Khuynh Vũ ra xa một chút mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.