Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 442: Chương 442: Sức mạnh khó hiểu




<!-- --> Càng đi vào trong, sương mù càng dày đặc, mang theo sự ẩm ướt của hơi nước, Ái Ny thật không ngờ, người cao to lại dẫn nàng đến một chổ ác liệt như vậy, nghi hoặc nhìn hắn, đã có dấu hiệu không muốn đi nữa.

“Người cao to, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi... muốn làm bậy với ta?”Tuy là nói vậy, nhưng nhìn Ái Ny không chút khiếp đảm hay sợ hãi gì cả, trong mắt nàng, người đàn ông này thật sự quá yếu, mặc dù nói rằng suy yếu thì hơi quá đáng, nhưng bình thường mà nói vậy thì cũng có vẻ thích hợp.

Dung mạo trời sinh tuyệt mỹ, dáng người khêu gợi, Ái Ny đã hấp dẫn rất nhiều thân sĩ. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần một đêm phong lưu thôi, không cần cái gì gọi là lâu dài cả, trò chơi tình cảm, không thích hợp với bọn họ, nhưng Ái Nỵ lại không cho bọn họ cơ hội này.

Nụ cười quyến rũ câu hồn, da thịt trắng như tuyết, nhưng nàng mãi mãi chỉ để cho người ngắm, không thể đến gần, đây là mị lực của Ái Nỵ.

Người cao to nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay lên chỉ: “Hoa của cô, ở kia”

Trong khu rừng dày đặc, lộ ra một khoảng đất trống khoảng ba mét vuông, trong khoảng trống đó, một đóa hoa lan bảy màu tươi đẹp, Ái Nỵ hưng phấn chạy tới, cả kinh kêu lên: “Hồng lan, thật sự là hồng lan hai màu, người cao to, hoa lan bảy màu của ta rốt cục đã nở ra hồng lan”

Hoa lan bảy màu, tên như nghĩa, đủ bảy màu sắc, là một loại hoa rất giá trị, trên đời hiếm thấy, trừ bỏ vẻ đẹp của nó, hoa lan bảy màu còn là một loại dược liệu vô cùng trân quý. Mỗi năm chỉ nở hoa một lần, Ái Ny chưa từng phát hiện ra, hoa lan bảy màu lại có thể xinh đẹp như vậy.

“Đẹp quá, thật sự quá đẹp. người cao to, cảm ơn ngươi!”

Mẹ nói cho nàng biết, phương pháp gieo trồng của hoa lan bảy màu, nhưng nàng đã dùng hết tất cả biện pháp mà hoa lan bảy màu chỉ nở ra năm màu thôi, thật không ngờ, người cao to lại có thể làm được.

“Hoa này không phải là hoa lan bảy màu, tên thật của nó là Thải Hồng lại, có bảy màu sắc, hơn nữa nó có một đặc tính, có thể hấp thụ hơi thở của rừng cây, hóa thành chất dinh dưỡng của mình. Thải Hồng lan của tiểu thư sở dĩ không nở hai màu cuối cùng, bởi vì thiếu dinh dưỡng thiên nhiên, cho nên, tôi muốn lén đem nó đến đây trồng”

Trong sự bất ngờ đầy vui sướng này, Ái Ny khó hiểu quay đầu lại, trừng mắt nhìn người cao to một cái, quát: “Ngươi không phải nói là ngươi không nhớ gì sao, vì sao lại biết hoa lan bảy màu có thể là Thải Hồng lan, càng nhớ rõ phương pháp gieo trồng nó, nói, không được gạt ta”

Người cao to bị tiếng hét này làm cho ngẩn ngơ, nói: “Tiểu thư, thật sự rất xin lỗi, lúc cô kêu tôi chăm sóc bông hoa này, khi tôi nhìn thấy, đột nhiên trong đầu xuất hiện trí nhớ, tôi không lừa cô, cái khác, tôi không biết gì hết”

Người cao to là một người phương đông đặc thù, trên người có khí chất hấp dẫn người, dưới cái nhìn của Ái Nỵ, hắn không phải là một người bình thường, nhưng đáng tiếc là, hắn không nhớ cái gì hết. Hơn nữa trong gia tộc Lạc Cách, hắn chỉ làm được công việc của một người hầu.

“Ngươi dùng phương pháp nào chăm sóc hoa lan, ta mặc kệ, nhưng nhớ kỹ, không được phép nói dối ta, bằng không ta sẽ dùng gia pháp”Cái gọi là gia pháp, đối với người cao to, không phải loại bình thường. Như lần trước, khi cô gái này tức giận lên, đã đè hắn xuống giường, làm cho hắn phải hô cứu mạng.

Nếu gia pháp thật sự là phương thức này, người cao to quả thật rất kinh sợ.

Thân thể khôi ngô cao lớn, mang theo tâm hồn của một đứa trẻ, nhưng mỗi lần đối mặt với nữ chủ nhân này, hắn không dám ngẩng đầu, bởi vì vừa nhấc đầu lên, sẽ nhìn thấy bộ ngực vô cùng no đủ của nàng, nội tâm không nhịn được khủng hoảng, xấu hổ đỏ mặt.

Ái Ny vui sướng ngồi chồm hổm xuống đó, cẩn thận nhìn Thải Hồng lan xinh đẹp, dọc đường về đã có chút mệt mỏi, nhưng vào giờ phút này, tất cả như biến mất, còn có chuyện gì làm cho nàng vui mừng hơn như vậy, nhìn hoa lan, sẽ thấy được khuôn mặt hiền lành của mẹ, đang mỉm cười đáng yêu với nàng.

“Răng rắc”một tiếng, trong rừng cây, vang lên một âm thanh, Ái Ny cả kinh, đột nhiên đứng dậy, đây là một sự cảnh giác được huấn luyện lâu dài, quay đầu nhìn lại, một con heo rừng hơn ba trăm ký với hai cái răng nanh to lớn đang hung hăn chạy lại đây.

“Chuột hoang....?”

“Tiểu thư, cô lầm rồi, đây là heo rừng...”

Lời còn chưa nói xong, thì con heo rừng đã trừng mắt nhìn lại, ngửi thấy mùi người, chân cào xuống đất, thân hình khổng lô lao như điện bàn lại đây.

“Người cao to, tránh ra...”Ái Ny hét lớn, đẩy người đàn ông này ra, sau đó xoay người chạy đến bảo vệ cho đóa hoa lan, đối với nàng mà nói, đóa hoa này quý giá như sinh mạng của nàng, mà trong tay nàng đã nắm chặt một con dao sắc bén để ở bên hông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Con heo rừng điên cuồng, tràn đầy dã tính, nhưng sự ôn nhu khi nãy của Ái Nỵ đã tán đi, hai mắt lại băng quát: “Súc sinh đáng giận, cho mày biết sự lợi hại của nữ kỵ sĩ chúng tao, đến đây, đêm nay bổn tiểu thư dùng thịt của mày để nhắm rượu!”

Dã tính trên người của Ái Nỵ cũng không kém hơn con heo này chút nào.

Heo rừng cũng không có cảm giác thương hoa tiếc ngọc, “ủi”một tiếng, đã lao lại đây, phóng đến người Ái Nỵ. Con dao chém qua giữa hai chân heo,máu tươi phun mạnh, nhưng con heo rừng không chạy trốn, mà lại hét lớn một tiếng chói tai, dã tính bộc phát, lại đâm đến đây một lần nữa, điên cuồng lao đến hướng Ái Ny.

Lúc này, Ái Ny không nhảy lên, nếu không vì bảo vệ cho Thải Hồng lan, nàng sẽ nhảy lên, nhưng nàng không làm như thế, dùng phương pháp của một dũng sĩ đấu bò, lựa chọn lấy cứng đấu cứng với con heo rừng.

Con heo rừng va chạm mạnh, làm cho ngã xuống lăn mấy vòng. Mà Ái Nỵ cũng bị heo rừng đụng mạnh, văng đi mười mét, ngã xuống, lưỡi dao trong tay đã rớt ra, mất đi vũ khí phòng thân.

Điên cuồng lao đến, bốn vuốt giơ lên, cào cào xuống đất, khí thế hung ác.

Không biết lúc nào, người cao to đã đứng trước mặt Ái Nỵ, lúc nàng ngẩng đầu lên, hắn đã đứng đó, chắn trước mặt nàng.

“Ngu ngốc, mau tránh ra!”Ngay cả một người có sức mạnh như nàng, cũng không thể cản nổi một con heo, chứ đừng nói một người cao to nhưng yếu đuối này, thật sự là đầu bị hỏng rồi, loại chuyện này, chỉ có người mạnh mẽ mới làm được.

Trong lúc lo âu, Ái Ny đã vươn tay lên, đang chuẩn bị đẩy người cao to ra, thì một tia sáng màu trắng, phát ra trên người hắn, trong nháy mắt đã ngưng tụ lại trong tay hắn, chỉ nghe một tiếng quát nhẹ: “Ra...”

Một quyền này, dánh thật nhanh vào ót của con heo, con heo điên cuồng khi nãy, thế mà bây giờ cũng điên cuồng chạy, hoàn toàn yên lặng, quyền này giống như có lực đọng lại, sau khi thi triển xong, con heo chạy vào trong đống bùn, thân hình khổng lồ, lung lay một chút, rồi chợt đổ “ầm”xuống đất, lăn ra chết.

Ái ny mất cả nửa ngày vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng của người cao to: “Tiểu thư, heo rừng đã bị đánh chết, là tôi giết thật sao?”

Ái Ny đang lấy lại tinh thần, đang muốn chửi ầm lên, cái này là vô nghĩa, vốn là bị một quyền của ngươi đánh chết. Nhưng nhìn ánh mắt thuần khiết của người cao to, nhàn nhạt nghi hoặc, nàng có chút không đành lòng. Mở miệng nói chuyện với hắn ôn nhu, khẽ gật đầu, nói: “Đúng, là bị quyền của ngươi đánh chết, người cao to, ngươi có sức mạnh lớn như vậy, tại sao không nói cho ta biết?”

“Ta có sức mạnh?”Người cao to gãi đầ, tựa hồ như rất khó hiểu, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết, chỉ là nhìn thấy tiểu thư gặp nguy hiểm, liền xông lên, tôi còn nghĩ, nếu bị con heo đụng trúng, chắc là không chết người đâu”

Trong phút đó, hoàn toàn là do phản ứng lúc gặp nguy hiểm, người cao to cũng không rõ, vì sao một quyền của hắn có thể đánh chết con heo rừng.

Ái Ny nghe được lời người đàn ông này nói xong, biết rằng hỏi cũng không có kết quả, trong mắt có vài phần quyến rũ, đứng lên, đi đến bên cạnh người cao to, cười nói: “Như vậy, ngươi, mới thật sự là đàn ông chân chính”

Một cái hôn nóng bỏng, đã in thật mạnh lên mặt người cao to.

“Dũng sĩ như vậy, đáng để cho công chúa yêu mến, thưởng cho ngươi một nụ hôn, nhớ kỹ, không được nói với bất kỳ kẻ nào”

Vuốt ve khuôn mặt mà không hiểu gì, người cao to cũng không rõ, không biết nữ chủ nhân này vì sao lại không cho hắn nói với người khác. Nhưng hắn không hỏi, vì phát hiện ra, nữ chủ nhân lúc này, đặc biệt ôn nhu, thật sự rất hấp dẫn.

Cuối cùng, Ái Ny không đem Thải Hồng lan về, bởi vì đây là lời đề nghị của người cao to: “Trời sinh vạn vật, luôn cạnh tranh sinh tồn, Thải Hồng lan không phải cây trong nhà, nó đã được chăm sóc đủ, tiểu thư, cô có thể lâu lâu lại thăm nó, nói không chừng sang năm nơi này sẽ càng có nhiều Thải Hồng lan hơn”

Mỗi khi đến thời khác mấu chốt, người cao to luôn có thể nói ra đủ loại triết lý phương Đông, hắn là người phương Đông, có thể nói như vậy, Ái Ny cũng không kỳ quái. Kỳ quái chính là, tại sao lại người ngu ngốc như vậy, lại có thể nói ra những lời như thế. Thật sự khiến cho người ta rất khó hiểu, tựa hồ như mỗi lần kỳ quái, Ái Ny đều là một động tác, vuốt ve cái trán của người đàn ông này, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật sự ngốc nghếch, hay là giả bộ?”

Người cao to khó hiểu nhìn Ái Ny, cười ngây ngốc, vấn đề này, hắn không có đáp án, hắn chưa từng nói mình ngốc, chỉ là có nhiều chuyện, không nhớ được mà thôi.

Thật ra từ rất lâu, nàng đã từng hoài nghi hắn giả bộ, nhưng nàng phát hiện ra, khi hắn cười ngây thơ tinh khiết, thì tất cả hoài nghi đều tự động biến mất. Trong lòng nàng đã xem hắn trở thành một đồng bọn trung thành nhất.

“Để lại ở đây, nếu sang năm không sinh ra nhiều hoa lan, ta sẽ trừng phạt ngươi, có nghe không?”Có chút hờn dỗi bỉu môi, Ái Ny thật sự tức giận khi phát hiện ra, một con người luôn cao ngạo độc đoán như nàng thế mà càng ngày càng nghe lời của tên đại ngốc này.

Không trả lời, tên đại ngốc này vẫn cười ngây ngô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.