<!-- --> Không có bất cứ một tiếng động nào, tập đoàn Đông Bình một trong mười tập đoàn lớn nhất ở Thượng Hải đã rút lui, dường như chỉ trong một đêm Đông Bình đã biến mất, đi đâu rất ít người biết.
“Chị nhận được tin tức, Hà Hướng Nam đã xuất hiện ở Hồng Kông“.
Mạng lưới tình báo của Phượng cuối cùng cũng thu được tin tức cần thiết.
“Theo điều tra người mà hắn tiếp xúc rất thần bí, dường như là một tổ chức“.
Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu: “Tra xét được vị trí chính xác của chúng, tôi sẽ đi đến đó một chuyến“.
Sự xuất hiện của Dương Bá làm cho Tiêu Thu Phong biết rất nhiều thứ sau lưng, Hà gia chính là người đứng phía sau Thiết Huyết Đoàn, đối với loại người âm hiểm như bọn chúng nhất định phải nhổ cỏ tận gốc nếu không nhất định sẽ có phiền toái.
Hơn nữa chỉ bằng tài liệu đơn giản này sẽ dễ dàng hiểu được sau lưng Thiết Huyết Đoàn còn có một tổ chức càng cường đại hơn chống đỡ, hơn nữa Hà Hướng Nam đã được bọn chúng che chở.
Đây không phải là điều mà Tiêu Thu Phong muốn thấy.
Hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà đã trở về, sau khi nhận được báo cáo của quản gia Ngọc Thẩm mỗi ngày, hai người bọn họ trở về sớm hơn dự kiến, đương nhiên đối với gặp được người và mọi chuyện ở Mỹ bọn họ cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng dù cho bọn họ có hỏi như thế nào thì đối phương cũng chỉ có một câu nói: “Chúng tôi là bạn của con ông bà, được con ông bà nhờ vả tiếp đãi hai người một chút“.
Cái gọi là một chút này làm đôi vợ chồng già hưởng thụ một cuộc du lịch sảng khoái trước đó chưa từng có. Mỗi khi bọn họ đến đâu cũng sẽ có người an bài các việc như ăn, mặc, ngủ, nghỉ một cách thỏa đáng, hơn nữa dường như đều là miễn phí.
Ngay cả Tiêu Viễn Hà cũng cảm thấy kinh ngạc, con trai mình từ lúc nào có loại bạn bè giàu có này, huống hồ là ở nước ngoài.
“Cha, mẹ, hai người rốt cuộc cũng trở về, Yên Nguyệt thật sự rất nhớ cha mẹ” Từ khi nàng đi vào cánh cửa Tiêu gia, nàng đã coi mình là một thành viên trong Tiêu gia, gọi cha mẹ cũng càng lúc càng dễ gọi.
Điền Phù cầm tay Liễu Yên Nguyệt, cẩn thận nhìn thì thấy khí chất điềm tĩnh dường như đã thay đổi một chút so với mấy ngày trước, có thêm vẻ vui mừng dịu dàng của người con gái được yêu, đây đúng là một hiện tượng tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
“Yên Nguyệt, mẹ không phải sợ Tiểu Phong khi dễ con nên mới sớm trở về đây sao, nó không làm con giận đó chứ?” Đã sớm nhìn thấy cô con dâu và con trai mình ở chung rất được, nhưng Điền Phù vẫn giả vờ quan tâm hỏi.
Mặt thoáng đỏ lên vì xấu hổ, len lén liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, Yên Nguyệt ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Không có, mẹ, anh ấy không khi dễ con“.
Tiêu Viễn Hà dường như cũng cảm nhận được loại thay đổi này nên không khỏi cảm thấy vui vẻ, càng đồng tình với quyết định đi du lịch của bà xã, cho hai đứa không gian riêng tư quả nhiên là quyết định sáng suốt.
“Yên Nguyệt, con không giận nó là được rồi, đi, mẹ con mình về nhà. Mẹ mua cho các con không ít quà đây nè“.
Thật đúng là cũng không nói gì sai, ngay cả Liễu Yên Nguyệt thấy hành lý của hai người đều cảm thấy kinh ngạc: “Mẹ, hai người mang nhiều thứ về như vậy sao, khổ cho cha mẹ quá“.
Điền Phù xấu hổ nhìn Tiêu Thu Phong một cái: “Vất vả gì chứ, dù sao cha mẹ không phải bỏ tiền, còn có người mang giúp cha mẹ“.
Liễu Yên Nguyệt cũng nhìn Tiêu Thu Phong một cái, rất khó hiểu.
Tiêu Thu Phong chỉ khẽ cười, hắn dường như hắn cũng hiểu lão ca đã chiếu cố cha mẹ mình hơi quá.
Vào nhà, hơn mười túi hành lý chất đầy trong phòng khách, Điền Phù không bảo Ngọc Thâm thu dọn mà cùng Liễu Yên Nguyệt cẩn thận xem những thứ bên trong. Bên trong có không ít trang sức đắt tiền thật đúng là làm hai người phụ nữ này thêm hào hứng.
Hai người không phải người nghèo, nhưng tất cả những thứ lấp lánh đều có lực hấp dẫn đối với phụ nữ, không thể miễn dịch nổi.
“Mẹ, mẹ nói tất cả những thứ này đều là người khác mua tặng sao?” Liễu Yên Nguyệt lấy một cái nhẫn trong số đó ra, rất yêu thích.
Điền Phù nhìn ra tâm sự của nàng, cười cười nói: “Yên Nguyệt, con thích thì mẹ tặng cho con“.
Liễu Yên Nguyệt sửng sốt vội vàng buông nhẫn ra, nói: “Nhẫn có ý nghĩa quan trọng, con không thể tùy tiện nhận thứ này được“.
Đương nhiên, nếu như là Thu Phong tặng nàng, như vậy lại là chuyện khác.
Điền Phù là mẹ quả nhiên không làm nàng thất vọng. Nhẫn đã được đưa vào trong tay Tiêu Thu Phong: “Đi, đưa cho Yên Nguyệt, nó ở đây chiếu cố con một tháng, con phải tỏ vẻ đi chứ“.
Cái gì tỏ vẻ cảm ơn không được, lại dùng nhẫn, Tiêu Thu Phong đương nhiên hiểu được tâm tư của mẹ.
Liễu Yên Nguyệt rất kích động, đưa mắt sang nhìn hắn, rất khát vọng nhìn vào chiếc nhẫn trong tay hắn.
Đối với chiếc nhẫn quyết định cả đời, đàn ông tuyệt đối không coi trọng như phụ nữ.
Cầm tay nàng, từ từ đeo nhẫn vào tay nàng, Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng nói: “Đeo vào là không thể tháo ra đâu đó“.
Tay run lên, trên mặt vui mừng, hạnh phúc, nhìn chiếc nhẫn đang phát sáng trong tay, Liễu Yên Nguyệt dường như đã không khống chế được bản thân mình, nàng quên đi còn hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà ở bên cạnh, chu cái miệng nhỏ nhắn lại gần miệng Tiêu Thu Phong, hôn một cái thật mạnh, sau đó kinh hoàng xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.
Dù như thế nào, nàng xem như đã tìm được chỗ dựa cả đời.
Điền Phù và Tiêu Viễn Hà cũng rất hưng phấn, tâm nguyện lớn nhất trong đời bọn họ sẽ trở thành hiện thực rất nhanh.
“Thu Phong, con từ sau phải đối xử tốt với Yên Nguyệt, nếu không mẹ sẽ không tha cho con“.
Tiêu Viễn Hà cũng rất đứng đắn, nghiêm nghị gật đầu ủng hộ quyết định của bà xã. Tiêu Viễn Hà nhìn Yên Nguyệt đã rời đi, mới mở miệng nói: “Thu Phong, nói chuyện người bạn kia của con một chút đi, cha rất tò mò“.
Điền Phù cũng mở miệng nói: “Đúng, đúng, mẹ cũng vậy, rất khó hiểu. Người bạn đó của con là ai, không chỉ có rất nhiều tiền mà rất nhiều người cũng nể mặt ông ta. Nhưng vì sao hai ta chưa bao giờ nghe đến?”
Mấy ngày qua, Tiêu Thu Phong đã sớm nghĩ được cách trả lời, lập tức nói: “Cha, mẹ, đây là ông anh mà con đã quen nhiều năm, nhưng rất ít khi liên lạc. Lần này cha mẹ vừa lúc ra nước ngoài, con chỉ tiện thể đề cập đến chuyện cha mẹ đi du lịch, không ngờ anh ta lại chú trọng đến vậy. Lần sau gặp mặt con phải cảm ơn anh ta mới được“.
Điền Phù còn muốn hỏi thì Tiêu Viễn Hà đã cười ha hả, nói: “Thu Phong, con đúng là có không ít chuyện giấu cha mẹ. Được rồi, cha mẹ cũng không hỏi nữa, dù sao con cũng đã lớn, biết chuyện gì đáng làm, chuyện gì không nên làm, đừng cho cha và mẹ con và Yên Nguyệt lo lắng cho con là được“.
Tiêu Viễn Hà cũng đã trải qua mưa gió đi tới, con trai mình nói bình thản như vậy đương nhiên không phù hợp với Thu Phong của người kia. Thử nghĩ một chút phố Wall là nơi nào, bọn họ đi vào cũng được vô số người chào đón, cho thấy rằng người kia là một người rất tiếng tăm.
Nếu con trai mình không muốn nói rõ, hắn cần gì phải gặng hỏi làm gì, hắn cũng không phải loại người vô cùng tò mò như vậy.
Điền Phù hơi tức giận nói: “Không hỏi thì không hỏi, hừ, hai cha con cứ chơi đùa đi, còn ra vẻ thần bí. Mặc kệ hai người, tôi đi tìm Yên Nguyệt nói chuyện“.
Điền Phù đi, còn lại hai cha con chỉ có thể nhìn nhau cười khổ. Trong nhà này có một số việc không cần giải thích cũng không cần lý do.
Cơm tối rất thinh soạn, còn có rất nhiều rượu, người một nhà rốt cuộc đã đoàn viên.
“Thu Phong, mẹ nói cho con nghe một tin tốt” Điền Phù không bởi vì chuyện lúc chiều mà tức giận, lúc này lại rất vui vẻ.
Liễu Yên Nguyệt khe khẽ cúi đầu che đi ngón tay đeo nhẫn của mình, mặt thẹn thùng đỏ hồng, thực ra chuyện này là do Điền Phù yêu cầu, nàng chỉ gật đầu đồng ý cho có mà thôi.
Tiêu Viễn Hà nói: “Bà xã nói đi, làm anh cao hứng đi nào“.
“Yên Nguyệt đã quyết định sau này sẽ ở lại chăm sóc Thu Phong, không trở về nữa” Điền Phù cười nói, “Em thấy nhà chúng ta rất nhanh sẽ có việc vui“.
Tiêu Thu Phong toát mồ hôi lạnh, không về nhà nữa cũng không sao, nhưng việc vui này sợ rằng không đơn giản như vậy?
“Việc này từ từ bàn bạc, từ từ bàn bạc, nào, con mời mẹ một chén, coi như chào mừng cha mẹ trở về“.
Vội vàng đổi để tài, Tiêu Thu Phong căn bản không thể giải thích được, ngoại trừ Liễu Yên Nguyệt còn có Vũ, còn có Triệu Nhược Thần đã thất thân vì hắn?