Cả bốn người cùng thu dọn đồ cùng hai cô nàng Hiểu Thanh và Huệ Lan, về đến biệt thự của Dương Phàm. Hai cô nàng tuy biết gia đình hắn rất giàu nhưng không nghĩ lại giàu như vậy.
- Đây sẽ là nhà của hai nàng, hai nàng thích phòng nào thì có thể ở phòng đó. Dương phàm nói.
- Cảm ơn anh! Dương Ca. Hai cô nàng đều nói.
- Được rồi hai người cứ tự nhiên nhé, ta đi một lát sẽ về ngay.
Dương Phàm nói, rồi hắn lấy xe phóng đi không để cho ba người kịp nói gì. Lúc rời khỏi quán cafe hắn đã thấy có mấy tên đang theo dõi mình.
Hắn đi khỏi biệt thự, nhìn lên gương chiếu hậu, một chiếc AuDi bám theo hắn.
Hắn hừ lạnh, đi xe đến quán cafe hắn dừng xe, bước xuống rồi đi bộ, đi qua một con hẻm vắng người, hắn dừng lại lạnh giọng nói.
- Các người theo ta lâu như vậy cũng nên xuất hiện đi.
- Anh bạn trẻ, xem ra cậu cũng không phải người thường, có thể phát hiện ra bọn ta.
Từ cuối con hẻm xuất hiện bốn gã trung niên, người nào dáng đi cũng rất chắc chắn, bước chân chuẩn mực, đây chỉ có những người trong quân ngũ mới đi được như vậy, bốn người này chắc chắn là có chức vụ không nhỏ trong quân ngũ. một người trong số họ bước lên đưa cho Dương Phàm một tấm ảnh nói.
- Anh bạn trẻ, chúng tôi không cần biết cậu làm sao phát hiện ra chúng tôi, nhưng chỉ cần cậu không lại gần cô gái này. Như vậy mọi người đều vui vẻ.
- Nể tình các người đều là quân nhân, ta cũng không muốn ra tay. Dương Phàm nói. Không phải hắn sợ, mà là hắn không muốn liên can đến quân đội, hắn cũng không muốn đối nghịch với người đứng sau bốn người này.
- Anh bạn trẻ, cậu cũng ngông cuồng quá đó, cũng không sao chúng ta có thể thương lượng. Người trung niên đó móc ra một tấm chi phiếu, đưa cho Dương Phàm.
Dương Phàm cả kinh, năm trăm vạn, cái người đứng đằng sau cũng quá coi thường hắn rồi, hắn là ai cơ chứ, cho dù có đem đến cho hắn kim ngân châu báu, hắn cũng không để trong mắt. Hắn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt.
- Anh bạn trẻ, có chuyện gì sao? chẳng lẽ cậu chê ít sao.
- Không phải tôi chê ít. Nói đến đây ngữ khí của Dương Phàm thay đổi, cả người hắn tỏa ra sát khí. Bốn người bọn họ đều cảm thấy khó thở. Tên đứng đối mặt với Dương Phàm cũng cảm nhận được sát khí rất nặng nề.
- Tốt nhất các ngươi về nói với người đó đến gặp ta thì tốt hơn.
Nói xong hắn cũng không để ý đến bọn bọ, bước đi cũng không một ai ngăn cản hắn.
- Anh bạn trẻ! cậu không biết mình đang đối mặt với ai đâu.
Dương Phàm quay đầu lại nhếch mép lên tựa như câu trả lời của hắn. Về nhà hắn gọi Ngọc Nhi lên phòng hắn có chuyện, hai người bước vào phòng, Dương Phàm nói.
- Ngọc nhi! ta nghĩ nàng nên nói cho ta biết về thân phận của nàng.
- Dương Phàm! sao anh lại hỏi em chuyện này? Ngọc nghi cảm thấy kì lạ, Dương Phàm chưa từng hỏi nàng chuyện này bao giờ, từ lúc biết hắn, hắn lúc nào cũng trầm lặng.
- Ngọc Nhi nếu nàng không muốn nói cũng không sao? chuyện này để sau đi, chúng ta xuống dưới thôi. Dương Phàm nói, rồi hắn bước ra khỏi phòng.
Còn Ngọc Nhi thì đang phân vân chuyện gì đó, nhưng nàng vẫn quyết định không nói ra. Nàng cũng bước nhanh theo hắn xuống.