Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 66: Chương 66: Vốn cuồng vọng của Khuynh Hoàng




Edit: Thảo Nguyên Xanh

Beta : Tiếu Tiếu.

Gió thu chợt thổi. Thời gian đến cuộc tỷ thí săn bắn chỉ còn ba ngày.

Lạc Khuynh Hoàng mặc một bộ đồ đỏ rực dùng để cưỡi ngựa, không còn dáng vẻ nhu nhược ngày thường, ngược lại có thêm vài phần cảm giác tư thế oai hùng hiên ngang. Xinh đẹp tuyệt luân không chút son phấn, khuôn mặt như hoa phù dung, mi mắt như liễu, quả thực vô cùng xinh đẹp.

“Tiểu thư, người thật sự muốn cưỡi ngựa sao?” Hương Lăng nhìn Lạc Khuynh Hoàng một thân quần áo cưỡi ngựa, có chút chần chờ hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng nhướng mi, khóe môi giơ lên một chút tươi cười xán lạn, quần áo đỏ rực càng làm nàng thêm mắt ngọc mày ngài, “ Như thế nào, có vấn đề gì sao?”

Đi theo bên người Lạc Khuynh Hoàng đã lâu, đương nhiên cũng biết một khi Lạc Khuynh Hoàng đã quyết định chuyện gì thì rất ít thay đổi, nhưng Hương Lăng vẫn kiên trì nói,” Tuy nói săn bắn mùa thu sắp tới nhưng lức nam tử cùng nữ tử cưỡi ngựa tỷ thí xưa nay luôn tách ra, nếu tiểu thư muốn giữa chúng nữ tử giành thắng lợi cũng không khó, hoàn toàn không cần phải luyện tập. Nhưng tiểu thư chưa xuất giá, ngang nhiên cưỡi ngựa như thế, sợ là không tốt.”

Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Hương Lăng. Nàng dĩ nhiên hiểu được Hương Lăng lo lắng cho mình. Từ nhỏ nàng đã được dậy dỗ cẩn thận về vấn đề này , chuyện Hương Lăng nói sao nàng có thể không rõ, nhưng mà tái thế làm người, nàng sao còn cần để ý những thứ giả tạo đó!?

Nhân sinh trên đời. Đó là vì chính mình mà sống. Nàng muốn thế nào thì làm thế đó. Nếu đã quyết định thể hiện tài năng, vậy không cần phải sợ đầu sợ đuôi. Từ nay về sau, nàng Lạc Khuynh Hoàng sẽ vì chính mình mà sống, sống theo phong thái tùy tiện tiêu sái. Nàng không cần để ý đến ánh mắt của người khác.

“ Săn bắn mùa thu của hoàng gia sắp tới. Các vị hoàng tử cùng thanh niên tài tuấn cũng không phải đều đang luyện tập cưỡi ngựa sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhếch môi cười yếu ớt, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười, đều là phong thái phong lưu vô cùng, nâng mi nhìn Hương Lăng, tiếp tục nói:” Ta không nghĩ chuyện này có gì không ổn.”

“Nhưng mà, tiểu thư là nữ tử.” Hương Lăng gấp gáp nhíu mày, vẫn kiên trì nói, nàng không quan tâm tiểu thư có thể hay không vì thế mà trách phạt nàng, nàng chỉ hy vọng tiểu thư bình an mà thôi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng lo lắng của Hương Lăng, tươi cười trên mặt có chút dịu đi nhưng giọng điệu vẫn kiên trì như trước, “ Nữ tử thì sao?! Đều là người giống nhau, ai nói nam tử có thế mà nữ tử lại không thể?! Về sau đừng để ta nghe được cái gì nam tử nữ tử linh tinh trong lời nói!”

Hương Lăng bị Lạc Khuynh Hoàng một phen ngôn luận khiến cho sửng sốt. Chưa nói đến Cẩm quốc đều là theo nam tôn nữ ti mà đến nơi cởi mở như Tây Quyết cũng chưa từng có ai nói nam nữ ngang hàng. Câu nói này của tiểu thư thật là kinh hãi thế tục, nhưng lời này từ tiểu thư nàng tuyệt nhiên không cảm thấy đột ngột, tiểu thư rực rỡ lóa mắt như vậy, vốn không nên ở dưới nam tử.

Đến khi Hương Lăng phục hồi lại tinh thần, Lạc Khuynh Hoàng đã ra khỏi Lan uyển. Hương Lăng kinh ngạc nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, hồng y như hỏa, đường hoàng mà bất kham. Trong mắt hiện lên vài phần mê mang, tiểu thư xưa nay không thích nhan sắc diễm lệ, từ bao giờ lại thích hồng y?

Lạc Khuynh Hoàng một đường đi tới chuồng ngựa. Dắt con ngựa Bạch Mộng của nàng ra.

Thuở nhỏ nàng học cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, có thể nói là không gì không biết, không gì không giỏi. Nhưng nàng cảm thấy đói với tài nghệ này của nàng phụ thân luôn luôn khinh thường. Trong lòng nghĩ, phụ thân là đại tướng quân, có lẽ là hắn thích nữ nhi oai hùng hiên ngang hơn.

Vì thế, nàng liền quấn lấy ca ca học cưỡi ngựa cùng bắn cung. Vì muốn giành được sự khích lệ của phụ thân, nàng luyện tập vô cùng nghiêm túc. Cưỡi ngựa bắn cung tuy rằng kém ca ca nhưng ở trong chúng nữ tử thì không hề có đối thủ. Đây cũng là lí do vì sao Hương Lăng nói nàng căn bản không cần luyện tập.

Đưa tay khẽ vuốt lông Bạch Mộng, Bạch Mộng ngoan ngoãn cọ cọ vào bả vai Lạc Khuynh Hoàng. Mâu trung Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một mảng sương mù, như lại thấy người cưỡi ngựa vì muốn giành được niềm vui của phụ thân mà liều mạng luyện tập.

Thật đúng là buồn cười. Phụ thân không thích nàng, cho dù nàng làm cái gì, hắn cũng không để ý.

Mâu quang đột nhiên trở nên lợi hại, mắt sáng như đuốc, như ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng sương mù, như một thanh chủy thủ bóng loáng, lóng lánh hào quang. Khinh thường sao. Bây giờ nàng càng thêm kinh thường Lạc Nguyên.

Nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, Lạc Khuynh Hoàng cưỡi ngựa một vòng ở kinh thành.

Nữ tử cưỡi ngựa, dung nhan vẫn tuyệt đại khuynh thành, đương nhiên làm dân chúng kinh thành để ý, ánh mắt đều thẳng tắp hướng về phía Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt đầy kinh diễm.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng vẫn gợi lên ý cười . Con ngươi đen nhánh đầy ánh sáng lấp lánh động lòng người. Một đường cưỡi ngựa, giống như không hề ảnh hưởng bởi ánh nhìn chăm chú của dân chúng.

Cưỡi ngựa đến trường đua ngựa. Lạc Khuynh Hoàng dùng sức giơ roi quất, Bạch Mộng liền nhanh chóng phi vó lên chạy. Mới vừa rồi ở trên đường, ngã tư đường chật chội, nàng cưỡi ngựa cũng không nhanh được. Giờ đến mã tràng, rốt cuộc có thể rong ruổi một phen.

Đã lâu không cưỡi ngựa.

Lạc Khuynh Hoàng phóng ngựa chạy như bay đến mã tràng. Khiến cho những quan gia đệ tử tới đây luyện tập đều ghé mắt, thẳng tắp nhìn bóng dáng Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ là ngây người nhìn.

Oan gia ngõ hẹp. Lạc Khuynh Hoàng hôm nay xem như biết đến câu này. Một mã tràng lớn như vậy mà nàng cũng có thể gặp Quân Kiền Linh.

Ngựa của Quân Kiền Linh chặn đường Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng không khỏi kéo dây cương làm ngựa dừng lại. Thần sắc trên mặt nàng thản nhiên tự nhiên, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia chán nản.

Quân Kiền Linh nhìn ngựa trước mặt dừng lại rồi đến Lạc Khuynh Hoàng, ngây ngẩn cả người. Vừa rồi hắn chỉ thấy xa xa một nữ tử cưỡi ngựa rất tốt, cố ý ngăn lại xem là vị tiểu thư nào lại có phong tư như vậy, lại thật không ngờ đúng là Lạc Khuynh Hoàng.

Không còn vẻ nhu nhược cùng dịu dàng ngày thường, khóe mắt đuôi lông mày của trong lúc đó đều là vẻ đường hoàng cùng tà mị. Hồng y như hỏa tôn lên dung nhan khuynh quốc khuynh thành càng thêm kiều diễm. Đôi mắt tuyệt mĩ như muốn đoạt lòng người, giống như cướp đi tất cả suy nghĩ của hắn.

Lạc Khuynh Hoàng như vậy, xinh đẹp mà không diêm dúa, đường hoàng mà không ương ngạnh, một thân hồng y như hỏa diễm thiêu đốt, làm cho người ta không thể nào dời đi ánh mắt. Nàng như vậy giống thất đệ của hắn, Quân Khuynh Vũ.

Một nam tử thanh tú giống như kẻ sai vặt đi đến bên người Quân Kiền Linh nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Trong mắt hiện lên không phải kinh diễm mà là ghen tị trắng trợn cùng oán độc. Hắn nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt hận không thể chặt Lạc Khuynh Hoàng thành tám khúc.

Lạc Khuynh Hoàng dĩ nhiên cũng cảm giác được ánh mắt oán độc kia, không khỏi nâng mắt nhìn lại. Gã sai vặt kia bộ dáng thanh tú nhưng cũng rất lạ mặt. Thân mình cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, có vẻ nhu nhược của nữ tử, không giống một nam tử. Kỵ mã của hắn cũng khá gầy nhỏ.

Lông mi Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhướn, trong mắt đen như mực hiện lên một tia sáng tỏ, khóe môi không tự giác nhếch lên thành nụ cười lạnh.

“Khuynh Hoàng quận chúa cũng tới đây cưỡi ngựa ?” Giờ phút này Quân Kiền Linh mới định thần lại, hướng Lạc Khuynh Hoàng cười tao nhã, giống như đã ném những chuyện không vui ngày hôm qua ra sau khỏi đầu.

Lạc Khuynh Hoàng hếch cằm, vừa vặn chống lại đôi mắt của Quân Kiền Linh, nàng không tránh, mâu trung lạnh nhạt tự nhiên, khóe môi lộ ra ý cười, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, “ Ba ngày sau là đến săn bắn mùa thu, không đến mới lạ, nên đến cưỡi ngựa.”

“ Không biết bản điện hạ có thể vinh hạnh mời Khuynh Hoàng quận chúa tỷ thí cưỡi ngựa?” Quân Kiền Linh liếc mắt tán thưởng Lạc Khuynh Hoàng, mới vừa rồi hắn cũng thấy Lạc Khuynh Hoàng cưỡi ngựa, thật sự không thua nam tử, trong lúc nhất thời cũng nổi lên hưng trí, cười nói.

Khóe môi Lac Khuynh Hoàng gợi lên chút tươi cười không rõ ý tứ, lông mi nhíu nhíu, khẽ cười nói, “Nha? Nhị hoàng tử điện hạ nguyện ý cùng Khuynh Hoàng ,một nữ lưu tỷ thí cưỡi ngựa?! Quả nhiên là con thiên gia, thật sự là co được dãn được!”

Lạc Khuynh Hoàng cố ý nhấn mạnh bốn chữ co được dãn được. Mắt đẹp mang theo vài phần trêu tức nhìn Quân Kiền Linh.

Quân Kiền Linh nghe được hàm ý trong lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, sắc mặt đại biến, mâu trung cũng hiên lên một tia hung ác nham hiểm. Hắn không để ý chuyện lúc trước mà mời Lạc Khuynh Hoàng tỷ thí cưỡi ngựa, Lạc Khuynh Hoàng cũng không biết phải trái trên dưới! Đầu tiên là trào phúng hắn tự hạ thân phận cùng nữ tử tỷ thí cưỡi ngựa, lại còn co được dãn được này nọ, châm chọc chuyện hắn quỳ xuống bảy ngày trước, thật sự là hết mức quá đáng!

Quân Kiền Linh còn chưa mở miệng trả lời, nam tử thanh tú bên người hắn đã thúc ngựa đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, dương tay liền hướng về Lạc Khuynh Hoàng đánh xuống, một bên quát lớn, “Làm càn! Nhị hoàng tử cùng ngươi tỷ thí là để mắt tới ngươi, ngươi còn dám châm chọc?!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn tay nam tử kia đánh tới, mâu trung thoáng qua một tia lạnh lẽo, ra tay nhanh như điện xẹt, một phát chế trụ tay nam tử, tay của nam tử kia thật nhỏ, thậm chí so với tay Lạc Khuynh Hoàng còn nhỏ hơn, mềm mại không có xương. Lạc Khuynh Hoàng trong lòng thầm cười lạnh, quả nhiên là nàng ta, Lạc Khuynh Thành!

Lạc Khuynh Thành bị Lạc Khuynh Hoàng giữ tay lại, cố tình giãy không được không khỏi càng thêm căm tức. Bảy ngày trước, vì Lạc Khuynh Hoàng mà nàng ta mới bị Quân Kiền Linh đánh một cái, khẩu khí này, nàng ta sao có thể nhẫn nhịn! Huống hồ hiện tại nàng ta là nữ giả nam trang, lại dịch dung, đương nhiên không sợ Lạc Khuynh Hoàng nhận ra, thì càng thêm không kiêng nể gì.

“Buông tay! Ngươi bắt ta làm cái gì? !” Lạc Khuynh Thành một mặt liều mạng giãy dụa, một mặt giận dữ hét.

Quân Kiền Linh ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, không ngăn cản cũng không ra tay giúp đỡ. Ánh mắt lạnh như băng như một lưỡi dao sắc bén, nhìn thẳng vào Lạc Khuynh Hoàng. Hắn đúng là thích Lạc Khuynh Hoàng, nhưng Lạc Khuynh Hoàng nhiều lần làm hắn mất mặt, hắn chịu không được, vừa hay nhìn xem nàng sẽ ứng phó với Lạc Khuynh Thành như thế nào.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành đang ra sức giãy dụa, lần đầu tiên cảm thấy học võ công là một việc đúng đắn. Khóe môi nhếch lên một chút cười lạnh nói,” Muốn ta buông tay sao?”

Lời còn chưa dứt, Lạc Khuynh Hoàng đã buông lỏng tay Lạc Khuynh Thành, khi buông ra còn mang theo một cỗ nội lực. Lạc Khuynh Thành vốn đang giãy dụa lung tung, Lạc Khuynh Hoàng buông lỏng tay liền mất đi trọng tâm, hơn nữa thời điểm Lạc Khuynh Hoàng buông tay truyền ra một cỗ nội lực, Lạc Khuynh Thành nhất thời không có trọng tâm, liền ngã ngựa.

Ngồi trên lưng ngựa không chút sứt mẻ, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt chật vật của Lạc Khuynh Thành, khóe môi Lạc Khuynh Hoàng tràn đầy ý cười, khẽ cười nói,” Là chính ngươi muốn ta buông tay!”

“Ngươi …Ngươi tiện nhân này!” Lạc Khuynh Thành thình lình bị ngã xuống, một thân chật vật không nói, xương cốt toàn thân vô cùng đau nhức, nàng ta nhìn ý cười trên khóe môi Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cảm thấy châm chọc vạn phần, thù mới hận cũ cộng vào, chỉ vào Lạc Khuynh Hoàng mắng.

“Bốp.” Mã tiên hung hăng quất lên người Lạc Khuynh Thành, lập tức quần áo liền bị rách một lỗ hổng. Quần áo trước ngực Lạc Khuynh Thành bị rách không còn che đậy, liền lộ ra một mảng lớn cảnh xuân.

Lạc Khuynh Hoàng xuống tay chưa bao giờ lưu tình. Trên da thịt trắng nõn tinh tế của Lạc Khuynh Thành để lại một vết roi, máu tươi theo vết roi bừng lên, sắc mặt Lạc Khuynh Thành trong nháy mắt trở nên tái nhợt, ăn đau kêu một tiếng.

Bốn phía lập tức truyền đến thanh âm hút không khí.

“Hóa ra là nữ tử!”

“Nữ tử này cư nhiên dám mạo phạm Khuynh Hoàng quận chúa, đáng đánh “

Thân ảnh Lạc Khuynh Hoàng vẫn ngồi như trước chưa từng động đậy. Nàng hờ hững nghe bốn phía bàn luận. Những người xung quanh từ lúc nàng cùng Lạc Khuynh Thành bắt đầu tranh chấp liền tụ tập lại đây. Một người là Cẩm quốc Khuynh Hoàng quận chúa, một người là một trong tứ công tử nhị hoàng tử Quân Kiền Linh, đệ tử danh môn xưa nay nhàn rỗi vô sự, tự nhiên sẽ không bỏ qua vở diễn hay như vậy.

Chỉ là bọn họ chỉ nghĩ đến hẳn là một phen hoa dưới ánh trăng, tài tử giai nhân, lại không ngờ cư nhiên thấy được một màn như vậy.

Lạc Khuynh Hoàng ra tay mau lẹ, ngoan độc, chuẩn xác. Quân Kiền Linh mang nữ tử giả nam trang đi vào mã tràng. Nàng ta mạnh mẽ làm càn. Câu từ đều khiến cho người xem lắp bắp kinh hãi. So với thanh âm nhỏ khe khẽ, thanh âm hút không khí thật ra thấy rất có trật tự.

“Đánh chó còn phải nể mặt chủ, Khuynh Hoàng quận chúa không biết là ngươi hơi quá đáng sao?!”Quân Kiền Linh thấy một màn như vậy rốt cuộc chịu không nổi nữa. Hắn đối với Lạc Khuynh Thành hoàn toàn không có cảm tình, nhưng Lạc Khuynh Thành cũng là người hắn mang đến, bị Lạc Khuynh Hoàng đánh như vậy, chẳng phải là quăng hết mặt mũi của hắn!?”

“Chó của quý phủ nhị hoàng tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế, gặp người liền cắn, nhị hoàng tử là chủ nhân con chó này không biết làm thế nào?!” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Kiền Linh nói thế, ý cười khóe môi đọng lại, tỏa ra vài phần lãnh liệt, con ngươi đen như mực không thèm tránh nhìn thẳng vào Quân Kiền Linh.

Tất cả mọi người nín thở ngưng thần nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Kiền Linh. Bây giờ không có ai cảm thấy giữa Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh có tư tình gì. Người sáng suốt vừa thấy liền biết, hai người bất hòa.

Đồng tử Quân Kiền Linh mạnh mẽ co lại. Lạc Khuynh Hoàng nương theo lời nói của hắn, không chỉ mắng Lạc Khuynh Thành, ngay cả hắn cũng mắng.Cẩu chủ nhân! Khá lắm cẩu chủ nhân. Là cẩu chủ nhân, hay là chủ nhân của cẩu?!

Lạc Khuynh Thành nằm trên mặt đất buồn bực muốn điên, cố không chạm đến vết roi còn đang chảy máu trước ngực, đối với Lạc Khuynh Hoàng hô,”Cho dù ta đụng vào ngươi, ngươi cũng không thể đánh người!”

Nhìn Lạc Khuynh Thành bộ dáng đúng lý hợp tình, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút buồn cười. Nàng còn không biết thứ muội này của nàng còn có bộ dáng hùng hổ như thế. Chính Lạc Khuynh Thành hiện tại sợ là muốn tức điên, làm sao giống như là kẻ có tâm cơ?! Lạc Khuynh Thành như vậy, nàng ngay cả đấu cũng không muốn cùng nàng ta đấu!

“Nếu ta nhớ không lầm, là ngươi muốn ra tay đánh ta trước?” Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái tà tà nhìn Lạc Khuynh Thành, trong mắt là ý xem thường không thèm che giấu.

Người bên cạnh nhìn Lạc Khuynh Thành, ánh mắt không khỏi thêm vài phần xem thường. Nữ tử này cũng thật sự quá đáng! Chính mình động thủ đánh người trước, cư nhiên còn dám ác nhân cáo trạng. Có thể làm cho Quân Kiền Linh tự mình mang theo vào mã tràng này, thân phận có lẽ cũng không đơn giản, có lẽ là yêu thiếp của Quân Kiền Linh?!

Mặc dù chưa từng nghe nói Quân Kiền Linh có yêu thiếp gì, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn. Phải biết rằng bây giờ nhị hoàng tử đang là nổi bật, sợ là sẽ trở thành thái tử. Có thể không đắc tội thì tốt nhất không cần đắc tội!

“Cho dù là nàng ta ra tay trước,Khuynh Hoàng quận chúa xuống tay cũng quá nặng.” Quân Kiền Linh áp xuống tức giận nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khí thế bức người nói.

Lời này vừa nói, mọi người đều nhìn miệng vết thương trước ngực của Lạc Khuynh Thành. Miệng vết thương không tính là quá sâu, nhưng rõ ràng có thể thấy được máu tươi đang không ngừng trào ra.

“Thật là chê cười!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt quét qua xung quanh, lại dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn Quân Kiền Linh, trong mắt hàm chứa vài phần trào phúng, cười nói,”Chó của quý phủ nhị hoàng tử còn có thể động thủ đánh bản quận chúa, bản quận chúa lại ngay cả một con chó cũng không thể giáo huấn?! Chứ không phải là chó của quý phủ nhị hoàng tử so với quận chúa được hoàng thượng tự mình sắc phong còn lớn hơn?! Nhị hoàng tử đây là không để hoàng thượng vào mắt?!”

“Thật là chê cười!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt quét qua xung quanh, lại dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn Quân Kiền Linh, trong mắt hàm chứa vài phần trào phúng, cười nói,”Chó của quý phủ nhị hoàng tử còn có thể động thủ đánh bản quận chúa, bản quận chúa lại ngay cả một con chó cũng không thể giáo huấn?! Chứ không phải là chó của quý phủ nhị hoàng tử so với quận chúa được hoàng thượng tự mình sắc phong còn lớn hơn?! Nhị hoàng tử đây là không để hoàng thượng vào mắt?!”

Một phen nói hùng hổ. Từng câu từng chữ đều hàm chứa lời nói sắc bén.

Sắc mặt Quân Kiền Linh trắng vài phần. Một khắc Lạc Khuynh Hoàng bộc phát khí thế ra, mà ngay cả hắn cũng không tự chủ được kinh sợ, huống chi Lạc Khuynh Hoàng nói những câu có lý, hắn nửa câu cũng không thể phản bác. Càng giận thêm là, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên còn lôi cả Quân Vũ Thần vào!

Hiện tại tuy rằng hắn đang nổi trội nhất, nhưng chỉ có hắn biết, kỳ thật hắn là xung quanh có cường địch. Trước không nói đến thái tử chưa chết, còn có Liễu gia giúp đỡ, chỉ Quân Khuynh Vũ cũng đủ làm cho hắn đau đầu!Bởi vậy hắn mới muốn tới luyện cưỡi ngựa, vì cuộc tỷ thí săn bắn ba ngày sau nếu đứng đầu, thì sẽ được Quân Vũ Thần coi trọng!

Tại thời kì mấu chốt này , hắn vạn vạn không thể có cử chỉ gì khác người. Hôm nay nguyên bản là việc nhỏ, nếu hắn cố ý làm to chuyện, Quân Vũ Thần đối với Lạc Khuynh Hoàng sủng ái như vậy, hắn cũng không nhận được ưu việt gì.

“Bản điện hạ dĩ nhiên không có ý này.” Quân Kiền Linh tự kìm nén, cố nén xuống tức giận, đối với Lạc Khuynh Hoàng nở ra một chút ý cười, ôn hòa nói.

Mọi người nhìn Lạc Khuynh Hoàng thái độ trừ si mê còn có nhiều phần kính nể, nhưng chẳng biết ai nói, nhị hoàng tử thực ra rất lợi hại. Nếu không lợi hại, sao có thể tỉnh táo trước tình thế này ?!

Nhưng vị Khuynh Hoàng quận chúa này có thể làm nhị hoàng tử cúi đầu, quả nhiên rất lợi hại.

Lạc Khuynh Hoàng giống như không hề nhìn thấy kinh diễm cùng kính nể trong mắt mọi người, mỉm cười nhìn Quân Kiền Linh. Nụ cười kia nở rộ ở khóe môi nàng, tựa hồ lấy đi tinh hoa của nhật nguyệt, xinh đẹp không thể chạm vào, như hoa mạn châu sa nở ở bờ vong xuyên, xinh đẹp mà trí mạng.

“Kỳ thật bản quận chúa cũng không cố ý.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nở ý cười thản nhiên, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên quang mang bí hiểm. Quân Kiền Linh, muốn quên đi như vậy?! Hắn nguyện ý cúi đầu chấm dứt việc này, nhưng nàng không nghĩ cứ như vậy mà chấm dứt!

Quân Kiền Linh nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc thoáng dịu đi, cũng không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại nói tiếp,” Roi này vốn là muốn dọa nàng ta một chút. Chỉ là nhìn thoáng qua, bản quận chúa lại cảm thấy nàng ta cùng muội muội Lạc Khuynh Thành của bản quận chúa thập phần tương tự, cho nên nhất thời thất thần, roi mới rơi xuống trên thân thể của nàng.”

Vừa giải thích xong. Chút băn khoăn trong mắt mọi người cũng đã biến mất, trong lòng đều âm thầm tán thưởng Khuynh Hoàng quận chúa thật sự là hiểu thời thế. Hóa ra là muốn dọa nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này mà thôi!

Trong mắt Quân Kiền Linh cũng kiện lên chút kinh hoảng! Lạc Khuynh Hoàng chẳng lẽ là nhìn ra cái gì!? Hiện tại trước công chúng, nơi này cũng đều tụ tập con cái nhà quyền quý, nếu bị bọn họ nhìn thấy Lạc Khuynh Thành không chết còn bị hắn cướp đi,thì không ổn chút nào!

Lạc Khuynh Thành nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thân mình cũng rụt lại, trong mắt hiện lên một tia luống cuống hoảng hốt, nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng đem biểu tình của Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành thu hết vào mắt. Xem ra nàng không có đoán sai, nam tử thanh tú nữ giả nam trang này quả nhiên chính là Lạc Khuynh Thành.

Khóe môi nàng nở ra một nụ cười lạnh như băng, lưu loát xoay người xuống ngựa, từng bước một đi đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, thân hình nhẹ nhàng cúi xuống, nhếch môi cười nói,”Ngay cả thần sắc sợ hãi này cũng giống muội muội của ta. Nhìn bộ dáng yếu đuối này, chắc là một vị mỹ nhân?”

Tầm mắt mọi người từ trên người Lạc Khuynh Hoàng rơi xuống trên người Lạc Khuynh Thành. Chỉ thấy thân mình Lạc Khuynh Thành lạnh run, trong mắt hiện lên bối rối, luống cuống, sợ hãi. Nàng ta liều mạng tránh tay Lạc Khuynh Hoàng, nhưng vẫn bị Lạc Khuynh Hoàng vững vàng nắm cằm.

“Ngươi muốn làm gì?!” Giọng Lạc Khuynh Thành không tự chủ được run run.Nàng ta là người bị phán tử hình, nếu bị Lạc Khuynh Hoàng vạch trần thân phận, thì vạn kiếp bất phục!

Lạc Khuynh Hoàng không để ý tới Lạc Khuynh Thành đang giãy dụa, một bàn tay nắm chặt cằm Lạc Khuynh Thành, một bàn tay vạch trần khuôn mặt Lạc Khuynh Thành sau mặt nạ, nhếch môi nói, “Bản quận chúa chỉ là muốn nhìn hình dáng của ngươi, có phải cũng rất giống muội muội bản quận chúa không mà thôi!”

Lạc Khuynh Hoàng ra tay như điện xẹt, Quân Kiền Linh muốn ngăn cản đã không kịp. Mặt nạ bị Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng vạch trần, lộ ra mặt Lạc Khuynh Thành tái nhợt không có một tia huyết sắc.

Lạc Khuynh Thành trời sinh xinh đẹp, nhất là bây giờ bộ dáng sợ hãi không có huyết sắc như vậy, càng có thể kích thích ra loại tình cảm thương tiếc của người ta, chỉ tiếc, trước mặt nàng ta là Lạc Khuynh Hoàng.

Có Lạc Khuynh Hoàng hé ra khuôn mặt minh diễm động lòng người như vậy, thì dù tất cả nữ tử ở trước mặt nàng đều ảm đạm thất sắc, Lạc Khuynh Thành lại làm sao có thể so với đệ nhất đây? !

“Trời ạ! Sao có thể giống như vậy?!Đây quả thực chính là tam tiểu thư của phủ đại tướng quân!”

Lạc Khuynh Hoàng vạch trần mặt nạ trên mặt của Lạc Khuynh Thành, lập tức có người quen biết Lạc Khuynh Thành kinh ngạc kêu lên.

Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên thập phần khó coi, hắn cực lực ổn định thân hình, gắt gao mân khóe miệng, bên trong đôi mắt đen như mực là sóng gió mãnh liệt.

Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng tối tăm như một đầm nước sâu không thấy đáy, chậm rãi đứng lên, đem ánh mắt hướng về phía Quân Kiền Linh, nhếch môi nói, “Nữ tử bên người nhị hoàng tử cùng muội muội ta giống nhau như đúc?! Không phải là nhị hoàng tử điện hạ ngưỡng mộ muội muội ta đấy chứ?!”

Lời nói này nói ra làm mọi người nghi hoặc. Nữ tử này làm sao có thể giống như đúc Lạc Khuynh Thành?! Chẳng lẽ nhị hoàng tử thực sự thích thứ nữ phủ đại tướng quân?!

Sắc mặt Quân Kiền Linh càng trở nên khó coi, cơ hồ hắn nói có chút nghiến răng nghiến lợi,” Khuynh Hoàng quận chúa nói đùa. Lạc Khuynh Thành làm ra chuyện ngoan độc như thế, tội đáng chết vạn lần, bản điện làm sao có thể ngưỡng mộ nàng ta?!”

Mọi người nghe Quân Kiền Linh nói thế, cũng nghĩ Quân Kiền Linh nói có lý. Lạc Khuynh Thành chỉ là một thứ nữ, lại đắc tội hoàng hậu nương nương, bị xử tử hình, Quân Kiền Linh sao có thể ngưỡng mộ một nữ tử thân phận thấp kém, tâm địa rắn rết như vậy.

Lạc Khuynh Thành nghe Quân Kiền Linh nói lại có một tư vị khác thường. Tuy biết Quân Kiền Linh nói vậy chỉ là kế ứng phó tạm thời, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay tới giờ thái độ của Quân Kiền Linh đối với nàng ta, không khỏi ảm đạm mấy phần.

“Hừm? Thật không?” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng như thản nhiên cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, cười nói,” Nhị Hoàng tử hạ thấp Khuynh Thành, vị cô nương này thương tâm như thế làm gì? Chứ không phải ngươi chính là Lạc Khuynh Thành?”

Lạc Khuynh Thành bị Lạc Khuynh Hoàng nói cho giật mình, nhanh thu lại tư thái thương tâm trên mặt, nhu nhược nói, “Khuynh Hoàng quận chúa nói đùa. Nô tỳ chỉ là một đào kép ti tiện mà thôi. Chỉ là nghe nói có người giống nô tỳ như đúc, lại làm chuyện sai trái bị xử tử hình, đáy lòng không khỏi có chút thẫn thờ.”

Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành cũng thông minh. Dù sao trời sinh giống nhau như đúc nhưng không phải là không có khả năng, nàng cũng không thể chứng minh nữ tử trước mắt chính là Lạc Khuynh Thành. Nhưng không cần lo lắng, mục đích của nàng không phải như thế.

“Cũng là người đáng thương.” Lạc Khuynh Hoàng ý vị sâu xa liếc Lạc Khuynh Thành một cái, lại đem ánh mắt đến Quân Kiền Linh, thản nhiên nói, “Nhị hoàng tử đừng trách bản quận chúa nhiều lời. Muội muội của ta bị phán quyết xử tử, lại mất tích. Nay xuất hiện nữ tử giống như đúc ở bên người nhị hoàng tử, không khỏi hoài nghi. Huống hồ, mặc dù không phải muội muội ta, bên người nhị hoàng tử thu lưu một nữ tử giống người ám sát hoàng hậu nương nương cũng không tốt!”

Thân thể Lạc Khuynh Thành run mạnh.Lạc Khuynh Hoàng là đang ép Quân Kiền Linh bỏ nàng ta! Nếu Quân Kiền Linh vẫn cố ý đem nàng ta giữ lại bên người tất nhiên sẽ bị người ta chê cười, với tính tình của Quân Kiền Linh, tất nhiên sẽ vứt bỏ nàng ta. Mà hiện tại nàng ta đã không có nhà để về, trên người không có tiền, nếu rời khỏi sự che chở của Quân Kiền Linh, nàng sao sống được!

Sắc mặt Quân Kiền Linh quả nhiên đổi. Lát sau hắn mới khôi phục bộ dáng ôn hòa, cười nói, “Đa tạ Khuynh Hoàng quận chúa nhắc nhở. Bản điện suy nghĩ thật không chu toàn. Chỉ là đào kép này đã ở quý phủ bản điện ngây người mấy năm, nếu bởi vì nàng trời sinh giống Khuynh Thành tiểu thư mà đuổi nàng ta đi, sợ là không tốt?”

Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, ý cười trên mặt không giảm đi nửa phần, từ từ nói, ”Nhị hoàng tử thật có lòng nhân hậu. Đây vốn dĩ là chuyện của nội viện hoàng tử, Khuynh Hoàng cũng không dám quản nhiều. Nếu không có chuyện gì, Khuynh Hoàng liền cáo từ!”

Lạc Khuynh Hoàng lưu loát nói xong, liền xoay người lên ngựa nghênh ngang mà đi.

Trải qua chuyện hôm nay, chuyện quý phủ Quân Kiền Linh có đào kép giống Lạc Khuynh Thành sẽ truyền ra toàn bộ kinh thành. Mà Quân Kiền Linh cư nhiên không để ý Khuynh Hoàng quận chúa hảo tâm nhắc nhở, cố ý để con hát này ở lại quý phủ, không khỏi làm người ta hoài nghi.

Đào kép này có phải chính là tam tiểu thư Lạc Khuynh Thành của phủ đại tướng quân?! ! Có lẽ Lạc Khuynh Thành mưu hại hoàng hậu nương nương căn bản chính là Quân Kiền Linh bày mưu đặt kế ?!Mà người cứu Lạc Khuynh Thành chính là nhị hoàng tử?!

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nở ra một nụ cười lạnh. Nàng đã sớm dự đoán được Quân Kiền Linh sẽ không buông tha cho Lạc Khuynh Thành như vậy. Dù sao bây giờ nàng thái độ kiên định, muốn kết thông gia với phủ đại tướng quân đã trở thành bọt nước. Như vậy người Quân Kiền Linh muốn dùng để đối phó với phủ đại tướng quân, không ai hiểu biết hơn Lạc Khuynh Thành.

Một quân cờ quan trọng như vậy, Quân Kiền Linh sao bỏ được?! Huống chi Quân Kiền Linh người này luôn luôn lòng dạ thâm sâu, lòng nghi ngờ rất nặng. Hắn đương nhiên không dám thả Lạc Khuynh Thành ra, vạn nhất Lạc Khuynh Thành nói cái gì sai, chẳng phải càng hại hắn.

Bởi vậy ,để Lạc Khuynh Thành trong phủ ở lại trong phủ tuy rằng sẽ bị đồn đãi, nhưng là cách an toàn nhất. Vừa có thể đối phó với phủ đại tướng quân, lại có thể tùy lúc khống chế Lạc Khuynh Thành.

Chỉ là, lời đồn này cũng không thể khinh thường. Hôm nay Lạc Khuynh Hoàng làm một phen, đã khiến cho lòng dân và người trong triều dao động.

Nếu nói về thực lực, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không thua Quân Kiền Linh. Nhưng nói về uy vọng trong triều, Quân Khuynh Vũ kém xa Quân Kiền Linh. Hình như các đại thần đều nghĩ Quân Kiền Linh sẽ ngồi lên ngôi vị thái tử. Cho nên nàng muốn phá hỏng uy vọng của Quân Kiền Linh, như vậy Quân Khuynh Vũ mới đạt được duy trì mà chỉ cần trả giá ít!

Lạc Khuynh Hoàng nghênh ngang mà đi, mà mọi người ở đây vẫn sững sờ tại chỗ . Nhất là Lạc Khuynh Thành, trong mắt nàng ta tràn ngập cảm động, Quân Kiền Linh thế mà lại không vứt bỏ nàng ta!

Quân Kiền Linh liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia chán ghét. Nếu không phải Lạc Khuynh Thành còn có giá trị lợi dụng, hắn đã sớm một cước đá văng nàng ta!

Phân phó hạ nhân đi mời đại phu đến băng bó miệng vết thương cho Lạc Khuynh Thành. Quân Kiền Linh thần sắc âm trầm, lông mi tụ lại một chỗ, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm. Vốn là muốn ở lại xem người ta diễn, nhìn thấy quang cảnh này, tự nhiên cũng không dám ở lâu.

Lạc Khuynh Hoàng cưỡi ngựa ra khỏi mã tràng, lại một lần nữa bị cản đường. Nhìn nam tử trước mặt nàng, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi thở dài, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Nam tử kia một thân cẩm bào màu đen, cổ tay áo thêu kim tuyến, có vẻ cao quý lạnh lùng. Tóc mai dài che mi , cái mũi cao ngất có vài phần góc cạnh . Môi hắn rất mỏng, giờ phút này ý vị sâu xa nhìn nàng.

“Ngươi là ai, ngăn đón ta làm gì?!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn người tới, trầm giọng hỏi.

Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, tươi cười cũng gợi lên,”Hóa ra ngươi chính là đệ nhất Cẩm quốc mỹ nhân Lạc Khuynh Hoàng? Quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là bản thái tử thật không biết, đệ nhất Cẩm quốc mỹ nhân này là một mỹ nhân lòng dạ đen tối nha.”

“Bản quận chúa không rõ ngươi đang nói cái gì.” Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên nhận ra Lăng Cảnh Lan, cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lăng Cảnh Lan, ám chỉ chuyện ngày đó nàng không ra tay cứu giúp, cuối cùng ra tay cứu giúp lại còn lấy áo hắn, nhưng nàng vẫn cố ý làm bộ như không biết.

“Ngày ấy nữ tử che mặt cứu ta ở ngoại thành chính là ngươi! Còn cần ta cẩn thận nói lại một chút sao?” Lăng Cảnh Lan nhíu lông mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng chắc chắn nói.

Tuy rằng ngày ấy ở ngoại thành nữ tử cứu hắn che mặt, hắn chưa từng thấy rõ dung nhan của nàng. Nhưng một đôi con ngươi như vậy, trên đời này sợ là không có người thứ hai có được. Huống chi mới vừa rồi hắn tránh ở chỗ tối, nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh xung đột rõ ràng. Trên đời này có nữ tử nào ngoài nàng có thể cơ trí trí tuệ như vậy được?!

“Các hạ sợ là nhận sai người rồi.” Lạc Khuynh Hoàng như trước không thừa nhận.

Lăng Cảnh Lan nhíu lông mày, một lần nữa đánh giá Lạc Khuynh Hoàng. Hắn trăm phần trăm có thể xác định được Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử che mặt cứu hắn lúc trước. Không chỉ vì suy đoán trước, còn bởi vì trên đầu Lạc Khuynh Hoàng có cây trâm hoa đào kia.

Người ngoài có lẽ không nhìn ra kỳ quái. Nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể thấy được trên đầu Lạc Khuynh Hoàng cây trâm kia là một lợi khí tốt nhất. Lợi khí như vậy cũng vừa khéo cũng xuất hiện ở trên người khác. Chỉ là Lạc Khuynh Hoàng vì sao không muốn thừa nhận nàng chính là người lúc trước cứu hắn?! Chẳng lẽ là sợ hắn truy cứu chuyện nàng cố ý làm cho hắn chịu ép buộc?

“Khuynh Hoàng quận chúa đừng lo lắng bản thái tử trách tội ngươi. Yên tâm, ngày ấy thủ pháp ngươi giúp bản thái tử áp chế độc tính quả thật làm bản thái tử lúc giải độc bị không ít khổ, nhưng ngươi dù sao đã cứu bản thái tử. Bản thái tử sẽ không cùng ngươi so đo chuyện này, ngược lại, còn cảm kích ngươi.” Khóe môi Lăng Cảnh Lan nở ra ý cười chắc chắn, đôi con ngươi lóe sáng nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lăng Cảnh Lan ra vẻ chắc chắn, khóe môi nở ra chút ý cười khinh thường, con ngươi đen như mực lướt qua một tia châm chọc, cười nói, “Lời nói này của các hạ đúng là khôi hài. Bản quận chúa nói không biết ngươi thì chính là không biết ngươi! Chẳng lẽ ngươi nghĩ bản quận chúa thật hiếm lạ cảm kích của các hạ?!”

Chê cười. Nàng không muốn thừa nhận nàng chính là người cứu hắn lúc trước, vì không muốn có quá nhiều liên hệ với hắn. Nếu là Quân Khuynh Vũ ra tay cứu hắn, nàng cũng không cần phải muốn Lăng Cảnh Lan nhớ kỹ ân tình của nàng như vậy. Nàng dĩ nhiên không muốn Lăng Cảnh Lan biết chân tướng.

Lăng Cảnh Lan tựa hồ không dự đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ trả lời như thế, không khỏi nhíu mi, hỏi, “Ngươi cũng biết bản thái tử là ai?!”

Lạc Khuynh Hoàng nghiền ngẫm nhìn Lăng Cảnh Lan, cứ bản thái tử bản thái tử này nọ, nàng sao có thể không biết thân phận của hắn, nhếch môi hỏi, “Lăng quốc thái tử hay là Tây Quyết thái tử?”

Nàng đương nhiên biết thân phận của Lăng Cảnh Lan. Chỉ là nay trong Cẩm quốc cảnh có hai vị thái tử. Nếu nàng làm bộ không biết Lăng Cảnh Lan, thì cũng sẽ không nói toạc ra thân phận của Lăng Cảnh Lan.

Lăng Cảnh Lan vẻ mặt phức tạp liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Vốn là hắn muốn qua những lời này thử Lạc Khuynh Hoàng, lại thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên cẩn thận. Không hổ là nữ tử hắn vừa thấy liền không thể quên!

Hắn từng nghĩ tới sau cái khăn che mặt kia có lẽ Khuynh Quốc Khuynh Thành, lại không ngờ tới đẹp đến mức như vậy, lại chưa từng lường trước đến, nàng đúng là đệ nhất Cẩm quốc mỹ nhân, Lạc Khuynh Hoàng. Nền tảng lập quốc của Lăng quốc còn có ý đám hỏi. Nếu hắn nói với Cẩm quốc hoàng đế muốn kết hôn với Lạc Khuynh Hoàng, tất nhiên Cẩm quốc hoàng đế cũng đáp ứng.

Chỉ là trước đó, trước hết hắn phải xác nhận nữ tử trước mắt cuối cùng có phải hay không là nữ tử lòng dạ đen tối đã cứu hắn ngày đó. Nghĩ đến đây, Lăng Cảnh Lan ra tay nhanh như điện xẹt, đánh về phía Lạc Khuynh Hoàng. Một chưởng này chỉ dùng công lực tam thành, vì chỉ là thử võ công của Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng không dự đoán được Lăng Cảnh Lan đột nhiên ra tay với nàng, vừa định lấy ti mang trong tay áo ra hóa giải chưởng lực, lại đột nhiên phản ứng được, Lăng Cảnh Lan là muốn bức bách nàng phải ra tay, để phán đoán xem nàng rốt cuộc có phải nữ tử trong rừng rậm ngày đó hay không!

Nàng hơi sửng sốt, ti mang chưa kịp bay ra, chưởng phong đã đến trước mặt. Lạc Khuynh Hoàng đang định phi thân lui về phía sau, đột nhiên cảm giác thân mình bay lên, trên không trung bị người nào đó ôm lấy quay về. Mùi ngải thảo quen thuộc quanh quẩn bốn phía của nàng, biết là Quân Khuynh Vũ, toàn bộ thân mình liền trầm tĩnh lại.

Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng ở trên không trung lượn vòng một cái, tránh được chưởng thế của Lăng Cảnh Lan. Đáp xuống đất cách đó không xa, đôi mắt như hắc diệu thạch sáng bóng lạnh lẽo, ý cười khóe môi cũng mang theo vài phần lạnh như băng, “Lăng thái tử làm gì vậy?!”

Lăng Cảnh Lan nhìn Quân Khuynh Vũ đột nhiên xuất hiện, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhìn Quân Khuynh Vũ ôm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, đồng tử co lại, ý cười khóe môi cũng không thay đổi, hắn thâm trầm nội liễm đáp, “Bản thái tử chỉ là cùng Khuynh Hoàng quận chúa đùa chút thôi.”

“Nói đùa?! Hoàng nhi không có võ công, ngươi lại dùng ba phần nội lực tập kích nàng, còn nói đây là đùa?!” Sắc mặt Quân Khuynh Vũ nhanh chóng trầm xuống, rồi mâu quang đột nhiên trở nên lợi hại, giống như vỏ đao vẫn che dấu cho lưỡi dao sáng bóng, lợi hại mà lóa mắt.

Nếu Lăng Cảnh Lan lựa chọn hợp tác cùng Quân Khuynh Vũ, dĩ nhiên có chút hiểu biết đối với Quân Khuynh Vũ. Người này Quân Khuynh Vũ lòng dạ thâm sâu, luôn luôn lấy bất cần đời để che giấu cảm xúc của mình, có khi nào thấy hắn tức giận như vậy?! Xem ra hắn đối với vị Khuynh Hoàng quận chúa này là thực lòng!

Chỉ là hắn nói, Khuynh Hoàng quận chúa không biết võ công?! Nhưng nữ tử ngày ấy cứu hắn rõ ràng có võ công! Huống hồ một đôi con ngươi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai! Hơn nữa, còn có cây trâm trên đầu Lạc Khuynh Hoàng làm chứng!

“Ngươi nói Khuynh Hoàng quận chúa không có võ công?” Lăng Cảnh Lan vội vàng truy vấn, chẳng lẽ thật sự không phải nàng?! Đáy lòng trào dâng một cảm giác sợ hãi, không phải nàng, nếu không phải nàng, nên làm gì bây giờ.

Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Lăng Cảnh Lan, đương nhiên cũng chú ý tới đáy mắt Lăng Cảnh Lan lướt qua một sự sợ hãi, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hoàng nhi của hắn đúng là sức quyến rũ khôn cùng, khiến Liễu Tư Triệt luôn thanh tâm quả dục động tâm không nói, mà ngay cả Lăng Cảnh Lan lòng dạ thâm sâu cũng đối với nàng nhất kiến chung tình.

May mà trong lòng Hoàng nhi chỉ có hắn!

“Không sai!” Quân Khuynh Vũ mặt không đỏ tim không đập đáp.

Lạc Khuynh Hoàng đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ nói dối mà thần sắc không thay đổi, khóe môi khẽ nhếch. Quân Khuynh Vũ nói dối thật là không cần kịch bản. Chỉ là cứ như vậy, tất nhiên Lăng Cảnh Lan sẽ không lại dây dưa với nàng.

Với nàng, nàng chỉ là không nghĩ chuyện của người kia rước lấy phiền toái gì . Với lại Quân Khuynh Vũ, chỉ sợ là dục vọng chiếm giữ của hắn đang quậy phá đi. Nam nhân này!

Ngọn lửa trong mắt Lăng Cảnh Lan khi Quân Khuynh Vũ nói ra đáp án một cách chắc chắn mạnh mẽ tắt. Thật sự không phải nàng?! Hắn như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi, “Vì sao ngươi cùng nàng ấy đeo cây trâm giống nhau như vậy, đây cũng không phải là cây trâm bình thường!”

Lạc Khuynh Hoàng biết những lời này là nói với nàng, không khỏi ngoắc ngoắc khóe môi, cười nói, “Ngươi bảo cây trâm này sao? Vài ngày trước một bằng hữu của ta đeo ta thấy thích, liền mượn đi mấy ngày. Nàng thực có võ công, có phải ngươi nói chính là người đó?”

“ Phải không? Nàng ấy là ai?” Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, trong mắt hình như có một cảm xúc phức tạp, có thất vọng, cũng có vui sướng.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày. Thật không ngờ đối với nàng ân nhân cứu mạng này Lăng Cảnh Lan vẫn thực để bụng sao. Nhếch môi cười yếu ớt, “ Mới vừa rồi ngươi còn mạo phạm ta như vậy, vì sao ta phải nói cho ngươi?”

“Vừa rồi là ta nhận sai người, mới đường đột như thế, xin tiểu thư đừng lấy làm phiền lòng!” Lập tức Lăng Cảnh Lan tao nhã xin lỗi Lạc Khuynh Hoàng. Chính là khi nói bốn chữ nhận sai người này, lại không hiểu sao sinh ra cảm giác chua xót.

Hóa ra hắn thực nhận sai người. Nữ tử minh diễm trước mắt này không phải nữ tử cứu hắn ngày ấy! Nhưng vì sao cảm giác lại tương tự như thế. Mà thời điểm hắn biết nàng không phải người cứu hắn, thế mà thất vọng như vậy!

“Không phải bản quận chúa không muốn nói cho Lăng thái tử. Thật sự là vị bằng hữu kia của ta trời sinh tính tình quái gở, không muốn kết giao cùng người khác. Ta còn phải trở về hỏi ý của nàng ấy một chút, mới báo cho Lăng thái tử được” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nói. Người cứu Lăng thái tử ngày đó chính là nàng, làm nàng làm sao biến ra một nữ tử mà đến. Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, cũng không hề miễn cưỡng. Cho tới nay lòng luôn vội vàng tìm kiếm nữ tử che mặt kia, tựa hồ cũng không bức thiết như vậy. Lăng cảnh Lan chỉ là lễ phép hướng Lạc Khuynh Hoàng vuốt cằm, nói, “Vậy làm phiền Khuynh Hoàng quận chúa.”

“Thật là chê cười!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc mắt quét qua xung quanh, lại dùng ánh mắt thẳng tắp nhìn Quân Kiền Linh, trong mắt hàm chứa vài phần trào phúng, cười nói,”Chó của quý phủ nhị hoàng tử còn có thể động thủ đánh bản quận chúa, bản quận chúa lại ngay cả một con chó cũng không thể giáo huấn?! Chứ không phải là chó của quý phủ nhị hoàng tử so với quận chúa được hoàng thượng tự mình sắc phong còn lớn hơn?! Nhị hoàng tử đây là không để hoàng thượng vào mắt?!”

Một phen nói hùng hổ. Từng câu từng chữ đều hàm chứa lời nói sắc bén.

Sắc mặt Quân Kiền Linh trắng vài phần. Một khắc Lạc Khuynh Hoàng bộc phát khí thế ra, mà ngay cả hắn cũng không tự chủ được kinh sợ, huống chi Lạc Khuynh Hoàng nói những câu có lý, hắn nửa câu cũng không thể phản bác. Càng giận thêm là, Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên còn lôi cả Quân Vũ Thần vào!

Hiện tại tuy rằng hắn đang nổi trội nhất, nhưng chỉ có hắn biết, kỳ thật hắn là xung quanh có cường địch. Trước không nói đến thái tử chưa chết, còn có Liễu gia giúp đỡ, chỉ Quân Khuynh Vũ cũng đủ làm cho hắn đau đầu!Bởi vậy hắn mới muốn tới luyện cưỡi ngựa, vì cuộc tỷ thí săn bắn ba ngày sau nếu đứng đầu, thì sẽ được Quân Vũ Thần coi trọng!

Tại thời kì mấu chốt này , hắn vạn vạn không thể có cử chỉ gì khác người. Hôm nay nguyên bản là việc nhỏ, nếu hắn cố ý làm to chuyện, Quân Vũ Thần đối với Lạc Khuynh Hoàng sủng ái như vậy, hắn cũng không nhận được ưu việt gì.

“Bản điện hạ dĩ nhiên không có ý này.” Quân Kiền Linh tự kìm nén, cố nén xuống tức giận, đối với Lạc Khuynh Hoàng nở ra một chút ý cười, ôn hòa nói.

Mọi người nhìn Lạc Khuynh Hoàng thái độ trừ si mê còn có nhiều phần kính nể, nhưng chẳng biết ai nói, nhị hoàng tử thực ra rất lợi hại. Nếu không lợi hại, sao có thể tỉnh táo trước tình thế này ?!

Nhưng vị Khuynh Hoàng quận chúa này có thể làm nhị hoàng tử cúi đầu, quả nhiên rất lợi hại.

Lạc Khuynh Hoàng giống như không hề nhìn thấy kinh diễm cùng kính nể trong mắt mọi người, mỉm cười nhìn Quân Kiền Linh. Nụ cười kia nở rộ ở khóe môi nàng, tựa hồ lấy đi tinh hoa của nhật nguyệt, xinh đẹp không thể chạm vào, như hoa mạn châu sa nở ở bờ vong xuyên, xinh đẹp mà trí mạng.

“Kỳ thật bản quận chúa cũng không cố ý.” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nở ý cười thản nhiên, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên quang mang bí hiểm. Quân Kiền Linh, muốn quên đi như vậy?! Hắn nguyện ý cúi đầu chấm dứt việc này, nhưng nàng không nghĩ cứ như vậy mà chấm dứt!

Quân Kiền Linh nghe lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc thoáng dịu đi, cũng không ngờ Lạc Khuynh Hoàng lại nói tiếp,” Roi này vốn là muốn dọa nàng ta một chút. Chỉ là nhìn thoáng qua, bản quận chúa lại cảm thấy nàng ta cùng muội muội Lạc Khuynh Thành của bản quận chúa thập phần tương tự, cho nên nhất thời thất thần, roi mới rơi xuống trên thân thể của nàng.”

Vừa giải thích xong. Chút băn khoăn trong mắt mọi người cũng đã biến mất, trong lòng đều âm thầm tán thưởng Khuynh Hoàng quận chúa thật sự là hiểu thời thế. Hóa ra là muốn dọa nữ tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa này mà thôi!

Trong mắt Quân Kiền Linh cũng kiện lên chút kinh hoảng! Lạc Khuynh Hoàng chẳng lẽ là nhìn ra cái gì!? Hiện tại trước công chúng, nơi này cũng đều tụ tập con cái nhà quyền quý, nếu bị bọn họ nhìn thấy Lạc Khuynh Thành không chết còn bị hắn cướp đi,thì không ổn chút nào!

Lạc Khuynh Thành nghe được lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, thân mình cũng rụt lại, trong mắt hiện lên một tia luống cuống hoảng hốt, nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng đem biểu tình của Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành thu hết vào mắt. Xem ra nàng không có đoán sai, nam tử thanh tú nữ giả nam trang này quả nhiên chính là Lạc Khuynh Thành.

Khóe môi nàng nở ra một nụ cười lạnh như băng, lưu loát xoay người xuống ngựa, từng bước một đi đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, thân hình nhẹ nhàng cúi xuống, nhếch môi cười nói,”Ngay cả thần sắc sợ hãi này cũng giống muội muội của ta. Nhìn bộ dáng yếu đuối này, chắc là một vị mỹ nhân?”

Tầm mắt mọi người từ trên người Lạc Khuynh Hoàng rơi xuống trên người Lạc Khuynh Thành. Chỉ thấy thân mình Lạc Khuynh Thành lạnh run, trong mắt hiện lên bối rối, luống cuống, sợ hãi. Nàng ta liều mạng tránh tay Lạc Khuynh Hoàng, nhưng vẫn bị Lạc Khuynh Hoàng vững vàng nắm cằm.

“Ngươi muốn làm gì?!” Giọng Lạc Khuynh Thành không tự chủ được run run.Nàng ta là người bị phán tử hình, nếu bị Lạc Khuynh Hoàng vạch trần thân phận, thì vạn kiếp bất phục!

Lạc Khuynh Hoàng không để ý tới Lạc Khuynh Thành đang giãy dụa, một bàn tay nắm chặt cằm Lạc Khuynh Thành, một bàn tay vạch trần khuôn mặt Lạc Khuynh Thành sau mặt nạ, nhếch môi nói, “Bản quận chúa chỉ là muốn nhìn hình dáng của ngươi, có phải cũng rất giống muội muội bản quận chúa không mà thôi!”

Lạc Khuynh Hoàng ra tay như điện xẹt, Quân Kiền Linh muốn ngăn cản đã không kịp. Mặt nạ bị Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng vạch trần, lộ ra mặt Lạc Khuynh Thành tái nhợt không có một tia huyết sắc.

Lạc Khuynh Thành trời sinh xinh đẹp, nhất là bây giờ bộ dáng sợ hãi không có huyết sắc như vậy, càng có thể kích thích ra loại tình cảm thương tiếc của người ta, chỉ tiếc, trước mặt nàng ta là Lạc Khuynh Hoàng.

Có Lạc Khuynh Hoàng hé ra khuôn mặt minh diễm động lòng người như vậy, thì dù tất cả nữ tử ở trước mặt nàng đều ảm đạm thất sắc, Lạc Khuynh Thành lại làm sao có thể so với đệ nhất đây? !

“Trời ạ! Sao có thể giống như vậy?!Đây quả thực chính là tam tiểu thư của phủ đại tướng quân!”

Lạc Khuynh Hoàng vạch trần mặt nạ trên mặt của Lạc Khuynh Thành, lập tức có người quen biết Lạc Khuynh Thành kinh ngạc kêu lên.

Sắc mặt Quân Kiền Linh trở nên thập phần khó coi, hắn cực lực ổn định thân hình, gắt gao mân khóe miệng, bên trong đôi mắt đen như mực là sóng gió mãnh liệt.

Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng tối tăm như một đầm nước sâu không thấy đáy, chậm rãi đứng lên, đem ánh mắt hướng về phía Quân Kiền Linh, nhếch môi nói, “Nữ tử bên người nhị hoàng tử cùng muội muội ta giống nhau như đúc?! Không phải là nhị hoàng tử điện hạ ngưỡng mộ muội muội ta đấy chứ?!”

Lời nói này nói ra làm mọi người nghi hoặc. Nữ tử này làm sao có thể giống như đúc Lạc Khuynh Thành?! Chẳng lẽ nhị hoàng tử thực sự thích thứ nữ phủ đại tướng quân?!

Sắc mặt Quân Kiền Linh càng trở nên khó coi, cơ hồ hắn nói có chút nghiến răng nghiến lợi,” Khuynh Hoàng quận chúa nói đùa. Lạc Khuynh Thành làm ra chuyện ngoan độc như thế, tội đáng chết vạn lần, bản điện làm sao có thể ngưỡng mộ nàng ta?!”

Mọi người nghe Quân Kiền Linh nói thế, cũng nghĩ Quân Kiền Linh nói có lý. Lạc Khuynh Thành chỉ là một thứ nữ, lại đắc tội hoàng hậu nương nương, bị xử tử hình, Quân Kiền Linh sao có thể ngưỡng mộ một nữ tử thân phận thấp kém, tâm địa rắn rết như vậy.

Lạc Khuynh Thành nghe Quân Kiền Linh nói lại có một tư vị khác thường. Tuy biết Quân Kiền Linh nói vậy chỉ là kế ứng phó tạm thời, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay tới giờ thái độ của Quân Kiền Linh đối với nàng ta, không khỏi ảm đạm mấy phần.

“Hừm? Thật không?” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng như thản nhiên cười, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, cười nói,” Nhị Hoàng tử hạ thấp Khuynh Thành, vị cô nương này thương tâm như thế làm gì? Chứ không phải ngươi chính là Lạc Khuynh Thành?”

Lạc Khuynh Thành bị Lạc Khuynh Hoàng nói cho giật mình, nhanh thu lại tư thái thương tâm trên mặt, nhu nhược nói, “Khuynh Hoàng quận chúa nói đùa. Nô tỳ chỉ là một đào kép ti tiện mà thôi. Chỉ là nghe nói có người giống nô tỳ như đúc, lại làm chuyện sai trái bị xử tử hình, đáy lòng không khỏi có chút thẫn thờ.”

Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành cũng thông minh. Dù sao trời sinh giống nhau như đúc nhưng không phải là không có khả năng, nàng cũng không thể chứng minh nữ tử trước mắt chính là Lạc Khuynh Thành. Nhưng không cần lo lắng, mục đích của nàng không phải như thế.

“Cũng là người đáng thương.” Lạc Khuynh Hoàng ý vị sâu xa liếc Lạc Khuynh Thành một cái, lại đem ánh mắt đến Quân Kiền Linh, thản nhiên nói, “Nhị hoàng tử đừng trách bản quận chúa nhiều lời. Muội muội của ta bị phán quyết xử tử, lại mất tích. Nay xuất hiện nữ tử giống như đúc ở bên người nhị hoàng tử, không khỏi hoài nghi. Huống hồ, mặc dù không phải muội muội ta, bên người nhị hoàng tử thu lưu một nữ tử giống người ám sát hoàng hậu nương nương cũng không tốt!”

Thân thể Lạc Khuynh Thành run mạnh.Lạc Khuynh Hoàng là đang ép Quân Kiền Linh bỏ nàng ta! Nếu Quân Kiền Linh vẫn cố ý đem nàng ta giữ lại bên người tất nhiên sẽ bị người ta chê cười, với tính tình của Quân Kiền Linh, tất nhiên sẽ vứt bỏ nàng ta. Mà hiện tại nàng ta đã không có nhà để về, trên người không có tiền, nếu rời khỏi sự che chở của Quân Kiền Linh, nàng sao sống được!

Sắc mặt Quân Kiền Linh quả nhiên đổi. Lát sau hắn mới khôi phục bộ dáng ôn hòa, cười nói, “Đa tạ Khuynh Hoàng quận chúa nhắc nhở. Bản điện suy nghĩ thật không chu toàn. Chỉ là đào kép này đã ở quý phủ bản điện ngây người mấy năm, nếu bởi vì nàng trời sinh giống Khuynh Thành tiểu thư mà đuổi nàng ta đi, sợ là không tốt?”

Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, ý cười trên mặt không giảm đi nửa phần, từ từ nói, ”Nhị hoàng tử thật có lòng nhân hậu. Đây vốn dĩ là chuyện của nội viện hoàng tử, Khuynh Hoàng cũng không dám quản nhiều. Nếu không có chuyện gì, Khuynh Hoàng liền cáo từ!”

Lạc Khuynh Hoàng lưu loát nói xong, liền xoay người lên ngựa nghênh ngang mà đi.

Trải qua chuyện hôm nay, chuyện quý phủ Quân Kiền Linh có đào kép giống Lạc Khuynh Thành sẽ truyền ra toàn bộ kinh thành. Mà Quân Kiền Linh cư nhiên không để ý Khuynh Hoàng quận chúa hảo tâm nhắc nhở, cố ý để con hát này ở lại quý phủ, không khỏi làm người ta hoài nghi.

Đào kép này có phải chính là tam tiểu thư Lạc Khuynh Thành của phủ đại tướng quân?! ! Có lẽ Lạc Khuynh Thành mưu hại hoàng hậu nương nương căn bản chính là Quân Kiền Linh bày mưu đặt kế ?!Mà người cứu Lạc Khuynh Thành chính là nhị hoàng tử?!

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng nở ra một nụ cười lạnh. Nàng đã sớm dự đoán được Quân Kiền Linh sẽ không buông tha cho Lạc Khuynh Thành như vậy. Dù sao bây giờ nàng thái độ kiên định, muốn kết thông gia với phủ đại tướng quân đã trở thành bọt nước. Như vậy người Quân Kiền Linh muốn dùng để đối phó với phủ đại tướng quân, không ai hiểu biết hơn Lạc Khuynh Thành.

Một quân cờ quan trọng như vậy, Quân Kiền Linh sao bỏ được?! Huống chi Quân Kiền Linh người này luôn luôn lòng dạ thâm sâu, lòng nghi ngờ rất nặng. Hắn đương nhiên không dám thả Lạc Khuynh Thành ra, vạn nhất Lạc Khuynh Thành nói cái gì sai, chẳng phải càng hại hắn.

Bởi vậy ,để Lạc Khuynh Thành trong phủ ở lại trong phủ tuy rằng sẽ bị đồn đãi, nhưng là cách an toàn nhất. Vừa có thể đối phó với phủ đại tướng quân, lại có thể tùy lúc khống chế Lạc Khuynh Thành.

Chỉ là, lời đồn này cũng không thể khinh thường. Hôm nay Lạc Khuynh Hoàng làm một phen, đã khiến cho lòng dân và người trong triều dao động.

Nếu nói về thực lực, Quân Khuynh Vũ tuyệt đối không thua Quân Kiền Linh. Nhưng nói về uy vọng trong triều, Quân Khuynh Vũ kém xa Quân Kiền Linh. Hình như các đại thần đều nghĩ Quân Kiền Linh sẽ ngồi lên ngôi vị thái tử. Cho nên nàng muốn phá hỏng uy vọng của Quân Kiền Linh, như vậy Quân Khuynh Vũ mới đạt được duy trì mà chỉ cần trả giá ít!

Lạc Khuynh Hoàng nghênh ngang mà đi, mà mọi người ở đây vẫn sững sờ tại chỗ . Nhất là Lạc Khuynh Thành, trong mắt nàng ta tràn ngập cảm động, Quân Kiền Linh thế mà lại không vứt bỏ nàng ta!

Quân Kiền Linh liếc mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia chán ghét. Nếu không phải Lạc Khuynh Thành còn có giá trị lợi dụng, hắn đã sớm một cước đá văng nàng ta!

Phân phó hạ nhân đi mời đại phu đến băng bó miệng vết thương cho Lạc Khuynh Thành. Quân Kiền Linh thần sắc âm trầm, lông mi tụ lại một chỗ, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm. Vốn là muốn ở lại xem người ta diễn, nhìn thấy quang cảnh này, tự nhiên cũng không dám ở lâu.

Lạc Khuynh Hoàng cưỡi ngựa ra khỏi mã tràng, lại một lần nữa bị cản đường. Nhìn nam tử trước mặt nàng, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi thở dài, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!

Nam tử kia một thân cẩm bào màu đen, cổ tay áo thêu kim tuyến, có vẻ cao quý lạnh lùng. Tóc mai dài che mi , cái mũi cao ngất có vài phần góc cạnh . Môi hắn rất mỏng, giờ phút này ý vị sâu xa nhìn nàng.

“Ngươi là ai, ngăn đón ta làm gì?!” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nhìn người tới, trầm giọng hỏi.

Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, tươi cười cũng gợi lên,”Hóa ra ngươi chính là đệ nhất Cẩm quốc mỹ nhân Lạc Khuynh Hoàng? Quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ là bản thái tử thật không biết, đệ nhất Cẩm quốc mỹ nhân này là một mỹ nhân lòng dạ đen tối nha.”

“Bản quận chúa không rõ ngươi đang nói cái gì.” Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên nhận ra Lăng Cảnh Lan, cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lăng Cảnh Lan, ám chỉ chuyện ngày đó nàng không ra tay cứu giúp, cuối cùng ra tay cứu giúp lại còn lấy áo hắn, nhưng nàng vẫn cố ý làm bộ như không biết.

“Ngày ấy nữ tử che mặt cứu ta ở ngoại thành chính là ngươi! Còn cần ta cẩn thận nói lại một chút sao?” Lăng Cảnh Lan nhíu lông mày, nhìn Lạc Khuynh Hoàng chắc chắn nói.

Tuy rằng ngày ấy ở ngoại thành nữ tử cứu hắn che mặt, hắn chưa từng thấy rõ dung nhan của nàng. Nhưng một đôi con ngươi như vậy, trên đời này sợ là không có người thứ hai có được. Huống chi mới vừa rồi hắn tránh ở chỗ tối, nhìn Lạc Khuynh Hoàng và Quân Kiền Linh xung đột rõ ràng. Trên đời này có nữ tử nào ngoài nàng có thể cơ trí trí tuệ như vậy được?!

“Các hạ sợ là nhận sai người rồi.” Lạc Khuynh Hoàng như trước không thừa nhận.

Lăng Cảnh Lan nhíu lông mày, một lần nữa đánh giá Lạc Khuynh Hoàng. Hắn trăm phần trăm có thể xác định được Lạc Khuynh Hoàng chính là nữ tử che mặt cứu hắn lúc trước. Không chỉ vì suy đoán trước, còn bởi vì trên đầu Lạc Khuynh Hoàng có cây trâm hoa đào kia.

Người ngoài có lẽ không nhìn ra kỳ quái. Nhưng hắn liếc mắt một cái liền có thể thấy được trên đầu Lạc Khuynh Hoàng cây trâm kia là một lợi khí tốt nhất. Lợi khí như vậy cũng vừa khéo cũng xuất hiện ở trên người khác. Chỉ là Lạc Khuynh Hoàng vì sao không muốn thừa nhận nàng chính là người lúc trước cứu hắn?! Chẳng lẽ là sợ hắn truy cứu chuyện nàng cố ý làm cho hắn chịu ép buộc?

“Khuynh Hoàng quận chúa đừng lo lắng bản thái tử trách tội ngươi. Yên tâm, ngày ấy thủ pháp ngươi giúp bản thái tử áp chế độc tính quả thật làm bản thái tử lúc giải độc bị không ít khổ, nhưng ngươi dù sao đã cứu bản thái tử. Bản thái tử sẽ không cùng ngươi so đo chuyện này, ngược lại, còn cảm kích ngươi.” Khóe môi Lăng Cảnh Lan nở ra ý cười chắc chắn, đôi con ngươi lóe sáng nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lăng Cảnh Lan ra vẻ chắc chắn, khóe môi nở ra chút ý cười khinh thường, con ngươi đen như mực lướt qua một tia châm chọc, cười nói, “Lời nói này của các hạ đúng là khôi hài. Bản quận chúa nói không biết ngươi thì chính là không biết ngươi! Chẳng lẽ ngươi nghĩ bản quận chúa thật hiếm lạ cảm kích của các hạ?!”

Chê cười. Nàng không muốn thừa nhận nàng chính là người cứu hắn lúc trước, vì không muốn có quá nhiều liên hệ với hắn. Nếu là Quân Khuynh Vũ ra tay cứu hắn, nàng cũng không cần phải muốn Lăng Cảnh Lan nhớ kỹ ân tình của nàng như vậy. Nàng dĩ nhiên không muốn Lăng Cảnh Lan biết chân tướng.

Lăng Cảnh Lan tựa hồ không dự đoán được Lạc Khuynh Hoàng sẽ trả lời như thế, không khỏi nhíu mi, hỏi, “Ngươi cũng biết bản thái tử là ai?!”

Lạc Khuynh Hoàng nghiền ngẫm nhìn Lăng Cảnh Lan, cứ bản thái tử bản thái tử này nọ, nàng sao có thể không biết thân phận của hắn, nhếch môi hỏi, “Lăng quốc thái tử hay là Tây Quyết thái tử?”

Nàng đương nhiên biết thân phận của Lăng Cảnh Lan. Chỉ là nay trong Cẩm quốc cảnh có hai vị thái tử. Nếu nàng làm bộ không biết Lăng Cảnh Lan, thì cũng sẽ không nói toạc ra thân phận của Lăng Cảnh Lan.

Lăng Cảnh Lan vẻ mặt phức tạp liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Vốn là hắn muốn qua những lời này thử Lạc Khuynh Hoàng, lại thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng cư nhiên cẩn thận. Không hổ là nữ tử hắn vừa thấy liền không thể quên!

Hắn từng nghĩ tới sau cái khăn che mặt kia có lẽ Khuynh Quốc Khuynh Thành, lại không ngờ tới đẹp đến mức như vậy, lại chưa từng lường trước đến, nàng đúng là đệ nhất Cẩm quốc mỹ nhân, Lạc Khuynh Hoàng. Nền tảng lập quốc của Lăng quốc còn có ý đám hỏi. Nếu hắn nói với Cẩm quốc hoàng đế muốn kết hôn với Lạc Khuynh Hoàng, tất nhiên Cẩm quốc hoàng đế cũng đáp ứng.

Chỉ là trước đó, trước hết hắn phải xác nhận nữ tử trước mắt cuối cùng có phải hay không là nữ tử lòng dạ đen tối đã cứu hắn ngày đó. Nghĩ đến đây, Lăng Cảnh Lan ra tay nhanh như điện xẹt, đánh về phía Lạc Khuynh Hoàng. Một chưởng này chỉ dùng công lực tam thành, vì chỉ là thử võ công của Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng không dự đoán được Lăng Cảnh Lan đột nhiên ra tay với nàng, vừa định lấy ti mang trong tay áo ra hóa giải chưởng lực, lại đột nhiên phản ứng được, Lăng Cảnh Lan là muốn bức bách nàng phải ra tay, để phán đoán xem nàng rốt cuộc có phải nữ tử trong rừng rậm ngày đó hay không!

Nàng hơi sửng sốt, ti mang chưa kịp bay ra, chưởng phong đã đến trước mặt. Lạc Khuynh Hoàng đang định phi thân lui về phía sau, đột nhiên cảm giác thân mình bay lên, trên không trung bị người nào đó ôm lấy quay về. Mùi ngải thảo quen thuộc quanh quẩn bốn phía của nàng, biết là Quân Khuynh Vũ, toàn bộ thân mình liền trầm tĩnh lại.

Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng ở trên không trung lượn vòng một cái, tránh được chưởng thế của Lăng Cảnh Lan. Đáp xuống đất cách đó không xa, đôi mắt như hắc diệu thạch sáng bóng lạnh lẽo, ý cười khóe môi cũng mang theo vài phần lạnh như băng, “Lăng thái tử làm gì vậy?!”

Lăng Cảnh Lan nhìn Quân Khuynh Vũ đột nhiên xuất hiện, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhìn Quân Khuynh Vũ ôm chặt tay Lạc Khuynh Hoàng, đồng tử co lại, ý cười khóe môi cũng không thay đổi, hắn thâm trầm nội liễm đáp, “Bản thái tử chỉ là cùng Khuynh Hoàng quận chúa đùa chút thôi.”

“Nói đùa?! Hoàng nhi không có võ công, ngươi lại dùng ba phần nội lực tập kích nàng, còn nói đây là đùa?!” Sắc mặt Quân Khuynh Vũ nhanh chóng trầm xuống, rồi mâu quang đột nhiên trở nên lợi hại, giống như vỏ đao vẫn che dấu cho lưỡi dao sáng bóng, lợi hại mà lóa mắt.

Nếu Lăng Cảnh Lan lựa chọn hợp tác cùng Quân Khuynh Vũ, dĩ nhiên có chút hiểu biết đối với Quân Khuynh Vũ. Người này Quân Khuynh Vũ lòng dạ thâm sâu, luôn luôn lấy bất cần đời để che giấu cảm xúc của mình, có khi nào thấy hắn tức giận như vậy?! Xem ra hắn đối với vị Khuynh Hoàng quận chúa này là thực lòng!

Chỉ là hắn nói, Khuynh Hoàng quận chúa không biết võ công?! Nhưng nữ tử ngày ấy cứu hắn rõ ràng có võ công! Huống hồ một đôi con ngươi như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nhận sai! Hơn nữa, còn có cây trâm trên đầu Lạc Khuynh Hoàng làm chứng!

“Ngươi nói Khuynh Hoàng quận chúa không có võ công?” Lăng Cảnh Lan vội vàng truy vấn, chẳng lẽ thật sự không phải nàng?! Đáy lòng trào dâng một cảm giác sợ hãi, không phải nàng, nếu không phải nàng, nên làm gì bây giờ.

Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn Lăng Cảnh Lan, đương nhiên cũng chú ý tới đáy mắt Lăng Cảnh Lan lướt qua một sự sợ hãi, trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hoàng nhi của hắn đúng là sức quyến rũ khôn cùng, khiến Liễu Tư Triệt luôn thanh tâm quả dục động tâm không nói, mà ngay cả Lăng Cảnh Lan lòng dạ thâm sâu cũng đối với nàng nhất kiến chung tình.

May mà trong lòng Hoàng nhi chỉ có hắn!

“Không sai!” Quân Khuynh Vũ mặt không đỏ tim không đập đáp.

Lạc Khuynh Hoàng đứng bên cạnh Quân Khuynh Vũ, nhìn Quân Khuynh Vũ nói dối mà thần sắc không thay đổi, khóe môi khẽ nhếch. Quân Khuynh Vũ nói dối thật là không cần kịch bản. Chỉ là cứ như vậy, tất nhiên Lăng Cảnh Lan sẽ không lại dây dưa với nàng.

Với nàng, nàng chỉ là không nghĩ chuyện của người kia rước lấy phiền toái gì . Với lại Quân Khuynh Vũ, chỉ sợ là dục vọng chiếm giữ của hắn đang quậy phá đi. Nam nhân này!

Ngọn lửa trong mắt Lăng Cảnh Lan khi Quân Khuynh Vũ nói ra đáp án một cách chắc chắn mạnh mẽ tắt. Thật sự không phải nàng?! Hắn như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi, “Vì sao ngươi cùng nàng ấy đeo cây trâm giống nhau như vậy, đây cũng không phải là cây trâm bình thường!”

Lạc Khuynh Hoàng biết những lời này là nói với nàng, không khỏi ngoắc ngoắc khóe môi, cười nói, “Ngươi bảo cây trâm này sao? Vài ngày trước một bằng hữu của ta đeo ta thấy thích, liền mượn đi mấy ngày. Nàng thực có võ công, có phải ngươi nói chính là người đó?”

“ Phải không? Nàng ấy là ai?” Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, trong mắt hình như có một cảm xúc phức tạp, có thất vọng, cũng có vui sướng.

Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày. Thật không ngờ đối với nàng ân nhân cứu mạng này Lăng Cảnh Lan vẫn thực để bụng sao. Nhếch môi cười yếu ớt, “ Mới vừa rồi ngươi còn mạo phạm ta như vậy, vì sao ta phải nói cho ngươi?”

“Vừa rồi là ta nhận sai người, mới đường đột như thế, xin tiểu thư đừng lấy làm phiền lòng!” Lập tức Lăng Cảnh Lan tao nhã xin lỗi Lạc Khuynh Hoàng. Chính là khi nói bốn chữ nhận sai người này, lại không hiểu sao sinh ra cảm giác chua xót.

Hóa ra hắn thực nhận sai người. Nữ tử minh diễm trước mắt này không phải nữ tử cứu hắn ngày ấy! Nhưng vì sao cảm giác lại tương tự như thế. Mà thời điểm hắn biết nàng không phải người cứu hắn, thế mà thất vọng như vậy!

“Không phải bản quận chúa không muốn nói cho Lăng thái tử. Thật sự là vị bằng hữu kia của ta trời sinh tính tình quái gở, không muốn kết giao cùng người khác. Ta còn phải trở về hỏi ý của nàng ấy một chút, mới báo cho Lăng thái tử được” Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên nói. Người cứu Lăng thái tử ngày đó chính là nàng, làm nàng làm sao biến ra một nữ tử mà đến. Lăng Cảnh Lan nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, cũng không hề miễn cưỡng. Cho tới nay lòng luôn vội vàng tìm kiếm nữ tử che mặt kia, tựa hồ cũng không bức thiết như vậy. Lăng cảnh Lan chỉ là lễ phép hướng Lạc Khuynh Hoàng vuốt cằm, nói, “Vậy làm phiền Khuynh Hoàng quận chúa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.