Quân Diễm Cửu ngồi trong phòng, uống từng cốc từng cốc trà. Sắc trời tối dần, sắc mặt hắn cũng theo thế mà đen đi.
Hắn cũng không rõ sao mình lại ở đây, ngồi chờ lâu như vậy, lại ghen tị với ai, mông lung ngồi đến khi cửa “cạnh” một tiếng bị đẩy ra.
“Cửu Cửu.”
Thiếu nữ duyên dáng gọi tên hắn, mặc một chiếc váy lụa hồng ruốc, trong tay ôm Quân Bảo, giống như viên kẹo ngọt trái cây chạy đến.
Hắn không biết tại sao lại có liên tưởng kì quái như vậy, chỉ là trong chớp mắt cảm thấy nàng vô cùng ngọt.
Từ đầu đến chân đều ngọt ngào.
Nhưng khi khoé môi chực cong lên lại bị hắn nỗ lực áp xuống, thậm chí hai chân đang đứng lên cũng cứng đờ, dùng tư thế quỷ dị mà ngồi xuống.
Nữ hài cười tươi như hoa, ôm lấy cánh tay hắn, mắt sáng như sao: “Ai nha, ngài đến tìm ta sao? Ngài muốn cùng ta dùng bữa tối không?”
Quân Diễm Cửu: “...”
Hắn đen mặt quay đi: “Nô tài nào dám dùng bữa cùng công chúa.”
“Ồ.”
Lục Khanh chép miệng, nhướng mày vạch trần: “Đốc công đại nhân không dám? Đại nhân đến việc ôm bản công chúa lên đùi đút ăn còn dám, có việc gì mà ngài không dám nữa?”
Quân Diễm Cửu: “...”
Chuyện đã qua lâu mà sao nghe nàng nói hắn lại cảm thấy hổ thẹn như vậy?
Hắn lấy lại bình tĩnh, lạnh mặt: “Vậy hôm nay công chúa đi chơi có vui không?”
Lục Khanh cong môi. Hảo gia hoả, thì ra ở đây chờ nàng về.
Nhìn nam nhân đen mặt, nàng cố tình nói: “Vui, đương nhiên là rất vui. Khương thái tử dí dỏm hài hước. Đến giờ bản công chúa mới biết Khương Thù hắn lại là một con người thú vị như vậy.”
“Vui vẻ, thú vị?” Quân Diễm Cửu nhấm nuốt mấy chữ này, càng nhấm mặt càng đen.
“Buổi sáng là Khương Thù, buổi chiều đổi sang Khương công tử, nhân duyên của công chúa quả thật không tồi.” Mấy chữ cuối mang theo chút tức gận đến chính hắn cũng không nhận ra.
Lục Khanh cười càng lúc càng tươi.
“Rất được nha, lạc thú lớn nhất của bản công chúa không phải là mỹ nam vây quanh, vẫy tay là đến xua tay là đi sao?”
Khương Thù còn có Khương công tử, hai người này tướng mạo tuấn tú, còn có thân phận cao quý. Có bọn họ bên cạnh, hậu cung của bản công chúa nhất định nhộn nhịp vô cùng.”
Sắc mặt nam nhân bên cạnh đen như đít nồi, trầm giọng nói: “Công chúa, người là Bắc quốc trưởng công chúa, thỉnh người tự trọng.”
Quân Diễm Cửu cũng không rõ sao hắn lại tức giận đến vậy.
Giận đến nỗi muốn lập tức chặt đầu hai tên kia xuống.
Mà mặt Quân Diễm Cửu càng đen, Lục Khanh bên này lại càng hài lòng.
“Tự trọng thì bản công chúa không có, cả đời này cũng chẳng có nổi. Ta đối với ai cũng như nhau thôi.” Riêng mấy chữ cuối nàng còn nhấn mạnh thêm.
Quân Diễm Cửu đứng bật dậy nói: “Công chúa, thời gian không còn sớm nữa, người nên dùng bữa sớm, nô tài cáo lui.”
Nàng cao giọng quát lớn: “Đứng lại.”
Lục Khanh thu lại ý cười, toả ra khí áp thuộc về trưởng công chúa: “Đốc Công đại nhân ở lại, cùng bản công chúa dùng bữa.”
Không bao lâu sau đồ ăn được mang lên đầy đủ.
Quân Diễm Cửu nhìn bàn ăn trước mắt.
Nào là dưa chuột, rau chân vịt xào, ớt xanh rau diếp, canh rau hẹ, xà lách xào dầu hào. Toàn là màu xanh.
Mày kiếm giật giật, cảm nhận được nàng đang ám chỉ gì đó.
“Hôm nay công chúa ăn thanh đạm vậy sao?”
Lục Khanh gắp một cọng rau xà lách, ăn ngon lành: “Dạo này trời nóng, ăn chay tốt cho cơ thể, Đốc Công đại nhân cũng ăn thử đi.”
Quân Diễm Cửu cũng cố gắp một miếng dưa chuột.
Chua đến mức hoài nghi nhân sinh.
Hắn buông đũa xuống, Lục Khanh âm thầm liếc một cái: “Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Quân Diễm Cửu chỉ có thể cố gắng cầm đũa lên.
Nhưng mà đối diện với bàn ăn toàn màu xanh, hắn thật sự không thể động đũa: “Công chúa, không có thịt nô tài nuốt không trôi.”
“Muốn ăn thịt sao?” Lục Khanh vui vẻ vỗ tay, rất nhanh một nồi lẩu dê nóng hổi đã được bưng lên.
Từ sau khi biết hắn thích ăn thịt dê, nàng lúc nào cũng sai cung nhân chuẩn bị sẵn, chỉ là kiếp trước nàng không hề thấy hắn ăn món này.
Lục Khanh gắp một miếng thịt to bự.
“Đốc Công đại nhân, ăn thịt.”
Quân Diễm Cửu nhận ra, nãy giờ nàng không gọi hắn là “Cửu Cửu.”
Lúc trước vẫn ngọt ngào gọi hắn “Cửu Cửu” vậy mà bây giờ lại nghiêm chỉnh gọi “Đốc Công đại nhân” làm hắn không quen lắm, thậm chí cảm thấy quái dị.
Trong lòng dâng lên nỗi hoảng loạn không tên.
“Ta tìm Khương công tử chỉ vì nghĩ sẽ có người đem tội danh hạ độc đẩy lên người hắn, ở đó cùng nghĩ đối sách.” Lục Khanh mở miệng coi như giải thích.
“Công chúa sao muốn giúp hắn nghĩ đối sách?” Hắn hỏi.
Lục Khanh cười, cổ quái nói: “Đại nhân hẳn là phải tò mò sao ta lại chắc chắn không phải Khương Duy hạ độc Khương Thù chứ?”
“Vì sao?”
Lục Khanh cười: “Trước đó Đốc Công đại nhân có thể nói cho ta biết lý do ngài tới tìm ta không?”
Quân Diễm Cửu mắc nghẹn.
Hắn tới tìm nàng làm gì?
Hắn có chút xấu hổ, sau lại đen mặt nói: “Nô tài nhớ Quân Bảo, muốn tới thăm nó.”
Lục Khanh phì cười.
Tốt, được lắm.
Không muốn thừa nhận là đến gặp nàng đúng không?
“Đốc Công đại nhân tới thật đúng lúc, bản công chúa đang phát sầu đây.”
“Có chuyện gì?”
“Hôm nay Khương Thù lại cầu hôn bản công chúa, hắn nói hắn ở lại đây vì ta, muốn ta làm thái tử phi của hắn, theo hắn về Khương quốc.”
Quân Diễm Cửu nghe vậy nắm chặt đôi đũa bạc trong tay.
Lục Khanh lại nói tiếp.
“Chỉ là ngay buổi chiều nay, sau khi bản công chúa nhắc nhở Khương Duy, hắn vô cùng cảm động nên cũng bày tỏ với ta. Nếu như hắn thật sự là thái tử thất lạc của Khương quốc, nếu như có thể bình an về nước, nhận tổ quy tông, hắn cũng muốn...”
Rắc. Gân xanh trên trán Quân Diễm Cửu giật giật, tí thì bẻ gãy đũa bạc trong tay.
Hành động này rơi vào mắt Lục Khanh, nàng thản nhiên gắp cho hắn một miếng dưa chuột ngâm giấm, cười tủm tỉm: “Đốc Công đại nhân thất thần gì vậy? Dùng bữa đi. Không ăn nhanh là đồ ăn nguội mất đó.”
Quân Diễm Cửu nhìn miếng dưa chuột trong bát, cười như không cười.
“Dưa chuột vốn dĩ chẳng phải rau trộn sao?”
Hắn ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Công chúa có thể lựa chọn đồ ăn, nhưng nên thân trọng. Đồ ăn nhìn qua có thể ngon nhưng ăn vào lại dễ đau bụng.”
Nói xong hắn buông đũa.
“Nô tài hôm nay không có khẩu vị lắm, ăn không vào, không thể tiếp tục cùng người ăn nữa.”
Nói xong hắn đứng dậy.
“Đốc Công đại nhân.”
Lục Khanh cao giọng gọi, mỉm cười nói: “Đồ ngon không đợi người. Mà đồ ăn ấy mà, chờ đến khi nuốt rồi cũng không moi ra được.”