- Ngươi là hắn. Phương lão nói.
Chuyện hai người đã từng uống rượu kiểu này chỉ có lão với một người nữa biết, tuyệt đối không có người thứ hai. nhưng người thiếu niên này lại biết chuyện của hai người, lại biết thứ lão thích ăn.
Dương phàm chỉ cười trừ, hắn đưa tay lên làm vài động tác rất phức tạp.
Phương lão lúc này trợn mắt, lão đánh một chưởng lực về phía Dương phàm.
Dương phàm đưa tay lên đối chưởng lực với Phương lão, hai người cứ như vậy mà dần dần tăng thêm lực lượng. Phải mất nửa giờ sau hai người mới thay đổi tư thế, cả hai đều dương nắm đấm lên vung về đối phương.
Chỉ thấy hai người đều ngã ra đất, cả hai đều đứng dậy, hai người đều cười rất to, to đến mức ba người ở ngồi ở phòng khách đều giật mình.
Hai người một già một trẻ, đều mang một vết bầm trên mặt.
- Phàm đệ! đệ không thể nhẹ tay một chút sao? lão phu đã có tuổi rồi. Phương lão cười ha hả nói.
- Phương huynh! không phải huynh cũng vậy sao? ra tay cũng đâu có nhẹ. Dương phàm cười nói.
Hai người ôm lấy nhau.
- Phàm đệ! năm năm qua ta không có một chút tin tức nào của đệ cả, đã có chuyện gì sảy ra vậy, còn cái khuôn mặt này nữa. Phương lão nói.
Trong năm năm qua Phương lão không ngừng tìm kiếm tin tức của hắn, vì không muốn tin tức bị lộ nên Phương lão chỉ có thể cho người đi thu thập tin tức về hắn.
- Phương huynh! thật ra chuyện này rất dài, chúng ta ngồi xuống rồi ta từ từ kể lão bất tử huynh nghe.
Dương phàm kể lại mọi chuyện cho Phương lão nghe, từ lúc hắn cố chạy trốn khỏi một tổ chức bí ẩn, đến lúc hắn trọng sinh.
Nghe song Phương lão rất tức giận, không biết là tổ chức nào lại có nhiều cao thủ như vậy, nhưng ông biết chuyện này cần phải tính kế lâu dài. Ông chợt nhận ra điều gì đó.
- Phàm đệ! trong gia tộc ta có một quyển sách từ thời tổ tiên chuyền lại, thứ này rất có thể sẽ giúp được cho đệ.
Phương lão tiến lại thư phòng rồi đưa cho hắn một quyển sách đã cũ, Dương Phàm cầm lấy, bỏ vào trong túi, khi nào về hắn sẽ nghiên cứu sau.
- Phàm đệ! vậy còn chuyện của đệ với con bé tiểu Nhi thì thế nào?
- Lão bất tử huynh định ngăn cản tình cảm của nàng sao? Dương phàm nói.
Phương lão chỉ cười chứ không nói, hai người rất hiểu nhau. Cho nên hai người họ không cần nói với nhau cũng biết, chỉ cần nhìn vào mắt của đối phương, sẽ biết đối phương muốn gì.
- Lão bất tử, xem ra ta sẽ không gọi lão huynh như vậy được rồi.
Phương lão cười ám muội, hai người bước ra khỏi phòng, bước ra ngoài cả ba người đang ngồi ở phòng khách thấy hai người bọn họ đi ra, một già một trẻ, đều rất vui vẻ với nhau.
- Tiểu phàm! cậu cứ ở lại đây, tối nay chúng ta sẽ uống một trận cho đã. Phương lão nói.
- Ông nội! cháu làm sao dám ngồi uống với ông chứ. Dương phàm khiêm tốn nói.
Ông nội! thằng nhóc này đã làm gì mà để cho lão nhân gia ngài lại vui vẻ như vậy. Chỉ có Ngọc Nhi là đỏ mặt với cách xưng hô của Dương phàm.
- Tiểu Minh! tiểu Luân! hai đứa đi nói với Linh Hà tối nay chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn, ta rất hài lòng với đứa cháu rể này ha ha. Phương lão nói.
Hai người Ngọc Minh với Ngọc Luân đều kinh hãi, tên tiểu tử này là ai mà có thể để cho lão nhân gia như vậy. Cho dù có chuyện gì thì lão nhân gia ngài cũng không có biểu hiện như vậy.
- Tiểu Nhi! cháu đi giúp bà nội cháu đi, ta với Dương phàm còn chuyện để làm, khi nào xong thì gọi chúng ta.
Vâng ạ. Nói xong nàng rời đi.
Hai người một già một trẻ cùng bước đi.