<!-- --> Đối mặt với đám người Lâm gia đang tức giận bao vây, Tiêu Thu Phong biết hôm này mình buộc phải làm “ác nhân” rồi.
Chẳng qua đối với con cháu trong nhà mình mà còn bá đạo như vậy, gia phong của Lâm gia quả thật làm Tiêu Thu Phong bất ngờ. Nếu không có hắn ở đây, Lâm Thu Nhã có lẽ không thể tự lựa chọn tương lai cho nàng, có lẽ nàng chỉ giống như một món đồ, có lẽ chuyện đau lòng đã xảy ra…
Nhưng đáng tiếc, hôm nay hắn có mặt ở Lâm gia.
“Lâm tiểu thư, chúng ta đi thôi. Kiểu người nhà như vậy thì chẳng cần nữa.” Tiêu Thu Phong kéo tay Lâm Thu Nhã, tức giận nói. Gặp bọn người nhà như vậy, có lẽ không thể coi là một loại hạnh phúc.
Lâm Thu Nhã giờ không biết phải làm gì nữa. Áp lực tình thân làm nàng không chịu nổi, mơ hồ nhìn bốn phía, nhưng thật sự không có một chút lưu luyến nào nữa.
“Đứng lại…” Nhìn thấy Lâm Thu Nhã quay người đinh đi, mọi người đều kinh ngạc, còn lão thái gia lại giận dữ quát lớn:“Tiểu Nhã, cháu thật sự muốn bỏ rơi Lâm gia, đi theo người đàn ông này sao?”
Lâm Thu Nhã không nói gì, bởi vì nàng cuối cùng cũng không có dũng khí đối mặt với người ông uy nghiêm luôn cao cao tại thượng này.
Nhưng tay nàng càng lúc càng nắm chặt tay Tiêu Thu Phong, cho thấy trong lòng nàng đang phản kháng, đang phẫn nộ.
“Lão thái gia, điều này đâu có gì lạ, Tiểu Nhã vốn là người đàn bà của tôi, chẳng qua các người không biết mà thôi.” Nếu đã làm người xấu, vậy tới luôn đi, giúp Lâm Thu Nhã hoàn toàn được giải thoát. Con đường này, chính nàng đã chọn mà.
Lâm Bắc Dân giận dữ vô cùng, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc không thể tin, hỏi:“ngươi nói gì, Tiểu Nhã là đàn bà của ngươi? Tiêu thiếu gia, đây không phải chuyện đùa đâu. Nếu lão thái gia đã tuyên bố thì Tiểu Nhã chính là con dâu Bàng gia, nếu ngươi thừa nhận chuyện này, sợ rằng Tiêu gia các ngươi sẽ gặp phải phiền toái trí mạng.”
Tiêu Thu Phong không thèm để ý, cười lạnh một tiếng, nói:“Tôi không có tâm tình đùa giỡn với các người, cho dù là Bàng gia thì làm sao, Tiêu mỗ không sợ phiền toái, Tiểu Nhã là đàn bà của tôi, chúng tôi đã ngủ chung với nhau trên giường rồi.”
Tuyên bố trắng trợn như vậy khiến cả Lâm gia mọi người biến sắc thất kinh, ngay cả Lâm Bắc Cường vốn luôn trầm ổn bình tĩnh cũng có chút hoảng sợ, không dám chắc là người đàn ông này vì giúp con gái mình, hay là chuyện thật sự.
Chẳng qua nếu con gái tình nguyện, thì địa vị của Đông Nam Tiêu gia cũng rất môn đăng hộ đối với con gái mình.
“Tiêu Thu Phong, mày giỏi lắm, tao sẽ không tha cho mày đâu…” Bàng Binh Quyền đang nằm dưới đất vừa được Lâm Khải Dược đỡ dậy, còn chưa đứng vững đã lớn tiếng hét to:“Đem nó đánh chết đi, tao chịu trách nhiệm.”
Ân oán giữa Tiêu gia và Lâm gia hắn mặc kệ, nhưng Lâm Thu Nhã là người của hắn, không cho phép ai cướp đi.
Lại có một nhóm hắc y bảo tiêu xông lên, vây kín chỗ này.
Lão thái gia sắc mặt đã biến thành tím ngắt, lạnh giọng nói: “Tiểu Nhã, hiện tại hãy trả lời ta, lời hắn nói có đúng không?”
Lời của Tiêu Thu Phong, ông ta thực ra cũng không tin lắm. Lâm Thu Nhã là ai chứ, tiêu chuẩn của nàng nam nhân bình thường còn không để vào mắt, sao có thể thích loại phong lưu hoàn khố công tử này được chứ. Tên ăn chơi trác táng kia lại còn là “phong lưu công tử” nữa chứ.
Nhưng biểu hiện của Lâm Thu Nhã lại làm mọi người thất vọng. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên giữa tiếng quát hỏi của mọi người nhà, cắn chặt đôi môi anh đào, sau đó kiên định gật đầu:“Lời anh ấy nói chính là sự thật.”
Một khi đã không còn đường lui nữa, vậy cho tan nát hết luôn cho rồi.
Lão thái gia hai chân run lên, tựa như không đứng vững nổi. Một lão bộc tiến lên, đỡ lấy ông. Xem ra, Lâm Thu Nhã đã khiến ông ta hoàn toàn thất vọng.
“Được, được lắm. Từ giờ phút này, ngươi không còn là người của Lâm gia nữa, Lâm gia ta không có loại con cháu đáng xấu hổ như ngươi. Bắc Dân, lập tức thu hồi sản nghiệp ở Đông Nam, Lâm gia từ nay không còn người tên là Lâm Thu Nhã nữa.
Lâm Bắc Dân trong lòng vui mừng, đây chính là điều hắn chờ mong, lập tức ra vẻ đau lòng nói:“Thái gia yên tâm, con sẽ xử lý ổn thỏa.” Nói rồi, quay người lại tỏ vẻ càng đau đớn, buông xuôi nói với Lâm Thu Nhã:“ Tiểu Nhã, ngươi thật làm chúng ta đau lòng, bây giờ ngươi đi đi, sau này không nên về nữa.”
Phẩy tay đuổi hai người rời đi, Lâm gia Đông Nam sản nghiệp đã rơi vào tay hắn rồi, ngoài chuyện này, còn lại hắn không quan tâm chuyện khác nữa.
Thậm chí cả việc Lâm Thu Nhã gả cho ai, hắn cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao cũng có chút tiếc, không đặt mối quan hệ với Bàng gia ở kinh thành được…
“Lâm gia buông tha mày, nhưng tao không tha, người đâu, phế nó cho tao.” Bàng Binh Quyền gần như mất đi lý trí, ra lệnh cho người của hắn xử lý Tiêu Thu Phong, mối hận này hắn nhất định phải trút đi.
Cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám “cướp hàng” của hắn cả.
Mười mấy hộ vệ to khỏe lao lên, đáng tiếc là Tiêu Thu Phong một chút sức cũng không thèm dùng, chỉ hươ nắm tay như gió vài lượt, bọn họ đã ngã xuống cả đám, ôm mặt mũi đầy máu, kêu khóc thảm thiết.
Không ai thấy rõ Tiêu Thu Phong hành động thế nào, chờ mọi người định thần nhìn lại, hắn đã xách cổ Bàng Binh Quyền lên rồi.
“Hôm nay tao không muốn giết người. Bàng đại công tử, đừng có ép tao quá.” Tiêu Thu Phong trên mặt tỏa ra sát ý nồng đậm “Đừng nói mày vốn là phế vật vứt đi, dù cho cha mày là Bàng Xương Minh đến đây, tao cũng không cần phải nể mặt, mày đừng có mà nghĩ mình uy phong.”
Vung tay một cái, thân thể Bàng Binh Quyền lại bay lên lần nữa, đạp vào cột trụ gỗ trong sảnh rồi ngã xuống bất tỉnh.
Sử dụng bạo lực quả thật..không hay ho lắm, nhưng có những đứa muốn…ăn đòn mới tỉnh.
“Nếu mày không phục, bất cứ lúc nào có thể đến tìm tao, tao tiếp đón tận tình.”
Không còn ai dám cản, Tiêu Thu Phong cũng chẳng còn hứng thú ở lại nữa, kéo tay Lâm Thu Nhã, nói:“Đi thôi, chỗ này toàn kẻ ngu..” Người Lâm gia ức mà không dám nói. Tấm gương vị Bàng công tử kia còn sờ sờ, không ai dám nghĩ là mình có thể ngăn cản được nam nhân khí thế kiêu ngạo kia.
Lão thái gia Lâm gia không tức giận, vẻ mặt âm u nhìn theo bóng Tiêu Thu Phong, lạnh lùng nói:“Đỡ Bàng công tử đi nghỉ ngơi, chuyện hôm nay giữ kín cho ta, không được truyền ra ngoài.”
Mọi người đều rùng mình, đáp ứng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Rời khỏi Lâm gia rồi, Lâm Thu Nhã vẫn như người mất hồn, nước mắt vẫn lăn trên má, làm cho người khác không thể không động lòng thương cảm. Vứt bỏ gia đình, cảm giác thật sự không dễ chịu.
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã…” phía sau truyền đến tiếng gọi thân thiết đầy lo lắng. Vừa nghe vậy, Lâm Thu Nhã bỗng chấn động, quay đầu lại, đó là cha mẹ nàng.
Lâm Thu Nhã rút tay khỏi tay Tiêu Thu Phong, chạy ngược lại phía sau. Đau lòng kìm nén nãy giờ, lúc này không nhịn được, khóc lớn:“Mẹ ơi….”
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã, bảo bối của mẹ, đừng khóc…” Mặc dù khuyên con nhưng bà cũng khóc lớn theo, hai mẹ con ôm nhau cùng khóc. Tiêu Thu Phong cùng Lâm Bắc Cường cũng không đi tới an ủi. Khóc có thể giải tỏa bớt nỗi buồn trong lòng họ, cứ để họ vậy đi…
“Tiêu thiếu gia, chúng ta đây là lần đầu gặp mặt nhau. Hôm nay quả là không tốt, để cho cậu phải chê cười. Tôi là Lâm Bắc Cường, là cha của Tiểu Nhã. Cám ơn cậu đã quan tâm đến Tiểu Nhã, đứa nhỏ này từ bé đã mạnh mẽ cho nên giờ mới vất vả như thế này, sau này tất cả tôi xin nhờ cậu.”
Sặc, lời nói này hình như chuẩn bị đem Lâm Thu Nhã “giao phó” cho hắn thật thì phải?
Tiêu Thu Phong xấu hổ, không biết nói thế nào để giải thích, chỉ là buồn bực trong lòng đứng im.
Một lúc sau, hai người phụ nữ cuối cùng cũng dừng lại, không biết nói gì với nhau, chỉ thấy dù nước mắt trên mặt chưa khô, nhưng đã thấy có nét cười.
Cầm tay con gái, người mẹ nói với Tiêu Thu Phong:“Tiêu thiếu gia, dù trước kia chúng tôi không biết cậu, nhưng biểu hiện hôm nay cho thấy cậu là một người đàn ông dám làm dám chịu, còn mạnh mẽ hơn cả cha của Tiểu Nhã. Vì vậy, là một người mẹ, tôi nguyện ý đem hạnh phúc cả đời của Tiểu Nhã giao vào tay cậu, mong cậu nhất định chăm sóc nó cho tốt, được chứ?”
Xong béng, vừa nãy là hai người phụ nữ khóc, giờ này đến lượt…Tiêu Thu Phong muốn khóc.
Lâm Thu Nhã vội vàng giúp hắn giải thích:“Cha, mẹ, hai người yên tâm. Anh ấy nhất định đối xử tốt với con mà. Chỉ là sau này con gái không chăm sóc hai người được, cha mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe, con gái sẽ thường xuyên gọi điện về.”
Lâm Bắc Cường vỗ vai con gái, khuyên nhủ an ủi:“Yên tâm, cha và mẹ còn chưa già đến mức đó. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, cha mẹ cũng sẽ vô cùng vui vẻ rồi. Thật ra, rời khỏi Lâm gia cũng tốt, có một số việc con có thể hoàn toàn từ bỏ được.
Đối mặt với những tình cảm chân thành nhất của người thân, nàng cũng rất được an ủi, nhìn cha chờ đợi, nàng cảm giác được cha còn muốn nói điều gì đó.
“Dì à, không nên lo lắng. Cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Nhã thật tốt. Chú Lâm nói đúng, cháu có thể cam đoan Tiểu Nhã rời khỏi Lâm gia nhất định sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với những thứ Lâm gia có thể cho nàng.”
Chỉ là chăm sóc, cũng không phải là lấy nàng ta, việc này còn cho Tiêu Thu Phong chút đường sống. Chẳng qua người mẹ nghe được rất vui mừng, đem tay Tiêu Thu Phong kéo lại đặt trên tay con gái mình, nói:“Vậy là đủ rồi, mọi chuyện khác chỉ là phụ, chỉ cần các con có thể sống vui vẻ hạnh phúc là chúng ta đã được an ủi lắm rồi.”
Chà, đúng là đối với con cái, cha mẹ nào cũng đều thương yêu từ trong trái tim, không tiếc bất cứ điều gì cả…