Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 12: Chương 12: Rắc Rối Đến




Ngồi suốt hai tiết học cuối cùng chuông báo hết tiết cũng vang lênhắn cảm thấy đi học thật nhàm chán không như cuộc sống trước kia của hắnđịnh đứng dậy thì cô nàng Ngọc Nhi đi lại chỗ hắn.

Dương Phàm cậu có rảnh không.

có mình đang rất rảnhDương Phàm nói.

vậy mình tìm quán nước nào nói chuyện nhéNgọc Nhi nói.

Được bạn đợi mình ở cổng trường nhé mình đi lấy xeDương Phàm nói.

được mình chờ bạnNgọc Nhi nói.Dù sao học xong hai tiết này hai người cũng không có tiết học,Dương Phàm lái xe ra cổng trường hạ kính cửa xe xuống nóiNgọc Nhi lên xe đinàng cũng hơi bất ngờ vì chiếc xe mà Dương Phàm đi,mở cửa ra ngồi vào ghế lái phụ nàng nóivậy chúng ta vào quán cafe nào nó cũng đượcnàng hơi bất ngờ vì ngày hôm nay Dương Phàm đã thay đổi rất nhiều không còn là Dương Phàm hay trầm mặc nữa.

Trong trí nhớ của Dương Phàm từ trường hắn đi khoảng 20km có quán cafe rất tốt lại nổi tiếng ở thành phố,đi mất khoảng 10 phút là đến,hai người bước vào,Dương Phàm thấy trong góc có bàn trống mà lại không có người.

Chúng ta qua đó ngồi điDương Phàm nói.

hai người ngồi xuống thì nhân viên mang menu ra cho hai người Dương Phàm thì không cần xem hắn đang chờ nàng hỏi hắn.

Dương Phàm bạn muốn uống gì

mình uống cafe được rồi.

nàng gập menu lại nóivậy lấy cho em 1 cafe vân nam 1 trà hoa cúc.

1 trà hoa cúc 1 cafe vân nam của hai vị sẽ có ngaynhân viên viết vào giấy rồi nói.

hai người ngồi cũng không nói gì đến khi nhân viên mang đồ uống đặt lên bàn rồi đi,hai người vẫn không nói gì.

Dương Phàm đành phải nóibạn có chuyện gì muốn nói với mình sao.

Nàng cũng chỉ gật đầu nóiDương Phàm bạn có ghét mình không.

ghét!làm sao mình có thể ghét bạn được,mình thích bạn còn không hếtDương Phàm nói.(chẳng lẽ nàng lại thích mình sao,theo biểu hiện này thì mình chắc chắn là nàng đã yêu rồi)haizz...

Bạn không ghét mình,nhưng tại sao bạn lại không gọi điện thoại lại cho mìnhnàng nói.

Thật ra là ngày hôm đó mình có chút việc cho lên điện thoại mình cũng không có mang,đến trưa nay mình mới về,cho nên mình không có biết là bạn gọiDương Phàm đành phải viện ra cái lý do đó,hắn không thể nói là ngày hôm đó hắn đến quán bar uống rượu được.

là vậy sao mình cứ nghĩ là bạn đã ghét mình rồinàng nở nụ cười nói.

Nàng định nói gì đó thì lại bị Dương Phàm chặn lại nóiNgọc Nhi bạn cứ ngồi đây hãy gọi cảnh sát là có người giao dịch ma túynói xong hắn không để cho nàng nói mà hắn đã đi đến chỗ hai gã áo đen ngồi ở góc bên kia chuẩn bị giao dịch hắn biết trong đó có ma túy vì từ lúc hắn vào đã để ý thấy có hai gã đều đem theo vali ngồi ở cách nhau do quán hơi đông người hai tên này mới không giao dịch mà chờ cho quán vắng bớt mới làm ăn,hắn cố tình chọn trong góc là để quan sát hai tên này.

Dương Phàm tiến lại gần hai tên này thấy có người đến cũng không quan tâm,chỉ là một thằng nhóc,nhưng chúng lại không biết rằng thằng nhóc này lại là tử thần của bọn hắn.

hai vị không biết giao dịch thứ bột đó là sẽ phải ngồi tù saoDương Phàm nói.

mày là ai tại sao mày biết trong này có gìgã ngồi bên phải nói.

ta là ai không quan trọng,bây giờ hai vị có hai lựa chọn thứ nhất là tự đầu thú,thứ hai là ta đây sẽ ra tay và hai vị đây sẽ rất thảm đó.

nhóc con mày mạnh miệng lắm vậy thì để tao xem con nhỏ đi cùng với mày sẽ như thế nàogã ngồi bên phải nói.

Rồi có khoảng 100 người đứng dậy vây quanh quán cafe

Ngọc Nhi thấy Dương Phàm bị một đám người vây quanh nàng nóiDương Phàm đừng lo cho mình bạn chạy đi

rồi gã ở bên phải tát cho nàng một bạt tay.Dương Phàm thấy vậy hắn thật sự đã tức giận(sát khí tỏa ra làm cho hai gã đang ngồi phải rùng mình,thứ sát khí này không phải là giết vài mạng người là có được,muốn có được sát khí nặng như vậy ít nhất phải giết đến ngàn người)những tên xung đều bị sát khí của Dương Phàm làm cho khó thở.

còn hai tên vừa mới bắt Ngọc Nhi cũng phải run rẩy tay chân.

Dương Phàm nhìn đám người xung quanh hắn bắt đầu ra tay chưa đến 1 phút hắn đã giải quyết xong đám người đang vây quanh hắn(tốc độ thật kinh người)chỉ có tên đã ra tay với Ngọc Nhi là thảm nhất hắn bị Dương Phàm hành hạ sống không bằng chết,Ngọc Nhi đang ngồi bệt xuống đất nàng cũng cảm thấy rợn hết cả người chỉ thấy tên vừa tát nàng đang kêu gào rất thảm thiết.

nàng bèn nóiDương Phàm bạn mau dừng tay đi nếu không sẽ có án mạng đó

hắn dừng tay,thu liễm sát khí rồi hắn vuốt khuôn mặt nàng nóicòn đau không,ta xin lỗi đã liên lụy tới nàng.

Ngọc Nhi cảm thấy thật ấm áp được người mình yêu quan tâm như vậy nàng cảm động nóikhông sao đâu cũng không còn đau nữa.

Dương Phàm cậu làm bạn trai mình nhénàng thẹn thùng nói.

được!đây là điều mà mình mong chờ suốt 5 năm rồi đóDương Phàm nói.

vậy mà bạn lại để cho một cô gái như mình phải nói ra sao

xin lỗi là do mình sợ bạn sẽ không thích một người như mình,được rồi còn chuyện nữa phải giải quyết rồi mình với bạn sẽ tâm sự sau được chứhắn đỡ nàng ngồi dậy nói.

nàng đỏ mặt gật đầu.Dương Phàm định đi thì còi cảnh sát vang lên hắn đành dừng lại để mọi chuyện cho cảnh sát giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.