Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 14: Chương 14: Cường giả vi tôn




<!-- --> Bởi vì vấn đề an toàn nên Tiêu Viễn Hà lại tới công ty, mời mấy lão bằng hữu cùng lão bà chơi mạt chược. Còn tất cả mọi việc thì giao hết cho Tiêu Thu Phong, hơn nữa còn dặn hắn mau chóng huấn luyện lấy mấy đặc cấp bảo tiêu.

Mặc dù tuyển thêm người nhưng đối với những bảo tiêu tại Tiêu gia, Tiêu Thu Phong cũng không hủy hợp đồng mà khảo hạch lần nữa rồi lưu lại khoảng mười mấy người thích hợp. Còn lại toàn bộ cho làm bảo vệ tại Phong Chánh tập đoàn để cho bọn họ không phải chịu cảnh thất nghiệp.

Nhân cơ hội này Tiêu Thu Phong đem toàn bộ người trong Tiêu gia từ người lái xe, đầu bếp tới giúp việc toàn bộ kiểm tra một lần. Đối với Tiêu gia mà nói thì trung thành chính là yêu tố quan trọng nhất.

Có người bị bán đứng mà chết. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói hắn không muốn chuyện đó xảy ra lần thứ hai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Ngày thứ hai, đúng như thời gian đã hẹn, ba mươi sáu quân nhân xuất ngũ đề có mặt. Đối với việc này Tiêu Thu Phong thật sự hài lòng. Nhìn bước chân bọn họ trầm ổn, dáng người vững chắc, có thể gặp đặc chủng bộ đội đã xuất ngũ như thế này thật vượt ra ngoài dự kiến.

“Tiêu tiên sinh, ba mươi sáu người bọn ta đề đã có mặt, xin hỏi mục tiêu của bọn ta là gì?Có thể bắt đầu ngay được không?”

Một quân nhân bước tới trước mặt Tiêu Thu Phong, lãnh đạm hỏi.

Người này cao khoảng mét tám, dáng người khôi ngô, nhìn khiến người ta có cảm giác hắn như nổi bật hẳn trong đám người này. Người này tạo cho Tiêu Thu Phong một ấn tượng khá sâu. Nghe nói hắn chính là đội trưởng của nhóm, hơn nữa khi thuyết phục thì chính người này đã có biểu hiện trầm từ suy nghĩ rồi mới nhận lời.

“Ngươi tên là gì?”

Tiêu Thu Phong không hề trả lời mà hỏi ngược lại.

“Lý Cường Binh”

Ngược lại suy nghĩ Tiêu Thu Phong, không hề có một câu trả lời e dè nào. Có lẽ trong thâm tâm của hắn không có gì cao quý hơn quân nhân. Nếu không phải tình thế cưỡng bách thì hắn cũng không muốn dấn thân vào trong xã hội để kiếm tiền mà dù cho phải làm ruộng ở quê nhà hắn cũng không muốn cúi đầu trước người khác.

“Tốt, Lý Cường Binh, nghe nói ngươi là đội trưởng, bọn họ sau này chính là đội ngũ của ngươi. Hiện tại, tập hợp đội hình, ta muốn đưa cho các ngươi một chương trình tập luyện”

Ngay lần đầu nhìn thấy Lý Cường Bình, Tiêu Thu Phong đã quyết định ba mươi sáu người này sẽ do hắn thống lĩnh.

Lý Cường Binh nhìn dáng vẻ công tử nam nhân trước mặt, thần sắc lộ vẻ khinh thường lành lạnh nói:

“Xin lỗi, Tiêu tiên sinh, ta không hề là đội trưởng. Hơn nữa với trách nhiệm của một bảo tiêu thì bất kỳ ai trong chúng ta ở đây cũng đều có thể làm được. Không cần pải lãng phí thời gian như vậy.”

Tiêu Thu Phong mỉm cười. Quân nhân nếu không có sự kiêu ngạo này thì ngược lại khiến cho hắn có chút thất vọng. Dù cho bọn họ đã xuất ngũ nhưng vẫn phải giữ được khí chất của quân nhân, không bị tài sắc mê hoặc.

“Ngươi cho là ngươi đã đủ mạnh?”

Tiêu Thu Phong vừa hỏi, tức thì một quân nhân từ phía sau bước lên nổi giận nói:

“Tiêu tiên sinh, Lý đội trưởng là người bọn ta tôn trọng, hắn chính là quân nhân ưu tú nhất, ngươi không được nghi ngờ hắn. Bọn ta có thể vì tiền nhận nhiệm vụ nhưng không thể vì tiền mà bị sỉ nhục. Nếu như người nghi ngờ thì bọn ta có thể rời khỏi đây.”

“Ta hiện tại không phải nghi ngờ mà xác thật là các ngươi không đủ xuất sắc. Chỉ dựa vào thái độ nhìn trời của các ngươi thì các ngươi vĩnh viễn không bao giờ trở thành quân nhân tối ưu tú. Có lẽ là các ngươi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày trở thành một vương giả trong quân nhân. “

Rất nhiều người có mặt nổi giận nhưng ánh mắt Lý Cường Bình lại lộ ra vẻ khát khao. Chỉ là trong nháy mắt vẻ khát khao đó biến thành lửa giận rồi lại mất đi không tung tích. Hắn đã từng nghĩ qua nhưng việc xuất ngũ đã khiến hắn hoàn toàn tan hy vọng. Hắn biết những vinh quang đó đã mãi mãi không thuộc về hắn.

“Ngươi dựa vào cái gì?”

Lý Cường Binh lạnh lùng hỏi, hai nắm tay nắm chặt lại để lộ hẳn gân xanh.

Tiêu Thu Phong đứng dậy đưa tay phủi phủi quần áo, liếc mắt nhìn đám quân nhân hỏi:

“Các ngươi trong lòng không phục đúng không, có muốn cùng ta thử một chút không?”

Ba mươi sáu quân nhân, tên nào cũng đều tiến ra tựa hồ như muốn đấm cho tên công tử nhà giàu này một đấm để hắn biết thế nào là quân nhân tối ưu tú.

“Thế nào, muốn quần ẩu sao?”

“Không cần, ta lên”

Lý Cường Bình hét lớn, đám quân nhân ai nấy dừng lại. Trong lòng đám quân nhân này đã vô hình coi hắn là thủ lĩnh.

Cả đám tự giác lập thành một vòng tròn bao quanh Lý Cường Bình cùng Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong đưa tay chỉ xung quanh, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo cùng khinh thường nói:

“Lý Cường Binh, một mình ngươi không đủ chơi với ta. Các ngươi lên thêm ba người nữa đi”

Im lặng, kinh ngạc thậm chí tới mức ngây ngốc. Lý Cường Binh trong đám quân nhân này có thể coi là cao thủ. Mà cái tên công tử nhà giàu này có bị bệnh thần kinh hay không, hoặc giả có lẽ được sủng ái tới mức bị bệnh mất.

Nhưng Lý Cường Binh quả thật không phải người bình thường, hắn không có chút do dự. Cái tên công tử này không phải là tên ngốc. Từ khi hắn đứng dậy, một cỗ khí thế phát ra khiến hắn kinh hãi. Áp lực từ bốn phía ép tới khiến hắn cảm thấy khó thở.

Dưới sự lựa chọn của hắn, thêm ba người nữa từ đám quân nhân bước ra. Bốn người lúc này vây xung quanh tạo thành một thế trận. Người mà bọn họ đối mặt chỉ là một tên công tử. Đa số người có mặt đều nghĩ rằng như vậy thật là quá dư thừa.

“Các ngươi hãy nhìn cho rõ để biết thế nào mới là tấn công cực mạnh.”

Thanh âm của Tiêu Thu Phong vang lên trầm trọng, hơn nữa lại nói rất chậm. Nhưng khi tiếng nói vừa dứt thì thân ảnh của hắn cũng biến mất.

Hắn vốn là Ảnh Tử, cái mà mọi người nhìn thấy vốn chỉ là cái bóng của hắn.

Nếu như Lý Cường Binh có thể cho là cao thủ thì Tiêu Thu Phong chính là sư phụ của cao thủ. Quân nhân do hắn huấn luyện hiện tại ai nấy cũng đều là cường giả. Ngay cả một tiểu nữ nhân như Triệu Nhược Thần giờ cũng là trưởng quan tối cao của cục cảnh sát.

Lý Cường Bình dù rất mạnh nhưng trước công kích như sét đánh như vậy thì cũng bất lực. Khi mọi người nhìn thấy Tiêu Thu Phong thì hắn sớm đã nằm trên ghế. Mọi việc dường như chưa có gì xảy ra.

Nhưng bốn tên quân nhân thì ba tên đã nằm dưới đất, chỉ còn Lý Cường Binh đứng, tại khóe miệng chảy ra một dòng máu. Với tính cách quật cường của hắn thì dù bị thụ thương cũng nhất định không nằm xuống.

“Các ngươi so với ta tưởng tượng còn kém nhiều lắm. Xem ra chương trình huấn luyện cần phải gia tăng thêm nữa. Hiện tại nếu các ngươi không đồng ý thì có thể đi. Nếu đồng ý lưu lại thì ta chỉ cần một thứ duy nhất – Đó chính là trung thành.”

Ba người nằm dưới đất kia gượng đứng dậy. Lúc này không một ai lên tiếng. Tất cả đều bị cái thân pháp thần kỳ kia chấn động tới giờ vẫn chưa tỉnh lại. Sức mạnh của Tiêu Thu Phong đã làm chấn động tất cả.

Lý Cường Binh lúc này không cần nghĩ, bước tới trước mặt Tiêu Thu Phong. Thần thái kiêu ngạo hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một khát vọng, một sự tôn sùng.

Cường giả vĩnh viễn được người ta tôn kính.

“Ta ở lại!”

Hắn là người đầu tiên đáp ứng. So với thái độ lần trước hoàn toàn giống như hai người khác nhau.

“Ta cũng ở lại.”

“Ta cũng thế.”

“Ta.....”

Tất cả ba mươi sáu người đều đồng ý lưu lại. Chỉ một trận tỷ thí nho nhỏ đã kích động hoàn toàn bọn họ. Vẻ chán nản từ khi xuất ngũ tới nay hoàn toàn biến mất. Thì ra ngoại trừ quân đội vẫn còn có nơi có thể khiến bọn họ hưởng thụ cảm giác vinh quang của cường giả.

Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của đám quân nhân, Tiêu Thu Phong biết bọn họ hoàn toàn thực tâm. Chỉ cần trong tay hắn thì đám quân nhân này hoàn toàn có thể trở thành binh trung chi vương, là vô địch trên chiến trường.

Lý Cường Binh vui vẻ nhận lấy trách nhiệm đội trưởng. Trong thâm tâm hắn bắt đầu hình thành giấc mộng một ngày nào đó có thể đạt tới cảnh giới như nam nhân trước mặt, đối mặt với cuồng phong bạo vũ mà làm rung chuyển thiên hạ.

Chỉ là không một ai biết khi bọn họ có được lực lượng đó thì thời gian sắp tới cái mà đón chờ bọn họ chính là giết chóc không ngừng.

Chiến tranh, giờ phút này chỉ là mới bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.