Dương Phàm mở cửa bước vào trong, hắn đang cảm thấy rất khoái trá khi chọc tức cô nàng nằm vùng. Nhưng hắn phải thừa nhận một điều rằng cơ thể kia thật quyến rũ, nếu hắn còn làm thêm lúc nữa chắc chắn sẽ tập kích vùng biên giới mất.
Dương Phàm tiến về phòng mình, lăn ra giường nằm thì cánh cửa chợt mở ra. Dương Nguyệt lúc này chỉ khoác một chiếc đầm đi ngủ, bên trên còn không mặc áo lót. Cô nàng thấy có đèn xe đi vào nên nghĩ là Dương Phàm về, nhưng đi xuống dưới thì lại không thấy hắn, rồi nàng tiến về phòng của hắn.
- Tiểu Phàm! em sang phòng chị được không?.
Nói xong nàng bước về phòng của mình, cũng không cần biết Dương Phàm có đi sang hay không, Nàng ngồi xuống giường chờ hắn. Dương Phàm thì không biết cô nàng kêu hắn sang đó làm gì, nhưng dù sao hắn cũng không buồn ngủ.
- Tiểu Nguyệt! nàng có chuyện gì hỏi ta hay sao? hay nàng muốn rồi.
Dương Phàm đóng cửa tiến lại gần nói. Khuôn mặt hắn lúc này rất lưu manh nhìn nàng.
Cô nàng biết hắn ám chỉ điều gì, nàng đỏ mặt cúi xuống không dám nhìn hắn. Thấy biểu hiện của cô nàng như vậy Dương Phàm càng nghĩ là cô nàng muốn thật. Hắn đè nàng ra mà hôn lấy bờ môi của nàng.
Dương Nguyệt có hơi bất ngờ vì hắn tự nhiên hôn lên nàng, Dương Nguyệt có hơi dãy rụa nhưng rồi nàng lại đắm chìm trong nụ hôn của hắn. Nàng mở miệng ra rồi hai người quấn lấy cái lưỡi của đối phương mà hôn say đắm.
Từ lần bị hắn hôn nàng đã có kinh nghiệm hơn trong chuyện này. Thấy cô nàng đã nhu thuận Dương Phàm tham lam cởi chiếc đầm của nàng ra mà bắt lấy cặp bồ đào của nàng mà xoa nắn.
Ư..
Chỉ nghe thấy tiếng của nàng phát ra từ cổ họng, Dương phàm mò xuống dưới. Dương Nguyệt thấy hắn định làm vậy, nàng cầm lấy tay của hắn mà đình chỉ hoạt động.
- Tiểu Nguyệt! nàng làm sao vậy?
Thấy cô nàng đình chỉ hoạt động Dương Phàm cũng không tiếp tục hôn nữa.
- Đừng mà, lỡ để bọn họ thấy thì không hay đâu.
Dương Phàm còn tưởng cô nàng lo lắng chuyện gì nữa, hắn sử dụng lực lượng bao quanh lấy căn phòng, cho dù là một con kiến cũng không thể lọt vào được. Lúc này hắn mới quay xuống nói.
- Tiểu Nguyệt! không sao nữa rồi, cho dù nàng có gào thét cũng không có ai nghe thấy tiếng của nàng đâu.
Nói xong Dương Phàm lại tiếp tục làm việc. Dương Nguyệt thì vẫn còn lo sợ, nhưng hắn đã nói vậy thì nàng cũng đành tin lời hắn.
A.. Ân.. Ư..
Hai người cứ mây mưa như vậy suốt đến khi Dương Nguyệt không còn chịu được nữa mà kêu xin Dương Phàm tha cho nàng, đây là lần thứ hai nàng phải cầu xin Dương Phàm thì hắn mới chịu thôi. Nàng cũng không biết đây là lần thứ mấy nàng lên đỉnh nữa, nhìn hắn vẫn còn tươi cười như vậy nàng không thể ngờ là hắn từ nhỏ sức khỏe đã yếu mà bây giờ lại biến thái như vậy.
Dương Nguyệt đã kiệt sức rồi thiếp đi trong lòng hắn. Dương Phàm thì vuốt ve khuôn mặt nàng rồi ôm nàng đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau Dương Phàm đã dậy rất sớm, hắn quay lại phòng mình tắm rửa rồi đi xuống bếp. khoảng một tiếng đồng hồ sau, tất cả các nàng đều đã dậy rồi đi xuống dưới chuẩn bị thức ăn thì không ngờ từ nhà bếp phả lại mùi rất thơm, cả năm người đều nhìn nhau rồi tiến lại.
Mọi người đều mắt chữ O miệng chữ A, các nàng đều không ngờ là Dương Phàm đã dậy sớm lại còn chuẩn bị thức ăn nữa chứ. Thấy chúng nữ đều nhìn mình Dương Phàm vuốt cái mũi rồi cười trừ.
- Mọi người dậy rồi sao? thức ăn xong rồi đây.
Các nàng đều đã được thử qua tay nghề của hắn cho nên mọi người đều cùng nhau dọn thức ăn lên bàn, thấy hắn vẫn còn đang làm gì đó Dương Nguyệt lên tiếng nói.
- Tiểu Phàm! em lại ngồi xuống ăn đi.
- Chị Nguyệt! em làm sắp xong rồi, mọi người cứ ăn đi.
Dương Phàm nói, hắn còn một thứ nữa chưa xong thì làm sao có thể ngồi ăn được.
Được rồi Dương Phàm, Anh mau ra ăn đi, bốn cô nàng đều nói.
Chỉ thấy Dương Phàm bưng lên một bát cháo gà còn nóng đặt vào chỗ của Dương Nguyệt, cả bốn cô nàng đều nhìn vào Dương Nguyệt với ánh mắt ghen tỵ.
- Chị nguyệt! em thấy mấy hôm nay sắc mặt chị có vẻ hơi mệt cho nên em mới làm cho chị bát cháo gà để bồi bổ cơ thể.
- Cảm ơn em, Tiểu Phàm.
Dương Nguyệt cảm động nói. Nàng không ngờ là hắn còn biết quan tâm đến sức khỏe của mình.
Còn bốn cô nàng thì vẫn còn đang ghen tỵ với Dương Nguyệt nhưng bốn cô nàng làm sao dám nói câu gì, đây là do Dương Phàm làm để giúp Dương Nguyệt bồi bổ sức khỏe, hơn nữa nàng lại là chị của hắn cho nên các nàng rất nhanh quay lại gắp thức ăn vào bát của mình.