Quay lại phòng mình Dương Phàm lúc này đang tập trung lực lượng lại thành các hình dáng khác nhau. Không biết biến đổi thứ này thành đôi cánh thì có bay được không nữa. Dương Phàm nghĩ thầm, hắn có thể thay đổi lực lượng thành mọi hình dáng nhưng không biết biến nó thành đôi cánh thì thế nào.
Dương Phàm tiến lên sân thượng hắn tập trung lực lượng lại sau lưng thành đôi cánh, hắn thử vỗ vỗ cho quen với đôi cánh này giống như chú chim non mới tập bay. Hắn cảm thấy đã quen với đôi cánh, lúc này hắn muốn thử cảm giác được bay. Hắn nhún xuống rồi nhảy lên dương hai cánh ra, hắn kinh ngạc không thôi, điều hắn không thể ngờ là có thể bay được, hắn lượn quanh sân thượng lúc này là ban ngày cho nên hắn không có bay ra khỏi biệt thự.
Nếu để cho người ta nhìn thấy hắn đang bay thì chắc chắn hắn sẽ thành người ngoài hành tinh mất. Dương Phàm lúc này hắn mới vừa lòng đi xuống dưới nhà.
Bước xuống dưới Dương Phàm thấy một cảnh không như hắn nghĩ. Cả ba cô nàng đều đang quây quanh Anh My, thấy không có Dương Nguyệt, hắn bước vào trong bếp thì thấy cô nàng đang nấu ăn. Trong nhà bây giờ cũng chỉ có Dương Phàm cùng với năm mỹ nữ, những người khác đều về khu biệt thự của hai vợ chồng Dương Thiên.
- Các em có chuyện gì mà vui vậy. Dương Phàm tiến lại gần nói, giống như là không có liên quan đến hắn.
- Dương Phàm! anh xuống rồi. Anh My nói.
- Dương Phàm! tụi em vừa bàn với nhau. Ngọc Nhi nói. Rồi nàng nhìn về phía hắn. Bên ngoài anh còn người nào khác ngoài bọn em không?.
Dương Phàm vuốt cái mũi cười trừ, hắn không ngờ là cô nàng lại hỏi hắn chuyện này. Ngọc nhi nàng hỏi ta chuyện này làm gì?. Ngay trong nhà đã có một người mà các nàng không hay biết.
- Chúng em chỉ muốn biết bên ngoài anh còn ai nữa hay không thôi, nếu có thì anh cứ đưa nàng về chúng em đều không có ý kiến gì. Ngọc Nhi nói. Nàng không muốn Dương phàm đi ra ngoài là lại dẫn thêm một người về.
Ta cũng không biết. Dương Phàm cười khổ, chuyện này làm sao hắn có thể biết được cơ chứ.
- Không biết! anh định gạt chúng em sao?. Ngọc nhi không vui nói.
- Đâu có! ta đâu có gạt các nàng.
Các em đã nói xong chưa? cơm đã xong rồi. Dương Nguyệt bất thình lình đi ra nói.
Dương Phàm! coi như anh may mắn.
Nói xong các nàng cùng đứng dậy tiến về phòng ăn.
Tiểu Nguyệt! cảm ơn nàng. Dương Phàm biết nàng đang giải vây cho hắn.
Đáp lại hắn là sự ngoảnh mặt quay đi.
Dương Phàm vuốt cái mũi cười khổ. Không lẽ nàng cũng như các nàng sao?. Rồi hắn cũng bước đến phòng ăn.
Do hôm nay Dương Phàm về còn có thêm một cô nàng nữa, cũng may là Ngọc Nhi có mua thêm đồ ăn không thì chắc chắn là sẽ không đủ.
Anh My, em là ca sĩ, vậy em còn đi học không?. Ngọc Nhi nói.
Dạ! em vẫn đi học, nhưng em không hay đến trường, em đã có người dạy ở nhà rồi ạ.
Vậy em hãy chuyển về đây học cùng Tiểu Thanh với Tiểu Lan nếu không một mình em ở nhà sẽ rất cô đơn đó.
Dạ, chuyện này em có nói với cha rồi ổng đã làm giúp em rồi, chỉ cần em đến nhập học là xong.
Vậy cũng tốt, được rồi mọi người mau ăn đi. Lời này là của Dương Phàm. Hắn vừa mở miệng nói thì đã bị cô nàng nhìn chằm chằm vào hắn giống như chuyện này không cần hắn nói. Hắn đành cười khổ cúi xuống mà ăn, mặc cho các nàng nói chuyện với nhau.