<!-- --> Mọi người đều há hốc mồn kinh ngạc, ngay cả Tư Mã Lạc cùng Hà Hướng Nam mồn cũng đã biến thành chữ O.Hoặc mỗi người ở chỗ này, ai cũng phải ngây người ra, hành động lần này của Triệu Nhược Thần đã vượt quá sức tưởng tưởng của bọn họ.
-Như thế nào, đường đường là một trong tứ đại công tử, phong lưu công tử, nhưng lại nhát gan như thế. Ngay cả phòng làm việc của một nữ nhi mà cũng không dám tiến vào sao chứ?
Triệu Nhược Thần đứng ở trước cửa, lạnh giọng xem thường đã kích hỏi.
- Lão tam, đi, nhìn xem vị mỹ nữ này muốn làm gì với ngươi, ta không tin nàng có thể dám an ngươi.
Nhãn quang của Hà Hướng Nam chợt lóe lên, cũng đã lớn tiếng mở miệng.
- Qủy phong lưu, nếu như ngươi bị đánh, thì hãy lớn tiếng kêu lên, chúng ta sẽ lập tức vào cứu ngươi.
Triệu Nhược Minh có chút khiếp đảm nhìn phòng làm việc trước mắt, giờ phút này đối với hắn nơi đó không khác gì hang hùm miệng rắn, hắn quả thực không dám đi vào.Nhưng Tiêu Thu Phong một khi đã đi vào, kết quả hẳn là tráng sĩ một đi không trở lại mà thôi.
Tiêu Thu Phong đứng lên, mấy cái tay công tử này tất cả đều đang diễn trò, trong khoảng thời gian ngắn, hắn vờ như không biết suy nghĩ của mấy người này. Nhưng đối với Triệu Nhược Thần thì căn bản hắn không cần phải lo lắng.
Một bên Tôn Khánh Dục cũng muốn mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhịn đi xuống không nói ra. Lấy than phận những người ở đây thì cũng không cần hắn phải ra mặt làm gì.
Bước qua cánh cửa, không khí trang nghiêm bên trong tựa thay đổi, trở nên có chút kỳ quái, Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt lãnh diễm của Triệu Nhược Thần, bỗng dưng lại nở nụ cười thầm “ Mị nhược xuân hương chi tức “ hắn trong lòng cũng đã cảm nhận được một âm mưu nào đó đang đối phó hắn. Cái nữ nhân này tựa hồ cũng không có tâm tình nào để cười, đặc biệt là ở trước mặt hắn.
Thanh âm cũng trở nên tự nhiên hơn, một ý niệm mập mờ chợt thoáng hiện qua trong suy gnhĩ của Tiêu Thu Phong.
- Tiêu công tử, ngươi không phải là muốn Nhược Thần xin lỗi ngươi sao chứ, Nhược Thần nào dám nói không cơ chứ?
Thanh âm thật là ôn nhu, thật là động lòng người, nhưng mị diễm đích hấp dẫn tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Tay đặt trên vai của Tiêu Thu Phong một mùi hương của cơ thể xử nữ truyền đến, bộ ngực căng tròn, càng ngạo nghễ đứng thẳng, đưa bàn tay hắn đến trước nơi đó, thật là một tên nam nhân tốt số mà. Trong bộ chế phục cảnh viên, lại càng ẩn dấu cực hạn phong tình, ở thời khắc này đúng là có cạm bẫy phía sau không thể nào nghi ngờ nữa.
Tiêu Thu Phong mê loạn cùng vớ thái độ lúng túng kia, càng làm cho thần sắt băng lãnh của Triệu Nhược Thần tăng lên, trong lòng kêu: chiếm đi, cho ngươi chiếm tiện nghi dễ dàng vậy sao chứ? Ta muốn đánh tên vương bát đản ngươi đến ngay cả lão tử cũng không nhận ra ngươi.
Mối thù nhiều ngày trước hắn đánh mông nàng, hôm nay tựu một lần đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Nàng chưa bao giờ muốn bỏ qua cho tên vương bát đản này. Thật không ngờ, hôm nay hắn lại rơi vào trong tay nàng, lát nữa để cho mọi người xông vào, nhất định phải ban cho hắn cái tội sắc lang tao nhiễu, đưa hắn giam giữ mười lăm ngày. Mười lăm ngày, lầm bầm, nàng sẽ chi hắn biết cái gì mơi là địa ngục thật sự.
-Tiêu công tử, Nhược Thần chỉ là một nữ nhân, vô tình phạm phải sai lầm, mong người một lần thứ, hai lần tha có được không?
Đôi mắt nhìn xuống đất, giống như một tiểu nữ nhi phạm phải sai lầm …Dáng điệu thật động lòng người mà. Một cỗ dục vọng cũng đã nỗi lên, bộ ngực căng tròn, to lớn, cặp măng thì chắc rất là đàn hổi a. Càng hấp dẫn hơn khi nàng đang khoát lên người bộ chế phục, khiến cho bất cứ người nào cũng không thể nào cầm lòng được.
Vùng eo đã bị một đôi bàn tay ôm lấy, khóe miệng Tiêu Thu Phong lộ ra một loại tà ý tươi cười, nhưng thật đáng tiếc, Triệu Nhược Thần không hề chứng kiến cảnh này, nếu không có đánh chết nàng cũng không thể nào lấy thân đưa vào miệng hổ được.
Tay đã I chuyển đến cặp mông săn chắc, Triệu Nhược Thần trong lòng cả kình, hai tay đột nhiên gì lấy đầu của Tiêu Thu Phong đặt trên bộ ngực căng tròn của mình. Ngọc thủ nhanh như gió, trong nháy mắt đã xé đi hai nút thắt ở cổ áo.
- Cứu mạng …Phi lễ …bớ người ta ……Cứu …..
Một tiếng hết thảm vang lên, âm thanh rất là lớn truyền ra ngoài.
Bên ngoài cửa cũng đã sớm có nhiều người đứng canh sẵn, thanh âm vừa vang lên thì mọi người lập tức xông vào. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì so với sự tưởng tưởng của Tôn Khánh Dục và nhóm người Tiêu Xa Hà càng hoang đường khó tin hơn nhiều.
Đôi nam nữ trong phòng đang dây dưa nằm dài trên bàn, nếu như nói lần trước chỉ là tư thế bất nhã thì lần này lại là xuân quang dồi dạt.
Bốn tay ôm lấy nhau, trên cổ áo của Triệu Nhược Thần, thoáng hiện ra một cảnh xuân sắc động lòng người, dười bộ chế phục ẩn hiện cặp nhũ phong căng tròn, săn chắc. làm cho người ta muốn nhìn không thôi.
- Dừng tay …Dừng tay, ngươi vương bát đản này, thật sự là không biết xấu hổ mà. Bên trong cảnh cục, thật không ngờ còn dám phóng túng ….Thật sự là đáng chết.
Phu nhân hét lớn, không thể nào nhịn được nữa, cục trường này chính là nữ nhi của nàng, trước mặt bao nhiêu người lại bị người khác phi lễ, nàng còn mặt mũi nào nữa chứ.
Tiêu Thu Phong cũng không có một chút nào gấp gáp, khuôn mặt bị đặt lên bộ ngực trắng sữa kia, bàn tay thì không ngừng đùa giỡn cặp mông của nàng. Miệng khẽ hé ra, hướng chỗ XXXX mà hung hăn cắn một miếng, mặt dù còn cách một lớp quần áo, nhưng cảm giác sảng khoái lại không giảm một chút nào.
Tiểu lão hổ bộ dáng năm nào còn có chút ngây thô, hôm nay đã trưởng thành, thân thể toát ra một cỗ hương vị hấp dẫn cực đại, làm cho người ta phải chìm trong dục vọng, hận không được đưa nữ nhân này lên giường.
- Sắc lang …Lưu manh ….Cút ngay …
Mặt dù chỉ là đang diễn trò, nhưng phía dưới lại là chỗ nàng mẫn cảm nhất, Triệu Nhược Thần thật sự không cam lòng thừa nhận, bên trong cũng đã bị ẩm ướt gần hết, thật sự là nàng đã bị chiếm hết tiện nghi rồi mà.
Lý Hải Bân cùng mọt vài cảnh viên tiến đến đem Tiêu Thu Phong đang đè lên người cục trưởng kéo lên. Chỉ cảm thấy phong lưu công tử này vì sắc mà nóng vội thái quá, cho dù muốn làm chuyện như thế này thì cũng phải tìm một địa phương nào kín đáo một tí chứ.
- Ngươi là tên vương bát đản, sắc đảm che trời,ta hảo hảo hướng ngươi xin lỗi, vậy mà ngươi cũng dám phi lễ với ta, ta muốn ngươi chết không được tử tế, người đâu, đến bắt giam hắn lại cho ta.
Bàn tay khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, lúc này đây, Triệu Nhược Thần quyết sẽ không bỏ qua cho tên phong lưu công tử này, nhất định phải phế đi cái cục nợ của hắn.
Ánh mắt của Tiêu Thu Phong cũng không có chút nào rối loạn, ngược lại còn cười một cách dâm đãng, nói:
-Mặc dù bị ép trúng thưởng, nhưng vóc người của cục trưởng đại nhân thật sự là hấp dẫn a. Đã đứng lên rồi, không biết cục trưởng đại nhân có thể hay không buông tay của ta ra.
Mọi người đảo mắt nhìn, Tiêu Thu Phong đã đứng lên, song chưởng đặt ở trước ngực, nhưng lại bị một bàn tay khác đang nắm lấy …Tên phi lễ trong lời nói của cục trưởng đại nhân,những lời này trong nháy mắt đã xoay chuyển 360 độ,,, Tựa cũng là phi lễ nhưng phải đổi ngược lại thân phân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Nơi này không có ai là ngốc tử, Tich Không tiến lên từng bước, lạnh lùng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Tiêu Thu Phong không them để ý trả lời:
-Cục trưởng đại nhân định xài mỹ nhân kế với bổn công tử, chỉ đáng tiết ta một lòng chung trinh, là một người đàn ong mẫu mực nên kế hoạch của nàng thất bại. Bất quá ta là đại nhân có thể đại lượng. không trách tội nàng là được rồi.
- Cục trưởng, ngươi làm cái gì vậy, chỉ là nói lời xin lỗi mà thôi, sao lại sinh ra chuyện hoang đường như thế?
Tôn Khánh Dục vừa nói, liền đi đến trước mặt Tiêu Thu Phong, thay hắn tách hai đôi bàn tay ra khỏi nhau.
Phu nhân khó hiểu hỏi:
- Tôn cục, chuyện này ….Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nhìn mọi người không có chất vấn Tiêu Thu Phong, ngược lại thì nhìn chằm chẳm vào nữ nhi của mình, tựa hồ có gì không đúng.
Triệu Nhược Minh nói:
- Mẹ, lão tỷ đây là tự mình cấp tiện nghi cho Phong Thu, đối vớ thân thủ của tỷ, có thể nào phi lễ với nàng, nếu không thì thế nào cũng bị đánh thành đầu heo rồi.Hơn nữa, dạng cọp cái như nàng, ai còn dám phi lễ nữa chứ!
Triệu Nhược Thần nhất thởi hóa đá, đây là nàng đang diễn trò sao cơ chứ? Nàng thật sự bị phi lễ a, nhưng giờ phút này thì không có ai tin tưởng nàng.
- Chuyện này ta sẽ hướng thị trưởng báo cáo. Được rồi, tất cả mọi người cũng giải tán thôi.
Tịnh Không cũng không nói gì thêm, dẫn theo Tư Mã Lạc chuẩn bị rời đi. nhưng Tịnh Không lại quay đầu nhìn Tiêu Thu Pong nhẹ nhàng cười, giơ ngón cái lên, rồi tiêu sái rời đi.
Tất cả mọi người đều đã rời đi, chỉ còn Triệu Nhược Thần úp mặt vào bạn công tác mà gào khóc. Lúc này đây không phải là giảbộ nữa, mà là nàng thật sự thương tâm mà khóc.
Thù này, nhất định phải trả, ngươi không chết thì ta chết.
Từ lúc Tiêu Thu Phong “ sống lại “ thì đây là lần đầu tiên hắn cùng tam đại công tử gặp mặt, tính trầm ổn cùng cơ trí bọn họ đều có. Đơn giản nhất chính là Triệu Nhược Minh, nhìn qua cũng không phải là loại người đơn giản. Mà Tư Mã Lạc trong thì cười cười nhu vậy, nhưng tựa hồ đã biết tất cả, lão đại này, đại công tử của Tư Mã gia tuyệt đối không phải là một tên khôn vặt.
Mà lão nhị Hà Hướng Nam, hắn ẩn dấu càng khó lường. Tứ đại công tử, không có một ai là người tầm thường.
- Tiểu Phong, đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn con trai từ lúc bước ra khỏi cảnh cục, tựa cứ mang một vẻ mặt trầm tư, Tiêu Xa Hà nhẹ nhàng hỏi.
Đây chính là lão tử của mình, đương nhiên hắn cũng không cần dấu diếm, cười cười nói:
- Lực lượng Thiêt Huyết đoàn …………
- Bị Phát hiện?
Tiêu Thu Phong gật đầu, an ủi nói:
- Bất quá hiện tại không có việc gì. Nghĩ đến nữ cục trường này bản lãnh phải lớn hơn nữa, thì chuyện bí mật này nàng mới có khả năng tra ra được.
- Ngươi cần phải cẩn thận một chút, ta xem ngươi cùng với cục trưởng nọ có điểm không đúng. Mỗi làn gặp mặt lại là một làn muốn gây chuyện ồn ào. Bất quá có câu “ Không phải oan gia, không đụng đầu “.Chắc là các ngươi cũng có chút duyên phận với nhau.
Phải! Muốn người đã có người, muốn súng đã có súng, chuyện còn lại thì phải thì phải tự dựa vào năng lực của chính bản thân mà thôi. Tiêu Thu Phong biết ông già đang muốn ôm cháu, chắc là đang muốn có đứa con dâu. Hắn chỉ bắt đắc dĩ lắc đầu, không có nói gì nữa.