Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 75: Chương 75




75: Ta không có khi dễ nàng ta. Nha đầu kia lợi hại lắm đó, chỉ là nàng ta muốn làm nũng với ngươi thôi.

Quân Diễm Cửu bất đắc dĩ: “Vậy làm phiền công chúa.”

“Không phiền, không phiền.”

Lục Khanh ngồi trước mặt, nhìn hắn chắm chú.

“Quân Diễm Cửu, vì ngài ta nguyện ý làm mọi chuyện. Giống như khi nãy ngài mạo hiểm chắn trước mặt ta, ta cũng vậy, nếu có nguy hiểm ta cũng sẵn sàng che chắn cho ngài. Có bản công chúa ở đây, ngài sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào.”

Quân Diễm Cửu sững sờ đôi chút, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu.

Lục Khanh còn tưởng hắn sau khi nghe những lời này ít nhiều sẽ cảm động.

Không ngờ hắn lại cười rộ lên.

“Công chúa nói như vậy giống như là nô tài yếu đuối nhu nhược, ai cũng có thể bắt nạt vậy.”

“Đương nhiên không phải!” Lục Khanh theo bản năng buột miệng thốt ra: “Ai dám bắt nạt Cửu Cửu, chán sống rồi sao?'

Người mà phụ hoàng cũng phải nể ba phần, phóng tầm mắt ra khắp lãnh thổ Bắc quốc này, ai có thể khinh thường, bắt nạt?

Hắn tựa hồ đang cười: “Ở trong lòng công chúa, nô tài yếu đuối như vậy?”

“Cũng không phải mà.” Lục Khanh bĩu môi: “Bản công chúa chỉ là lấy ví dụ, muốn Cửu Cửu biết ở trong lòng ta ngài quan trọng nhường nào, nghiêm túc như vậy làm gì chứ...”

Quân Diễm Cửu nghiêm túc nói: “Bảo hộ công chúa là chức trách và bổn phận của nô tài. Nô tài cũng không cần công chúa bảo vệ lại.”

“Còn chưa biết được.” Lục Khanh chớp mắt, giảo hoạt nói: “Nói không chừng một ngày nào đó Cửu Cửu sẽ cần ta bảo vệ đó.”

Quân Diễm Cửu nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Ngày mai công chúa luyện công cho tốt, luyện tốt rồi cũng sẽ không đến mức như ngày hôm nay, bị người ta khi dễ.”

“Ò.” Lục Khanh bĩu môi.

Quân Diễm Cửu đứng dậy: “Tốt, nô tài lát nữa còn có việc, cáo lui trước.”

Nói xong lập tức rời đi.

Cả ngày hôm nay tất cả mọi người trong cung đều thấy mu bàn tay Quân Diễm Cửu có một cái nơ con bướm cực kì đáng yêu, không hề phù hợp với phong cách nghiêm nghị của hắn.

Nhưng... nhìn lại khá xinh xắn.

Có người lén lút hỏi thăm Tiểu Phúc Tử: “Đốc công đại nhân rốt cuộc là trúng gió gì vậy?”

Tiểu Phúc Tử cười xấu xa: “Gió xuân a.”

Người nọ cười trừ, hắn hiển nhiên không tin thái giám còn có thể trúng gió xuân.

Phía bên kia.

Cao thủ dưới trướng Quân Diễm Cửu rất nhanh đã khống chế được đoàn người Khương Noãn.

Một đám người tàn nhẫn chỉ nghe mệnh lệnh không biết tình cảm.

Đoàn người Khương quốc trực tiếp bị giải đến nhốt ở Đông Xưởng.

Khương Noãn bị nhốt riêng một buồng, cả người bị trói, miệng cũng bị chặn, chỉ có thể chửi thầm trong lòng ngàn vạn lần “Tên thái giám chết bầm“.

Tiêu Hoà Đế nghe được tin tức vốn dĩ cảm thấy đối phương tốt xấu gì cũng là cục cưng bảo bối được lão già kia sủng đến tận trời, cũng giống như Khanh Khanh nhà ông vậy, tới Bắc quốc lại bị đem nhốt vào đại lao quả thực không ổn lắm nhưng sau đó lại nghe được nàng ta định lấy roi đánh Khanh Khanh nhà ông, ông nổi giận, lạnh lùng nói: “Việc này cứ giao cho Quân Diễm Cửu xử lý đi.”

Phiên phiến đi, xử lý thế nào ông không cần biết, không chết là được.

Quân Diễm Cửu đi vào buồng giam giam giữ Khương Noãn, sắc mặt âm trầm.

Một tên Xưởng vệ bê đến một cái ghế, hắn thong thả ung dung ngồi xuống. Một tên Xưởng vệ khác rút tấm vải bịt

miệng Khương Noãn ra.

“Phi, tên thái giám chết bầm!”

Miệng vừa được thả nàng liền bắt đầu mắng, sau đó lại bị bịt kín lại.

“Lục soát.”

Quân Diễm Cửu hạ lệnh, bưng chén trà lên, một lão ma ma nhận lệnh đi tới lục soát người Khương Noãn.

Ngân phiếu, một hộp phấn, còn có một chiếc khẩu cầm nhỏ.

(Nó là cái kèn Harmonica á m.n)

Bị lão ma ma sờ tới sờ lui, nước mắt Khương Noãn lã chã rơi xuống.

Thân là công chúa cao quý kiêu ngạo, nàng nào đã từng chịu qua sự sỉ nhục lớn như vậy?

“Là ai phái ngươi tới đây?” Quân Diễm Cửu mở miệng.

Ma ma kia giật miếng vải trong miệng nàng xuống.

Nàng khóc: “Không được. Đừng động đến đồ của ta.”

“Đem cái kèn kia lại đây.” Quân Diễm Cửu phân phó.

Khương Noãn thét chói tai: “Không được!!”

“Đó là kỷ vật duy nhất ca ca để lại cho ta.”

“Vừa hay.”

Bên cạnh chính là đống lửa địa lao chuyên dùng để hành hình, Quân Diễm Cửu dùng hai ngón tay kẹp lấy khẩu cầm: “Ngươi không thành thật trả lời thì ta sẽ ném thứ này vào trong đống lửa.”

“Không, không cần, ta nói, ta nói mà.”

“Ngươi tới Bắc quốc tìm ai?” Quân Diễm Cửu hỏi.

Khương Noãn khóc nức nở nói: “Khương Duy... Khương Duy ca ca.”

Đôi mắt đen như mực của Quân Diễm Cửu khẽ run lên.

“Còn Khương Thù? Ngươi mặc kệ?”

“Khương Thù đã có phụ hoàng nghĩ cách, nhưng Khương Duy ca ca, chỉ có Noãn Noãn quan tâm ca thôi! Trên thế gian này ca chỉ có Noãn Noãn là muội muội.” Khương Noãn nấc lên trong nghẹn ngào.

Quả thật sau đó Khương hoàng cũng sinh được vài nữ nhi. Ý tứ của Khương Noãn chính là, nàng là do Mẫn hoàng hậu sinh ra, là muội muội ruột thịt duy nhất của Khương Duy.

Đáy mắt Quân Diễm Cửu thâm trầm như mực, bàn tay tùy ý chơi đùa chiếc kèn, ai cũng không rõ hắn đang nghĩ gì.

“Là ai nói cho ngươi chuyện Khương Duy ở Bắc quốc?”

“Không cần ai nói cho ta cả, ta tự mình hỏi đến.” Khương Noãn đúng lý hợp tình nói: “Chuyện nầy đã truyền đến Khương quốc rồi, ta vừa nghe ca ca ở Bắc quốc liền tìm tới.”

Nàng sụt sịt mũi, hừ nhẹ một tiếng: “Noãn Noãn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua Khương Duy ca ca, nhưng ta nhớ ca lắm...”

Nàng trộm liếc hắn, mặc dù sắc mặt vẫn lạnh như vậy, nhưng cảm giác áp bức xung quanh đã giảm đi không ít, liền thử nói một câu.

“Này, ta thấy ngươi trong cung cũng có quyền có thế, có thể giúp ta không? Đưa ta đi gặp Khương Duy ca ca, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể đáp ứng!”

Quân Diễm Cửu ngẩng đầu, tựa như cười: “Ta nhìn dễ nói chuyện lắm sao?”

Khương Noãn bĩu môi, đôi mắt to linh động.

Nàng biết điểm mạnh của mình vì thế giương đôi mắt long lanh ậng nước nhìn hắn, mềm mại nói.

“Tuy rằng ngươi là thái giám, nhưng ngươi không có muội muội sao? Đừng suy bụng ta ra bụng người như thế, ta chỉ là một tiểu cô nương muốn đi tìm ca ca mà thôi. Ngươi nghĩ xem, muội muội của ngươi vượt ngàn dặm xa xôi tới đây tìm ngươi mà lại bị người ta bắt giam, ngươi có cảm giác gì? Có thể không đau lòng sao?”

Quân Diễm Cửu nhếch môi: “Ngươi cũng không hỏi thăm một chút xem ta có muội muội hay không?”

Khương Noãn đảo mắt, linh hoạt nói: “Không có muội muội đúng không? Vậy ta làm muội muội ngươi! Chỉ cần ngươi dẫn ta đi gặp ca ca, sau này cái gì ca ca ta có, ta đều để dành ngươi một phần, được không?”

“Tiểu nha đầu còn biết chơi bài tình cảm?” Hắn cười, ánh mắt dần lạnh đi.

“Chỉ tiếc, ngươi đắc tội công chúa tôn quý của chúng ta. Đắc tội nàng, ngươi phải chịu phạt. Không có sự cho phép của nàng, ngươi không được rời khỏi đây.”

Nói xong hắn đứng dậy, hạ lệnh: “Canh chừng cho tốt.”

“Vâng.”

“Này.”

Nhìn Quân Diễm Cửu rời đi, Khương Noãn vội vàng hét lớn: “Ta không có khi dễ nàng ta. Nha đầu kia lợi hại lắm đó, chỉ là nàng ta muốn làm nũng với ngươi thôi.”

_____________________________

Kèn harmonica (khẩu cầm)



Tối nay mình có bài test nên không kịp edit nốt chương sau, thứ sáu mình đăng bù 3 chap nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.