<!-- --> “ Cháu đi HongKong?” Tôn Khánh Dục ngẩn người, vội vàng hỏi: “ Cháu, không phải cháu…”
Ông ta không nói hẳn ra.Bởi vì ông ta không thể tin nổi.Sáng sớm nhận được thông báo của HongKong, đêm qua xã hội đen đánh nhau làm chết hơn ngàn người. Quân đội đã tham gia điều tra. Vụ việc này đã vượt qua trình độ xã hội đen có thể đạt đến.
Triệu Quang Bình cũng rất tò mò nhìn Tiêu Thu Phong. Mặc dù nghe thành viên trên máy bay báo cáo. Nhưng có một số việc ông muốn nhìn người đàn ông này chính miệng nói ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, nói: “ Hai người không cần đoán.Ngạo Thiên Minh đúng là người của cháu. Hai người hẳn là đã nghe nói đến Sơn Khẩu Minh, một trong ba bang phái lớn nhất thế giới. Ngày hôm qua do bọn chúng tấn công Hong Kong, cho nên cháu phải đến đó một chuyến. Giết chết đám phá hoại, thật sự cũng không có gì lớn”
Đây đúng là không phải chuyện gì lớn. Trong lòng Tiêu Thu Phong điều hắn sắp làm chính là chuyện lớn làm cả thế giới chấn động. Hắn cũng nhân cơ hội này làm cho các thành viên của Thần binh chiến đội một lần nữa trở lên lớn mạnh. Lúc này không có quá nhiều thời gian để lãng phí.
Tôn Khánh Dục hít một hơi thật sâu.Ánh mắt của ông khi nhìn Tiêu Thu Phong đã khác. Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu bí mật, đây là điều ông không thể biết.
Xem ra trước kia vẫn coi cậu ta là một kẻ ăn chơi trác táng, đúng là quá ngu.
“Ông xã, ăn cơm, ăn cơm thôi. Có món ăn mà anh thích ăn nhất. Anh xem, thịt rất tươi, trong rất mềm, ngoài nóng, nhất định sẽ rất ngon” Bây giờ cơm cũng đã xong, Liễu Yên Nguyệt bưng ra từ trong bếp lớn tiếng gọi.
Tôn Khánh Dục lập tức đứng lên, nói với hai lão của Tiêu gia đi theo Liễu Yên Nguyệt: “ Chị! Lâu rồi không thưởng thức tài nấu nướng của chị. Hôm nay em có diễn phúc ăn nó không đây?”
Tiêu Thu Phong đứng lên, mời: “ Bác Triệu, bác cũng dùng ăn cơm với nhà cháu. Mặc dù còn chưa đến thời gian ăn cơm.Nhưng bác có thể thưởng thức tài nghệ của mẹ cháu. Tuyệt đối không thua các đầu bếp chuyên nghiệp, rất ngon đó ạ”
“Triệu tư lệnh không nên khách khí. Anh chính là khách quý mà” Không biết chừng sau này còn thông gia nên Điền Phù đương nhiên rất nhiệt tình. Hơn nữa có mối quan hệ này, Triệu Quang Bình tuyệt đối không tìm Tiêu Gia gây phiền phức.
Triệu Quang Bình không thích ăn mấy. Điều ông ta muốn biết chính là chuyện về người đàn ông này. Giống như vừa nãy, ông ta biết Ngạo Thiên Minh là thế lực của hắn.Hơn nữa Phượng Hề Đông Nam cũng vậy. Như vậy với các chuyện mà ông ta làm trong tương lai sẽ có sự trợ giúp rất lớn. Ông ta hy vọng biết nhiều hơn một ít.
Đúng là những đồ ăn sáng bình thường nhưng hương vị lại khác.Tiêu Thu Phong nói không sai, tài nấu nướng của Điền Phù rất cao. Có thẻ thưởng thức là một diễm phúc. Khó trách mấy cô gái mỗi một lần đến Tiêu gia đều không nỡ rời đi.
Hai lão thiếu gia và Liễu Yên Nguyệt chỉ ngồi tiếp chuyện chứ không ăn, Liễu Yên Nguyệt làm mỗi một việc đó là gắp thức ăn cho Tiêu Thu Phong, giống như người vợ ngoan hiền nhất thế gian, chăm sóc người đàn ông mình yêu. Điều này làm cho Tôn Khánh Dục có chút ghen tị. Bởi vì lần trước sau khi nhìn thấy người phụ nữ này ở Hoàng Kim Thủy Thành, ông đã rất hâm mộ với sự bao dung của nàng.
Lấy được người phụ nữ như thế này làm vợ đúng là niềm ao ước của tất cả đàn ông trên đời. Thằng ranh Thu Phong này thật quá may mắn.
“ Thu Phong, cháu tiếp theo sẽ làm gì. Đao mặc dù bị thương nhưng cũng không phải người bình thường. Nếu như nó ẩn nấp ở Đông Nam vậy sẽ rất phiền phức”
Tiêu Thu Phong đưa bát không cho Liễu Yên Nguyệt để nàng xới cơm cho mình, mở miệng nói: “ Người này rất nguy hiểm. Bác Triệu, bác phụ trách tất cả các cửa khẩu, các bến xe, sân bay. Về phần các góc khuất trong thành phố sẽ do cháu xử lý. Không cần biết dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm ra nó”
“ Yên tâm đi. Một khi cháu đã mở miệng, chú sao có thể không quản chứ. Lát nữa chú về sẽ thông báo xuống dưới. Chỉ cần thằng này dám lộ diện, chú đảm bảo ngay lập tức sẽ biết”
Triệu Quang Bình cũng nói: “ Việc này chú cũng sẽ bảo cấp dưới lưu ý. Có tin tức chú sẽ lập tức thông báo cho cháu”
Tiêu Thu Phong gật đầu, nhắc nhở: “Chú, chú phải đặc biệt ra lệnh cho dù phát hiện ra tung tích của nó, cũng không được làm kinh động. Thông báo cho cháu là được”
Hai người đang định đứng dậy ra về. Tiêu Thu Phong nói thêm: “ Chuyện này nhất định phải nhanh. Bởi vù cháu sắp phải đi Nhật Bản. Sơn Khẩu Minh thật đáng ghét, cháu muốn cho bọn chúng một bài học”
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng biến hóa không ai mở miệng nói gì, cũng không hỏi. Có một số việc biết còn không tốt bằng không biết gì.
Người đàn ông này quả thực bọn họ không thể nào so sánh. Dù là biết, bọn họ cũng phải chôn dấu trong lòng. Bọn họ cũng là người thông minh. Bọn họ đều biết có một số việc không thể nói ra.
Tiêu Thu Phong nói ra những lời này cũng không phải không có ý gì. Đây là do hắn cố ý như vậy. Hắn muốn để cho hai người bọn họ thấy được lực lượng của mình. Để cho bọn họ một lòng với Tiêu gia. Như vậy Tiêu gia mới không phải lo gì ở Đông Nam này.
“ Ông xã, anh thật sự muốn đi Nhật Bản sao. Anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi. Anh nhìn anh xem, chạy đông chạy tây suốt ngày, người gầy đi bao nhiêu. Yên Nguyệt rất đau lòng đó. Anh biết không?”
Không thể phủ nhận, Liễu Yên Nguyệt mặc dù không giúp được gì cho hắn. Nhưng sự dịu dàng của nàng, sự quan tâm của nàng làm cho Tiêu Thu Phong mỗi khi dừng lại sẽ nghĩ đến người phụ nữ này đầu tiên.
Tiêu Thu Phong kéo nàng lại gần, để nàng ngồi lên đùi mình. Tư thế thân mật này ở nhà đã quen nhìn nên không trách. Hai người già cười cười, coi như không thấy gì.
“ Không nhanh như vậy đâu. Ở đây còn mấy việc chưa xử lý xong. Yên Nguyệt, mấy hôm nay em không cần đến công ty. Có chuyện gì bảo thư ký mang đến đây là được. Anh sợ em không an toan” CHỉ cần Đao còn tồn tại vậy vẫn còn nguy hiểm. Nghe Phượng Hề nói đợt tấn công hôm qua dùng hơn một ngàn người mà vẫn có không ít người trốn ra được. Nếu như bị Đao tập kết lại thì đó cũng là một lực lượng rất lớn, không thể coi thường.
Liễu Yên Nguyệt không hỏi tại sao chỉ ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần do Tiêu Thu Phong nói, nàng đều nghe theo. Giống như một người vợ thời cổ đại vậy. Trong lòng đàn ông, nàng gần như là một người vợ hoàn hảo.
Nói xong với Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong quay sang nói với bố mệ: “ Bố, mẹ, hai người cũng như vậy. Mấy ngày này cũng không nên ra ngoài. Say này ở Tiêu gia trang con sẽ phái thêm nhiều người đến đây bảo vệ bố mẹ, đề phong bất trắc.”
Thực ra từ lâu rồi, Tiêu gia cũng đã mời vệ sĩ tư nhân. Nhưng từ khi Tiêu Thu Phong làm ra các chuyện càng lúc càng lớn nên vệ sĩ tư nhân đã không còn có tác dụng.
Tiêu Viễn Hà vốn định mở miệng nói nhưng Điền PHù đã gật đầu cười nói: “Được rồi, chuyện này bố mẹ coi như không biết. Con nói như thế nào thì làm như vậy”
Tiêu Thu Phong cười, nói thêm: “ĐƯợc rồi, có chuyện con muốn thương lượng với mọi người một chút. Phượng Hề gần đây không an toàn cho lắm. Con muốn cô ấy đến nhà chúng ta ở. Như vậy cũng tiện bảo vệ hơn. Nếu không con phải chiếu cố cả hai bên cũng có chút phiền phức”
“Được, được, đây không phải chuyện gì lớn, bảo nó mau đến đây đi. Có người làm bạn, mẹ rất vui” ĐIền PHù mở miệng trước tiên. Đối với Phượng Hề bà rất có cảm tình. Ai bảo người phụ nữ này rất thành thục, thắt đáy lưng ong, sinh nở rất tốt.
Liễu Yên Nguyệt không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng nàng rất thiện lương, nghe nói PHượng Hề có nguy hiểm nên đương nhiên không thể thấy chết không cứu. Nghe vậy liền nói: “ ông xã. Chuyện như thế này anh không cần thương lượng với em. Anh cứ quyết định. Chị Phượng và em quan hệ rất tốt. Mau bảo chị ấy đến đây đi. Nếu thật sự xảy ra chuyện tguf phiền đó ạ”
Tiêu Thu Phong không hề do dự, lập tức đứng lên nói: “Vậy thì được. Mẹ! Mẹ sai người dọn phòng một chút. Được rồi, ngoại trừ Phượng Hề thì cũng nên dọn thêm mấy phòng. Cô ấy có thể còn mang thêm mấy người nữa”
Nếu Phượng Hề đã đến đây, thì bốn cô bé bên cạnh nàng đương nhiên cũng muốn theo. Mà Lâm Ngọc Hoàn đã là của hắn càng không cần phải hỏi.
“ ĐI đi, mau đưa chị Phượng về đây. Việc này em và mẹ sẽ chuẩn bị, đảm bảo không thất lễ.” Liễu Yên Nguyệt thúc Tiêu Thu Phong mau đi. Còn nàng thì kéo tay Điền Phù, chuẩn bị đi thu dọn phòng ốc.
Thực ra trong Tiêu gia có sáu bảy căn biệt thư. Như vậy phòng khách đương nhiên có không ít. Nhưng Phượng Hề là Đông Nam Nhất Tỷ, thân phận không bình thường nên không thể đối xử như với khách bình thường được. Hơn nữa, Điền Phù cũng có tâm tư, người phụ nữ này không chừng là sẽ không đi. Đương nhiên muốn cho Phượng Hề một căn biệt thự. Như vậy mới thể hiện Tiêu gia coi trọng cô ta.
Liễu Yên Nguyệt đương nhiên không biết suy nghĩ của Điền PHù nên đương nhiên không có ý kiến gì. Mặc dù trong lòng âm thầm có cảm giác nhưng ở Tiêu gia lâu như vậy, nàng cũng đã quen rồi. Càng ngày càng yêu, nàng đã làm cho yêu cầu của mình càng lúc càng ít đi. Có nhiều lúc chỉ cần một cái ôm, một nụ hôn, một đêm triền miên, nàng đã hạnh phúc đến phát cuồng.
Hơn nữa nàng vẫn nhớ lời cảnh cáo của Vũ, nên tâm trạng cũng trở nên ít đòi hỏi hơn. Ngoại trừ tình yêu càng mãnh liệt còn đâu suy nghĩ của nàng rất thoáng.
Hơn nữa bên nhau nhiều ngày như vậy, nàng vẫn cảm thấy buồn lòng vì chưa có thai. Giờ phút này trong lòng nàng rất hy vộng Vũ có thể sớm một ngày trở về Tiêu gia, hoàn thành tâm nguyện này. Cũng không làm cho hai người già phải đằng đẵng chờ đợi