Tiểu Ngọc nhi! chuyện nàng vừa hứa với ta vừa rồi, chúng ta cũng nên... Dương phàm vừa nói vừa nhìn
vào bộ vị cao vút của Ngọc Nhi nói.
Hứa! em có hứa với anh chuyện gì sao. nàng vừa nói vừa ngại, không nhìn vào hắn nói.
- Tiểu ngọc nhi! nàng thật hay quên, có cần ta phải nhắc lại một lần nữa không?
- Không cần phải nhắc lại đâu, em nhớ ra rồi.
Dương phàm thấy biểu hiện của nàng như vậy, làm hắn thật sự muốn đưa nàng lên giường mà chiều chuộng.
Dương phàm! anh không thể cho em cơ hội, để thắng anh sao?
- Được! nếu nàng muốn. Đúng rồi, chẳng phải còn một tháng nữa chúng ta sẽ có cuộc thi sao? vậy chúng ta cược tiếp đi.
- Vậy chúng ta cược cái gì đây? Ngọc nhi hiếu kì nhìn hắn.
- Vậy thì chúng ta cược xem ai có điểm cao nhất nhé. Còn nữa nếu nàng thắng ta sẽ đáp ứng nàng 3 việc, nàng có thể bảo ta làm bất cứ việc gì. Còn nếu như nàng thua. hắc hắc hắn cười gian nói.
Thấy ánh mắt gian xảo của hắn nhìn mình, làm nàng cảm thấy bất an vì chuyện này. nàng học
lực xếp vào tốp 3 của trường, nàng lại rất tin vào việc học của mình sẽ tốt hơn Dương phàm, nhưng thấy ngày hôm nay, bài kiểm tra anh ngữ của hắn lại có số điểm tuyệt đối. Nàng đang phân vân.
- Được, nếu như em thua, Anh phải nhẹ nhàng với em đó. Nàng đã lấy hết can đảm để nói ra câu này.
Cái gì! Dương phàm cũng hơi ngạc nhiên vì câu nói của nàng. Nàng lại dám lấy cái lần đầu của mình để đặt cược.
Nàng không phải người tùy tiện, thật ra nàng làm vậy là muốn hắn cố gắng học, để vượt xa nàng, vượt xa mọi người. và nàng muốn mình là nữ nhân của hắn.
- Tiểu Ngọc nhi! nàng có cần suy nghĩ lại không. Dương phàm nói, ánh mắt của hắn rất kiên định.
- Dương phàm! không lẽ anh không muốn em sao?
- Không phải, mà là ta không muốn vì chuyện đặt cược mà nàng phải làm vậy, ta muốn nàng nguyện ý cùng ta.
- Em nguyện ý. nàng thấy hắn nói vậy, khiến cho nàng cảm thấy rất ấm áp. nàng có thể thấy hắn rất quan tâm đến nàng.
- Nếu nàng đã nói như vậy, được rồi. Dương phàm mừng thầm, không ngờ cô nàng lại chấp nhận.
- Dương phàm! em muốn đến nhà của anh có được không? nàng rất tò mò về thân phận của hắn, biết hắn năm năm nhưng nàng lại không biết gia đình hắn như thế nào.
- Tiểu Ngọc nhi! nàng đã muốn ra mắt cha mẹ chồng rồi sao?
- Ai muốn ra mắt cha mẹ chồng chứ? Người ta chỉ tò mò thôi mà. Biết anh năm năm, nhưng người ta lại không biết một chút gì về anh cả. nàng chu cái miệng xinh xắn lên nói.
- Được rồi, nàng đã nói vậy thì mình đi luôn vậy.
Hai người ra xe, đi mất 30 phút đồng hồ, hắn cũng về đến biệt thự của mình. cô nàng Ngọc nhi thì kinh ngạc không thôi, khu biệt thự này thật xa hoa.
- Thật đẹp. nàng nhịn không được thốt lên.
- Nếu nàng thích thì cứ ở lại đây với ta đi, nếu nàng không muốn thì ta cũng không ép nàng.
Ừ, nàng ngại ngùng ừ một tiếng. dù sao chuyện ở chung hay không cũng là chuyện sớm muộn. Hai người mở cửa bước vào trong nhà. Vú Vương từ trong bếp đi ra, thấy Dương phàm dẫn theo một cô gái về, lại còn rất xinh đẹp nữa.
- Cậu chủ! cậu đã trưởng thành rồi, lại còn dẫn bạn gái về nữa, nếu ông chủ, bà chủ biết sẽ rất vui đó.
- Vú Vương, Vú còn nói nữa là nàng sẽ bỏ chạy đó, vú nhìn xem, nàng đang ngại chưa kìa. phải rồi vú Vương, chị cháu còn ở trên phòng ạ.
- Cô chủ vẫn còn ở trên phòng.
- Ngọc nhi, nàng ngồi ở dưới này chờ ta một lát nhé, ta lên phòng một lát.
Nàng cũng đành nghe lời hắn ngồi chờ hắn ở dưới. lên đến phòng mở cửa, Dương nguyệt đang nằm ngủ, tiến đến mép giường, thì bất chợt nàng mở mắt ra, trừng mắt lên nhìn hắn.
- Tiểu Nguyệt, ta đã làm gì mà nàng lại trừng mắt nhìn ta như vậy.
Nàng không nói gì mà chỉ mặc quần áo bước đến cửa phòng nàng quay lại nói.
- Vừa về đến nhà là muốn giở trò với người ta rồi sao. Nói xong nàng mặc kệ Dương phàm rồi đi xuống lầu.
Dương Phàm cười khổ, hắn không ngờ là bị Dương Nguyệt cho ăn trái đắng. Rồi hắn cũng bước ra khỏi phòng đi xuống lầu.