<!-- --> “Long?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Yên Nguyệt hiện ra vẻ thông minh, đôi mắt động lòng người, phong thái cao nhã, nhưng vừa lẩm bẩm chữ này, nàng la hoảng: “Chữ viết này....”
Chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
“Yên Nguyệt, nói cho em một tin tức, ông xã đã xuất hiện ở Hongkong, đã gặp thoáng qua mấy người Ngọc Thiền” Giọng nói hưng phấn của Phượng Hề, mang theo sự kích động: “Bỏ tất cả mọi chuyện, lập tức tìm anh ấy. Nếu như chị không đoán sai, anh ấy đã không nhớ được chúng ta”
Chuyện của Tiêu Thu Phong ở Hongkong, Phượng Hề hiểu rõ nhất. Nếu như hắn xuất hiện ở đây, có lẽ không biết Hồng lâu, có lẽ không biết cơ sở của Long Đằng, nhưng tuyệt đối không thể không biết Ngạo Thiên Minh. Nhưng Tiêu Thu Phong không đi, cho nên nàng rất nghi ngờ.
Liễu Yên Nguyệt thiếu chút nữa phát khóc, cầm tờ giấy nhưng trong lúc khóc lại xuất hiện vẻ tươi cười, không ai có thể hiểu được tâm trạng của nàng lúc này.
“Mẹ....” Nhưng lúc này một giọng nói truyền tới, vẻ kích động trên mặt Liễu Yên Nguyệt đã biến mất, hiện ra vẻ dịu dàng, bởi vì đó là con gái của nàng, bảo bối yêu quý nhất trên đời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
“Tư Giai, có nhớ mẹ không?” Trước mặt con gái, trái tim Liễu Yên Nguyệt như tan ra. Dù cho xảy ra chuyện gì, không cần biết nàng đang chịu đựng cái gì, nàng sẽ mang đến hạnh phúc cho con gái. Đó là trách nhiệm của mẹ.
Giọng nói ngây ngô vang lên: “Đương nhiên là có. Tư Giai nhớ mẹ nhất. Bà nội nói mẹ sắp về rồi. Tư Giai muốn quà, rất nhiều quà”
Trẻ nhỏ luôn là bảo bối trong mắt người lớn. Hai ông bà Tiêu gia đều rất yêu quý, ngay cả lúc ngủ cũng hy vọng ôm cháu nội.
Có chút chua xót trong lòng, vì Tiêu gia nàng ít ở bên con gái, xa cách thì nhiều. Nhưng nàng không hối hận, cứ vài ngày nàng lại có thể nghe thấy giọng của con, đó là niềm an ủi lớn nhất đối với nàng.
Điện thoại lại được chuyển sang cho Phượng Hề, có lẽ là người đồng cảm nên Phượng Hề hiểu tâm trạng của Liễu Yên Nguyệt lúc này, an ủi: “Yên Nguyệt, ông xã đã xuất hiện chứng minh anh ấy còn sống. Không có chuyện gì làm chúng ta cao hứng hơn. Em không cần quá buồn, chị tin chúng ta rất nhanh sẽ đoàn tụ. Tiêu gia sẽ là gia định hạnh phúc nhất trên đời”
Liễu Yên Nguyệt ừm một tiếng nói: “Phượng tỷ, em cũng cao hứng. Chị biết không, anh ấy đêm qua đã ngủ trong phòng em. Nhưng lúc ấy em ở công ty không về nhà. Bây giờ em thấy tờ giấy anh ấy lưu lại cho em, đó là anh ấy viết, nhất định là anh ấy”
Người hiểu rõ nhất Tiêu Thu Phong ở trên đời này đương nhiên chính là Liễu Yên Nguyệt. Từ lúc gặp nhau ở tập đoàn Phong Chính đến cả cuộc đời bên nhau, bây giờ lại sinh con cho Tiêu Thu Phong, mỗi một hơi thở của hắn, Liễu Yên Nguyệt đều có thể cảm nhận được. Nàng có chút hối hận tại sao đêm qua nàng không về nhà chứ?
Phượng Hề cũng cười, đây là lần đầu tiên nàng cười sau ba năm.
“Duyên phận mà ông trời an bài, không ai có thể trốn tránh. Em xem, ông xã thực sự đã xuất hiện. Chúng ta nhất định sẽ tìm được anh ấy, nhất định. Chị đã bảo Thanh Bình Nhi toàn lực tìm kiếm. Có tin chị lập tức báo cho em”
Phượng Hề cũng không nói nhiều đã tắt máy. Nàng có tin tức càng quan trọng cần phân tích. Chỉ cần tìm được ông xã, hạnh phúc sẽ trở lại. Đây là điều nàng và các chị em khác vẫn mong chờ. Ba năm, hơn một ngàn ngày, một ngàn đêm, chỉ ông trời mới biết các nàng đau khổ như thế nào.
Ngủ trên giường mà Tiêu Thu Phong đã ngủ, những nỗi nhớ nhung dâng trào, lúc này Liễu Yên Nguyệt hạnh phúc mà ngủ. Đã ba năm đây là lần nàng ngủ ngon nhất. Hy vọng lúc mở mắt ra nàng có thể thấy khuôn mặt quen thuộc, thấy người đàn ông mình yêu.
Nàng muốn nói cho hắn, nàng đã sinh một người con gái cho hắn, tên là Tư Giai.
Hongkong xuất hiện động tĩnh lớn như vậy như một cơn sóng lớn. Tổng đốc gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát, mà cục trưởng cục cảnh sát lại gọi cho Thập Tam Muội.
Mỗi lần Ngạo Thiên Minh có động tác lớn như thế này đều là có chuyện lớn xảy ra, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng nằm ngoài dự đoán của cục trưởng cảnh sát, lần này chỉ là vì tìm một người.
“Thập Tam Muội, việc này quan hệ đến tình hình an ninh của cả Hongkong. Tìm người hả, cảnh sát sẽ tìm giúp cô. Cô đâu cần giống trống khua chiêng như vậy, khiến mọi người tưởng lại có đánh nhau. Tôi rất lo lắng” “Yên tâm đi, lão Mã, ngoại trừ lực lượng Hắc Dạ, chúng ta sẽ không động đến bất cứ ai. Chẳng qua người này quá quan trọng, các huynh đệ không thể nhẫn nại. Ông không cần lo, không có việc gì”
Vừa nói xong, một bang chúng Ngạo Thiên Minh chạy vào, lớn tiếng bẩm bảo: “Thập Tam Muội, Hồ Đầu nói phát hiện hành tung của Hắc Dạ, bây giờ đang vây lại và tiêu diệt, xin trợ giúp”
Thập Tam Muội nói với điện thoại: “Lão Mã, Hắc Dạ đúng là đã xuất hiện, chúng tôi phải động, ông tự mình nhìn đi” Không cho đối phương cơ hội nói, trong mắt Thập Tam Muội lóe hung quang, quát: “Còn chờ gì nữa, lập tức điều động Ngạo Thiên tổ, chỉ cần là người Hắc Dạ, chúng ta sẽ diệt trừ. Hongkong không có chỗ cho Hắc Dạ”
Bang chúng nhận lệnh rời đi, mà Thập Tam Muội đã gọi điện cho Phượng Hề. Trong trận chiến ở Bắc Kinh, Cảnh Trưởng bị tiêu diệt, nhưng một Cảnh Trưởng khác đã xuất hiện. Đến hôm nay Hắc Dạ vẫn là đại địch của Tiêu gia. Chẳng qua ở Châu Á, lực lượng Tiêu gia quá khổng lồ, đuổi Hắc Dạ như chó nhà có tang.
Động tác lớn thế này hoàn toàn vì sự xuất hiện của Tiêu Thu Phong. Nhưng thật không ngờ lực lượng Hắc Dạ ẩn trong một nơi bí mật nhận được tin tức, bọn chúng còn tưởng rằng bị phát hiện, chuẩn bị rút lui. Nhưng lại bị phát hiện, hành động tìm người biến thành tiêu diệt Hắc Dạ.
Hắc Dạ là tổ chức hung tàn nhất thế giới, Hongkong cũng thuộc Trung Quốc, không chấp nhận sự tồn tại của Hắc Dạ. Cho nên cảnh sát đã được lệnh chỉ cần tìm được sự tồn tại của Hắc Dạ, phải diệt trừ.
Lúc này mục tiêu của Ngạo Thiên Minh và bọn họ là một.
Nói thật đám Hắc Dạ xâm nhập Hongkong đúng là xui xẻo. Vốn không phải nhằm vào bọn họ, nhưng lại bị dọa tự lộ hành tung, bị Ngạo Thiên Minh và cảnh sát truy kích. Đối với thành viên Hắc Dạ mà nói dù bị bắt kết quả cũng là chết. Cho nên bọn họ cũng đang mạnh mẽ phản kích.
“Ngạo Thiên tổ, phân tán công kích. Để cho đám cảnh sát thấy được lực lượng Ngạo Thiên Minh chúng ta” Hồ Đầu giơ súng lên, diễu võ dương oai trước mặt cảnh sát. Tên cảnh sát chỉ huy hành động lần này đầu đầy mồ hôi. Thằng này giỏi, dám tranh công với cảnh sát.
Ngạo Thiên Minh có súng đã không phải bí mật gì ở đất Hongkong này. Bởi vì bọn họ có giấy phép mà tổng đốc tự mình cấp. Chẳng qua Thập Tam Muội cũng có qua có lại, khống chế rất nghiêm ngặt đối với súng ống, nhất là súng hạng nặng. Nếu không phải hành động lớn, thành viên chỉ được mang súng lục.
Ngạo Thiên tổ, đó là lực lượng cường đại nhất mà mấy năm nay Ngạo Thiên Minh bồi dưỡng ra. Rất nhiều thành viên từng đi theo Thần binh chiến đội và Lang tổ. Mặc dù không thể so sánh với những người kia, nhưng mạnh hơn cảnh sát bình thường không biết bao nhiêu lần. Đối phó với tổ chức tàn độc như Hắc Dạ, có tác dụng rất lớn.
Theo lệnh của Hổ Đầu, súng hạng nặng được dùng để phá ra một lỗ hổng. Thành viên Ngạo Thiên tổ vung đao xông tới, giết chóc đẫm máu diễn ra. Tổ đặc công của cảnh sát cũng chỉ có thể đứng bên mà nhìn. Nói đến công kích bọn họ còn được, nhưng cuộc chiến kiểu này, bọn họ quá yếu.
Cao thủ Hắc Dạ đã trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, thực lực rất mạnh. Dù là Ngạo Thiên tổ người đông thế mạnh nhưng trong thời gian ngắn cũng khó có thể chém giết hết bọn họ.
Mấy thủ lĩnh Hắc Dạ có thân thủ siêu tuyệt đã lao ra, bỏ chạy. Những người này quá linh hoạt, căn bản không thể ngăn cản.
Nhưng những kẻ này quá xui xẻo, Tiêu Thu Phong đang đi qua đây lại cảm nhận khí tức âm u trên người bọn chúng. Điều này làm cho hắn nghĩ đến Hung sát thất tử. Mặc dù Hung sát thất tử đã bị hắn giết chỉ còn có ba. Nhưng trên người này cũng có khí tức đó.
“Cút ngay...” Thấy Tiêu Thu Phong cản đường, một thủ lĩnh không có thời gian nói nhảm, hét lên một tiếng, vung đao đâm tới, thầm nghĩ giết chết người đàn ông cản đường, rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Về phần về có thể sống hay không, lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ.
Lực lượng Tinh Nhật quyết của Tiêu Thu Phong đã dung hợp với khí kình toàn thân. Nhưng vừa cảm nhận khí tức hắc ám, ma kình trong cơ thể hắn lại động, lệ khí xuất hiện, vung tay lên, một cỗ khí kình cường đại đã được phát ra, quát: “Đáng chết chính là bọn mày”
Tên cao thủ Hắc Dạ đi đầu đã bị đánh vỡ đầu, xác chết không đầu bay ngược về sau hơn mười mét, rơi vào chiếc xe cảnh sát đang chạy tới, máu bay đầy trời, vô cùng thê thảm.
Bốn cao thủ còn lại càng thêm hoảng sợ, vừa nãy định ra tay đã không còn dám nữa. Chạy theo bốn hướng khác nhau, nhưng Tiêu Thu Phong đã động sát khí nên đâu cho chúng chạy.
Hai tay vung lên không trung, không khí như bị rút lại, bốn người chạy nhanh đến đâu nhưng lại tập trung trước mặt Tiêu Thu Phong.
“Kẻ có lực lượng hắc ám đều phải chết”
Bốn cao thủ Hắc Dạ còn chưa kịp nói một câu đã như bốn cây cỏ bị trói chặt lại, không khí trói chúng, hơn nữa sợi dây này càng lúc càng chặt. Sau đó mặt bọn chúng đỏ rực, không thể nói nữa, người đầy máu tươi.
Khi Tiêu Thu Phong từ từ nắm tay thành quyền, đột nhiên nhấc lên, không khí như có cảm ứng đã ép bốn cao thủ Hắc Dạ thành hai đoạn, tám thân thể rơi xuống đất. Giết người như vậy làm cho ngay cả Hồ Đầu cũng trợn mắt há mồm.
Từ sau trận chiến giữa Tiêu thiếu gia và Đằng Tam Lang, hắn chưa bao giờ thấy chiến ý làm nhiệt huyết dâng trào như vậy.
Nhưng khi nhiệt huyết trong lòng Hồ Đầu dâng lên, đang định mở miệng thì lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh của người đàn ông kia: “Muốn chết” Sau đó thân hình vừa chuyển, không thấy đâu.