<!-- --> Đao mang loé lên chỉ còn cách Sư Tông ba thước. Mà đao khi sắc bén không hề cho thấy Tiêu Thu Phong bị thương, Sư Tông hơi nghiêng người, đao khí cuốn lên một cơn sóng biển cao ba trượng, quả thực rất bá đạo.
Nhưng Tiêu Thu Phong không cho Sư Tông cơ hội lui lại. Đao thế lại vừa hết, Long Phá Thiên trong Long biến tam tuyệt lập tức xuất hiện. Sư Tông như bị không khí cô đọng lại, động tác trở nên chậm đi rất nhiều. Bị quang mang bao phủ chỉ còn biết đợi làm thịt.
Tiêu Thu Phong cười ha hả, thân hình bay lên một cước đá vào lưng Sư Tông. Khí kình không một tiếng động đưa vào trong cơ thể hắn, phá vỡ kỳ kinh bát mạch, phế đi võ công của hắn. Sau khi hét thảm lên một tiếng, tất cả lực lượng đã biến mất, Sư Tông rơi xuống biển. Theo cơn sóng biển trập trùng từ từ bò lên bờ.
Mạng sống tin rằng không có việc gì. “Tao đã nói, tao sẽ không giết mày. Mày có thể trở về nói cho người sau lưng mày. Tao và người đó sẽ nhanh chóng gặp nhau.”
Chiếc mặt nạ bằng đồng đã rơi ra, một khuôn mặt phương Đông điển hình khoảng năm sáu mươi tuổi. Hơn nữa có cảnh giới võ công như vậy đương nhiên là người Trung Quốc. Thế lực của Hắc Dạ ở khắp nơi trên thế giới, nhưng cũng không phải ai cũng biết khởi nguyên của nó lại là Trung Quốc. Sư Tông đầy căm hận nhìn Tiêu Thu Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Nếu không phải công phu đã mất hết, hắn nhất định sẽ xông lên cắn vài cái. Sư Tông tuyệt vọng tru lên một tiếng như chó điên. Bởi vì mất võ công, hắn trên cơ bản đã trở thành phế vật. Trong Hắc Dạ sẽ không nuôi dưỡng phế vật. Những lời này trước kia hắn vẫn nói cho người khác, nhưng bâygiờ lại đến lượt mình.
Nhưng Tiêu Thu Phong không để ý đến sự tức giận của hắn, cười nhạt xoay người, thân hình đã biến mất khỏi bờ biển. Trận chiến tối nay làm cho khí thế của Tiêu Thu Phong tăng vọt. Không những huỷ Bát Ký Đại Xà mà ngay cả Tá Đằng Thái Thần cũng bị con trai của ông ta ám sát. Sơn Khẩu Minh không lâu nữa sẽ bị huỷ diệt.
Nhưng Thần binh chiến đội cũng có mấy người bị thương nặng. Đặc biệt là Cương Tử, cả cánh tay gần như đã bị gãy thành mấy đoạn. Dù cho khôi phục như cũ cũng không thể đạt đến cường độ trước kia. Cho nên bây giờ anh ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất đó là rời khỏi đội ngũ Thần binh chiến đội. Bọn họ không hề sợ hãi tiền đồ phía trước.
Quân đoàn Ma Quỷ ở Trung Đông chính là nơi dạy cho bọn họ các loại kinh nghiệm sinh tử. Cho dù không thể tự mình lãnh binh tác chiến nhưng có thể truyền dạy tinh thần và ý chí chiến đấu của mình cho mỗi binh lính Ma Quỷ. Tiêu Thu Phong dành vinh dự rất cao cho bọn họ, để cả đời bọn họ không phải lo lắng. Đây là điều bọn họ nên được.
Mặc dù khi mấy người này quay về Trung Đông, Thần binh chiến đội từ ba mươi sáu giảm xuống còn ba mươi người. Nhưng những người còn lại không còn là kẻ yếu ớt ngày xưa nữa.
Mỗi người trong bọn họ đều vượt xa cảnh giới binh vương, bắt đầu tiến bước vào cảnh giới tiên nhiên. Đây là điều mà Tiêu Thu Phong mong muốn. Không trải qua những cuộc chém giết đẫm máu, sao có thể trở nên cường đại chứ?
“Quái vật Bát Kỳ đã chết, Tá Đằng Thái Thần cũng đã chết. Lúc này Sơn Khâu Minh không còn một chỗ dựa nào hết. Các anh nghỉ ngơi mấy ngày sau đó tiếp tục. Chỉ cần Sơn Khâu Minh chưa giải tán, các anh tiếp tục giết.”
Bát Kỳ Đại Xà nổ mạnh làm cho Sơn Khẩu Minh tổn thất vô cùng lớn. Tá Đằng Tỉnh Sinh chính thức lên ngôi gia chủ. Hiệu lệnh toàn bộ xã hội đen Nhật Bản đến tăng viện cho Sơn Khẩu Minh.
Nhưng lại phát hiện lời hiệu triệu nàylại không còn tác dụng. Sơn Khẩu Minh lúc này chia ra làm ba. Mấy người anh em của hắn không ai phục ai. Kẻ thù bên ngoài chưa giải quyết xong, bọn họ đã chuẩn bị chém giết lẫn nhau. Vậy thì còn bang phái xã hội đen nào nể mặt bọn họ nữa chứ. Thần binh chiến đội trải qua trận đánh nguy hiểm nhất nên hận võ sĩ Sơn Khẩu Minh đến tận xương tuỷ.
Nên dù là ở đâu chỉ cẩn bọn họ gặp phải đều gíêt không tha. Mà khoảng thời gian nghỉ ngơi sau trận chiến đó, Tiêu Thu Phong đã kiểm tra thân thể các thần binh. Vì giúp bọn họ tăng lên nhanh hơn, hắn dùng khá nhiều tinh lực đả thông các mạch huyền quan cho bọn bọn họ, càng có lợi cho việc hấp thu khí giết chóc cường đại. Sau một vòng, Tiêu Thu Phong đã không còn hứng thú ở nơi này nữa.
Hơn nữa trải qua trận chiến này, hắn cần một hoàn cảnh yên tĩnh để dung hợp các loại lực lượng. Khai phát võ phách, tiến hoá lực lượng Long biến tam tuyệt, còn có thể mạch với chiến ý vô tận sau nhiều lần chém giết. Sau khi giao chuyện này cho Lý Cường Binh và Thiết Trụ giải quyết, Tiêu Thu Phong lặng lẽ rời đi. Sơn Khẩu Minh hôm nay đã không xứng làm đối thủ của hắn.
Tiêu Thu Phong không trực tiếp tiêu diệt Sơn Khẩu Minh là vì muốn cho Thần binh cơ hội luyện tập với vật sống nhiều hơn. Dù sao võ sĩ và ninja này dù giết nhiều hơn nữa cũng không có gì phải thương xót. Hơn nữa cuộc giết chóc này làm cả Nhật Bản náo động. Cho dù chính phủ điều quân đến quản lý, đối với Thần binh chiến đội cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Yokohama có hơn mười triệu dân không thể nào dùng bom nguyên tử được. Hơn nữa trong quân đội cũng không có nhiều cao thủ như Sơn Khẩu Minh, đối phó càng dễ dàng hơn. Cái chết của Tá Đằng Thái Thần đối với xã hội đen trên thế giới mà nói tuyệt đối là một chuyện lớn. Sơn Khẩu Minh từng bước bị hủy diệt lại càng làm cho cả thế giới khiếp sợ.
Là một trong ba tổ chức cường đại nhất trên thế giới, Sơn Khẩu Minh không ngở bị người tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy, đây là lực lượng cường đại như thế nào? Nhưng trừ phi là người đã trải qua trận chiến đó thì tuyệt đối sẽ không biết sự nguy hiểm, hoặc là sự thật.
Cũng chỉ có đám người Tiêu Thu Phong mới hiểu được. Bát Kỳ Đại Xà chết, Tá Đằng Thái Thần chết, giờ phút này ngoại trừ Tiêu Thu Phong chỉ có Sư Tông là rõ ràng. Không giết Sư Tông không phải vì báo ơn hắn đã hỗ trợ. Mà muốn Sư Tông truyển đạt lại cho kẻ sau lưng.
Tiêu Thu Phong muốn cho người kia biết, Tiêu Thu Phong hắn không phải một quân cờ, có những chuyện sớm muộn cũng phải tính toán. Sơn Khẩu Minh bị giẫm đạp, tuyệt đối làm cho các thế lực trên thế giới phân chia lại một lần nữa.
Rất nhiều thế lực vùng lên, ý đồ thâu tóm các lợi ích của Sơn Khẩu Minh. Tiêu Thu Phong về đương nhiên làm cho cả Tiêu gia vui mừng. Ít nhất Liễu Yên Nguyệt mừng quá mà khóc. Bọn họ đều biết Tiêu Thu Phong đi Nhật Bản. Mà mấy ngày nay Nhật Bản không ngừng truyền đến tin tức giết chóc và bạo loạn.
Tất cả những điều này bọn họ đều biết. Cho dù bọn họ rất muốn không để ý đến nhưng không thể nào làm được. Thấy khuôn mặt bình tĩnh như ánh mặt trời của Tiêu Thu Phong, sự lo lắng trong lòng mấy ngày hôm nay rốt cuộc đã được hạ xuống. Nước mắt hưng phấn không chỉ có mình Liễu Yên Nguyệt rơi ra.
Phượng Hề và Ngọc Hoàn cũng rơi lệ đầy mặt. Các nàng cũng rất nhớ nhung người đàn ông này, sợ hãi sẽ mất đi. Từ lúc Tiêu Thu Phong rời đi, cảm giác đó luôn hành hạ trong lòng các nàng. Có một số việc không cần nói, Liễu Yến Nguyệt cũng có thể từ trong cảm giác hạnh phúc nhận ra rất nhiều chuyện.
“Anh rốt cuộc đã về, Tiêu thiếu gia, có thể cho tôi ôm anh một cái không…..” Phượng Hề mừng như điên, không thể áp lực khát vọng và tình cảm trong lòng. Mặc dù biết rõ trước mặt Liễu Yên Nguyệt không thể thể hiện tình yêu, nhưng nàng thật sự không làm được.
Mấy cô nàng Thi Diễm đương nhiên nói phụ hoạ: “Em cũng muốn ôm anh một cái. Được mỹ nhân ôm vào lòng, để bọn em làm cho Tiêu thiếu gia hưởng phúc nhé.”
Liễu Yên Nguyệt cười cưòi, lập tức buông bỏ cảm giác hạnh phúc đó đi. Trong lòng nàng rất rõ ràng, mấy hôm nay những người phụ nữ này cũng rất lo lắng cho Tiêu Thu Phong, không kém hơn bất cứ ai. Bọn họ đáng được hưởng niềm hạnh phúc đó, được ôm người đàn ông này.
Phượng Hề vùi đầu vào lòng Tiêu Thu Phong, không nói câu nào, thậm chí không dám ngẩng mặt lên, chỉ có thân hình không ngừng run lên. Bởi vì nàng sợ ngẩng đầu lên sẽ hôn, sẽ tuyên bố với mọi người nàng đã yêu người đàn ông này. Dù không muốn vẫn phải buông Phượng Hề ra.
Mấy cô bé kia vẫn biết quy củ, trước hết đẩy Lâm Ngọc Hoàn vào lòng Tiêu Thu Phong. Lâm Ngọc Hoàn cuối cùng cũng không phải Phượng Hề, không cò sự kiềm chế mạnh mẽ như vậy. Vừa nhào vào trong lòng Tiêu Thu Phong, cả người như mềm nhũn, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn hắn.
“Tiêu thiếu gia, Ngọc Hoàn rất lo lắng cho anh, rất nhớ anh, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ.” Tim Điền Phù đập thình thịch. Cô bé này không phải đã được dạy bảo rồi sao. Bảo cô nàng phải chú ý một chút, dáng vẻ đó, Yên Nguyệt đâu phải người mù mà không thể nghĩ ra chứ? Tiêu Thu Phong cảm nhận được sự mong nhớ của Ngọc Hoàn, nhẹ nhàng cười, cúi đầu vào sát tai nàng, nói:
“Tối nay anh đến tìm em” Lời nói mập mờ làm cho Ngọc Hoàn bừng tỉnh. Hai tay vốn ôm cổ Tiêu Thu Phong, lúc này lại đẩy mạnh ra. Nàng nhận ra lúc này còn có rất nhiều người.
Mấy cô bé kia thừa lúc không ai, mỗi người tiến lên ôm một cái, hôn một nụ, thật sự dứt khoát hơn Phượng Hề Ngọc Hoàn nhiều. Có lẽ trong lòng không hề câu nệ nên làm cho các nàng tự nhiên hơn nhiều. Cuối cùng vẫn là Liễu Yên Nguyệt bám lấy tay Tiêu Thu Phong, cả người dán sát vào hắn, kéo vào trong phòng. Đến tận lúc này hai người già của Tiêu gia vẫn không có cơ hội mở miệng nói.