Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Chương 4: Chương 4: Sát Thần




Cút!vừa nói hết câu hắn cảm thấy cơn đau truyền từ khuôn mặt.

Đập hắnhắn gào lênnhững người gần đó cũng bắt đầu chú ý đến bên bọn hắn .

Năm thân ảnh lao vào bao vây lấy Dương Phàmhắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái mặc cho năm người bao vây hắn.

Nhóc muốn tự mình bẻ gãy một tay,một chân hay để chúng ta phải động tay.gã có khuôn mặt có vết sẹo chạy ngang má trái nóivừa nói dứt câu hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì tay trái truyền đến một trận đau đến xương tủy,cả bốn tên còn lại nhìn cánh tay bị vặn vẹo cả bốn tên cũng không dám lại gần,cả 4 tên đều là quân nhân xuất ngũ bọn chúng biết người như vậy không nên khiêu chiến.

Dương Phàm tiến lại gần gã thanh niên nhìn mặt hắn giờ tối xầm lại.Chưa có một ai dám nói cút!trước mặt tao,giờ thì lăn ra cho lão tử.Giờ thì lăn ra chỗ khác tốt nhất là biến xa một chút không thì đừng có trách lão tử.

gã thanh niên không dám phản bác vì sợ cái tên ra tay độc ác này,hắn rời khỏi quán bar trước lúc đi hắn quay mặt lại nhìn cho kĩ tên vừa đánh hắn.

Chị Tuyết giờ chị có thể nói cho em biết công ty chị đã có chuyện gì,em có thể giúp được chị.

Em tốt nhất là nên rời khỏi đây đi,không lát nữa anh của hắn tới thì có muốn đi cũng không được đâu.

Nếu chị không nói thì em cũng không đi.Dương Phàm kiêng quyết nói.Hắn thật sự là muốn giúp nàng nhưng mà nàng lại không biết gì về hắn,mà hai người chỉ mới biết nhau hôm qua.

Chuyện là như thế này do công ty của mẹ chị thiếu tiền ngân hàng,mẹ chị cũng đã hỏi vay vài nơi thậm chí là người nhà cũng không có ai cho vay,rồi tên Vương thiếu đó đến công ty của của mẹ chị nói là muốn đầu tư nhưng hắn lại đưa ra điều kiện là mẹ chị phải thế chấp một thứ bất kì cho hắn,lúc đó công ty đang suy sụp nên mẹ chị đã kí vào tờ giấy đó,nhưng đến lúc kí xong hắn mới nói vật thế chấp đó chính là nàng,cho dù muốn trả tiền hắn cũng không được vì mẹ chị đã kí vào đó.Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt u sầu.

Vậy khoản tiền đó là bao nhiêu?

500 vạn.500 vạn đối với bọn họ là nhiều nhưng đối với hắn thì không đáng để nhìn.

cũng chỉ là 500 vạn thôi em có thể giúp chị giải quyết vấn đề này,nhưng còn 1 vấn đề quan trọng nữa là bản kí kết hắn đang cầm.vừa mới nói hết câu thì từ cửa quán bar có khoảng hơn trăm tên mà tên nào cũng xăm mình tay cầm đao,kiếm.

Anh Bưu chính là tên tiểu tử đó đã đánh em hắn còn bẻ gãy một cánh tay của vệ sĩ nữa.

Tên được gọi là anh Bưu đó giơ tay lên không cho tên thanh niên bị Dương Phàm vả một bàn tay vẫn còn in trên mặt hắn.trước ngực hắn xăm cả con rồng quấn quanh người hắn.

Anh bạn muốn tự mình bẻ gãy tay hay để cho đàn em tôi ra tay.

Tiểu Phàm em làm gì vậy,tại sao lại gây chuyện với bọn lưu manh nàychị hắn không biết từ đâu chạy tới nói.

Anh bạn chỉ cần chị cậu đi với tôi một đêm thì chuyện lúc nãy coi như tôi đấy chưa nói gìkhông ngờ tên này lại có chị xinh đẹp như vậy tên Bưu đó nổi máu dâm nói.

Tao cũng khuyên mày một câu tốt nhất là mày nên vả vào cái miệng chó của mày không thì hậu quả tự gánhDương phàm nổi lên sát khí nói.

Tiểu tử ngươi muốn chết.cả đám tiểu đệ của tên Bưu nói.

Tiểu tử lá gan của mày cũng lớn lắm.Đập nó cho tao.Tên Bưu gầm lên cả đám tiểu đệ phía sau náo nháo xông vào.Chỉ nghe thấy những tiếng kêu gào thảm thiết.Một mình Dương Phàm tả xung hữu đột hơn trăm người trên tay toàn là dao,kiếm,gậy,côn các loại.Tên nào vừa vào đến là bị Dương Phàm đạp bay ra sau.Khoảng 10 phút sau chỉ thấy xung quanh toàn là người nằm rên rỉ nhưng tên nào không may mắn thì bị ngất đi.

Dương Phàm đi đến chỗ của tên Bưu chỉ nghe thấy những tiếng đét,đét,đét... vang lên trong khoảng nặng.tao đã nói rồi mày nên rút lại lời nói và tự vả vào cái miệng thối của mày thì bây giờ mày tự nhận lấy hậu quả.Mặt tên Bưu giờ đã nở hoa máu đầy miệng gãy mất mấy cái răng.

Giấy kí kết của mẹ chị Tuyết đâuDương Phàm đến chỗ của tên thanh niên kia đưa tay ra nói.

Tên Vương thiếu đó tay run run mò vào trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Dương Phàm.Hiện tại hắn đã không dám chống đối lại Dương Phàm nữa rồi.Một người đánh gục hơn trăm người tay cầm vũ khí mà chỉ mất có hơn 10 phút.Đây là khái niệm gì như vậy hắn đâu còn là con người nữa mà là một tên quái vật.

Đây có phải là chữ kí của mẹ chị không.Dương Phàm cầm tờ giấy đưa cho Vân Tuyết nói.

Phải là nó.Cảm ơn em,cảm ơn em.Vân Tuyết cúi đầu cảm ơn Dương Phàm.Hiện tại nàng đang rất vui.

Vì chuyện này mà em gặp phải rắc rối như vậy,chị không biết phải đền ơn em như thế nào nữa.vì chuyện này mà Dương Phàm gặp phải rắc rối lớn tuy nàng vui nhưng còn người con trai đã giúp nàng thì phải làm sao.Dương Phàm biết trong lòng nàng nghĩ gì.

Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi không đáng bận tâm đâu chị cứ tin tưởng vào em đi.

Chuyện nhỏ,lớn chuyện như vậy mà em nói là chuyện nhỏ sao,lỡ như bọn chúng lại đến tìm em thì phải làm thế nào,tốt nhất là nên nói chuyện này cho ba biết để ông giúp em giải quyết chuyện này.

Chị à,em nói đây là chuyện nhỏ thì nó là chuyện nhỏ chị cần gì phải xúc động lên như vậy,thôi không nói đến chuyện này nữa chúng ta đi về thôi,chị Tuyết chúng ta về thôi.Cả ba người đi ra khỏi quán bar cũng không có ai dám ngăn cản họ vì họ không muốn gây họa với cái tên sát thần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.