Thời điểm rời khỏi nơi đấu giá, Lục Khanh tâm trạng vui vẻ cầm lấy khế ước nhà đất và khế ước tửu lầu.
“ Cửu Cửu, chờ ta hồi cung, liền đem ngân phiếu hết thảy trả cho ngài.”
Quân Diễm Cửu nhàn nhạt nói:“ Không cần, coi như là lễ vật tặng người.”
Lục Khanh cười hì hì: “ Chúng ta không thân cũng chẳng quen, đưa cho ta tửu lầu cũng không quá thích hợp đi.”
Quân Diễm Cửu cười: “Chẳng qua chỉ là một cái tửu lầu mà thôi, cứ coi như quà sinh thần ta tặng công chúa đi.”
“ Ngươi nhớ rõ sinh thần của ta? “ Lục Khanh vui vẻ.
Quân Diễm Cửu không nói lên lời, bất quá mới chỉ qua hai, ba ngày, toàn triều đều biết vào ngày sinh thần, công chúa tự mình tuyển phò mã, sau đó liền kéo y đi.
Lục Khanh nói:“ được rồi, ta cũng không muốn chiếm lợi ích của ngài, hay là vậy đi, chúng ta cùng đứng tên tửu lâu này, chờ có tiền lời, ta cùng ngài chia đôi. Tuy ta biết Cửu Cửu phú khả địch quốc, cũng chẳng để bụng dăm ba thứ nhỏ nhặt này, nhưng người mà, làm việc quan trọng nhất chẳng phải là cần có lòng sao?” ( phú khả địch quốc là giàu nứt đố đổ vách, gia tài sánh ngang cả 1 nước á)
Chuyện này tuy nói vậy nhưng Quân Diễm Cửu cũng không đặt ở trong lòng, hai người sóng vai lên xe ngựa hồi cung.
Quân Diễm Cửu nói “ Công chúa không sợ Tô Diệc Thừa tra ra người sao?”
Lục Khanh mặt đầy đắc ý “ Tra ra bản công chúa thì thế nào, hắn dám đối đầu với bản công chúa sao?”
Kiếp trước, Tô Diệc Thừa ỷ vào thân phận “ phò mã “, không ngừng khuyếch trương danh thế, dù vậy cũng phải cần đến hơn một năm mới có đủ năng lực cùng Khương quốc nội ứng ngoại hợp mưu phản.
Hiện giờ, Tô Diệc Thừa vẫn chưa làm nên trò trống gì, nàng hiện tại vẫn còn thời gian một năm.
Một năm này, nàng có thể chỉnh chết hắn.
Nghĩ đến đây, nàng liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên nhớ tới, kiếp trước nàng gả đến phủ Quân Diễm Cửu, ở trong đó phát hiện ra căn phòng treo đầy bức họa của nàng cũng là chuyện của một năm sau.
Nếu lúc này Quân Diễm Cửu không có thích nàng, như vậy là kiếp trước, tại một năm này y mới bắt đầu thích nàng?
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến y phải lòng nàng đây?
Lúc này, Quân Diễm Cửu quay đầu nhìn vào mắt Lục Khanh.
Hàng mi cong vút hạ xuống, tinh xảo như búp bê sứ.
Nhắm lại lại cũng chẳng biết nàng đã ngủ chưa.
Đang nghĩ ngợi, xe ngựa đột nhiên thay đổi, nàng “ cộc “ một tiếng liền đâm vào ngực y.
Không kịp phòng bị, trái tim hung hăng nhảy loạn.
Chưa bao giờ có một nữ tử thân mật như thế với y.
Cũng sẽ không có một nữ nhân nào chủ động thân mật với y.
Nhưng mà nàng lại là công chúa Bắc quốc cao quý, không thể mơ tưởng.
Y duỗi tay, ma xui quỷ khiến muốn ôm nàng vào lòng nhưng lại nỗ lực khắc chế.
Lục Khanh kì thực chỉ đang chợp mắt.
Nhưng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nàng lại không nỡ rời xa, chỉ khi nàng ngủ say mới có thể cùng y thân mật, lại cảm thấy y toàn thân cứng nhắc.
Khẩn trương đến mức hô hấp đều thay đổi.
Nhưng chỉ trong giây lát, y lại đem thân mình dời đi.
Rốt cuộc đã tới Kiêu Dương Điện.
Lục Khanh thật sự mơ màng sắp ngủ, chỉ là vẫn còn chút ý thức.
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe “ Công chúa, tới nơi rồi.”
Lục Khanh vẫn cứ nhắm mắt, không nhúc nhích.
Quân Diễm Cửu tựa hồ có điểm bất đắc dĩ.
Y sao lại không biết nàng đang giả bộ ngủ? Người đang ngủ với người tỉnh, tần suất hô hấp rõ ràng có sự bất đồng.
Nhưng nàng là công chúa, còn y chỉ là nô tài.
Nàng nhất định muốn ôm y đi xuống, y còn có thể làm sao chứ?
Tuy nghĩ vậy, nhưng tại thời điểm chạm phải thân thể mềm mại kia, cả người vẫn là không nhịn được chấn động.
Thật khó tin, thật sự trên đời có người mềm như vậy, như thể không có xương cốt, ôm ở trên tay mềm mại nhẹ nhàng.
Gió đêm vờn qua mặt, mang theo một mùi hương nhạt, không rõ là từ trên người nàng hay đoá hoa nở muộn của điện Kiêu Dương.
Y bồng nàng trong lòng, từng bước từng bước đi, dẫm lên mặt cỏ xốp mềm, bỗng thấy nội tâm an tĩnh lạ thường.
Kiêu Dương Điện người người ngoái nhìn, tất thảy đều dừng hết công việc trong tay, tuy rằng nội tâm đã sớm chấn kinh nhưng không ai dám hé môi nửa lời.
Quân Diễm Cửu vẫn luôn đem nàng giấu trong lồng ngực, đặt nàng nằm lên giường trong tẩm cung. Lúc này nàng mới giống như chú mèo lười duỗi người ra, mở mắt lẩm bẩm: “ A Cửu Cửu, đã tới rồi sao, ngài vất vả rồi.”
Quân Diễm Cửu có chút buồn cười, diễn xuất đến là hoàn hảo.
“ Công chúa nghỉ ngơi sớm, nô tài cáo lui.”
“ Từ đã.”
Nàng gọi y lại, bỗng nhiên từ túi tiền lấy ra một quả kim đào đưa cho y, nhướng mày “ Hầu hạ bản công chúa rất tốt, chính là thưởng cho ngài.”
Quân Diễm Cửu dùng ngón tay vuốt ve quả kim đào, nghiền ngẫm cong cong khoé môi.
Trước kia từng nghe qua công chúa rất thích ban thưởng cho cung nhân, nhưng thứ mà cung nhân tha thiết mơ ước lại chính là quả kim đào này.
Chỉ là, kim đào một năm chỉ ban một, hai lần.
Được công chúa ban thưởng kim đào chứng tỏ là người được công chúa coi trọng.
“ Đa tạ công chúa.”
Quân Diễm Cửu cong cong khoé môi, cất kim đào xong liền rời đi.
Ngày hôm sau, kim đào này liền biến thành mặt trang sức treo bên hông y.
Sáng sớm hôm sau, Lục Khanh liền tất bật xuất cung.
Thật sự việc sửa chữa tửu lầu nàng cũng cũng lười để ý, lãng phí tiền, mấu chốt là muốn đẩy nhanh việc đào thông miệng giếng ở hậu viện kia.
Trước tiên phải tìm được thợ, nàng phải tận mắt chứng kiến cái giếng kia,rốt cuộc có bí mật gì.
Khi nàng vừa mở cửa ra,một mùi hôi thối và bụi bặm xộc thẳng vào mũi.
Tửu lâu này từ án mạng lần trước đóng cửa liền ba tháng, bàn ghế đều phủ đầy tro bụi.
Đột nhiên, nàng ở trên một cái bàn nhìn thấy một dấu chân, vì cái bàn màu đen, dấu vết để lại tương đối rõ ràng.
Chính là một dấu chân.
Không đúng, có mai phục!
Ý thức được điểm không đúng, kiếm trong tay đã nhanh chóng xuất khỏi vỏ!
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, trong bóng tối, mấy hắc y nhân hung ác nhắm vào nàng.
Là sát thủ Tô Diệc Thừa phái tới.
Bất mãn tửu lầu hôm qua bị nàng cướp đi nên hôm nay an bài sát thủ mai phục sao? Cũng thật dụng tâm nha!
Bất quá nàng chính là được Bắc quốc đệ nhất cao thủ một tay bồi dưỡng thành, bọn họ nhanh kiếm nàng càng nhanh!
Keng keng keng
Những sát thủ đó chỉ cảm thấy có một dư ảnh xuyên qua.
Ở thời điểm bọn họ còn chưa hồi phục tinh thần, những cánh tay trên người bọn họ trực tiếp rơi xuống đất.
Thậm chí đau đớn truyền đến đại não đều chậm nửa nhịp, tận lúc cánh tay rơi xuống đất mới cảm thấy một trận đau nhức truyền đến.
Aaaaaasaaa
Tiếng thét thảm thiết liên tục vang lên.
Lục Khanh nhếch nhếch khoé môi, kiếm hoa mĩ lệ vẽ một vòng trên không trung rồi tra trở lại vỏ.
“ Cầm cánh tay lên, cút.”
Mười mấy sát thủ dù gì cũng lăn lộn giang hồ mấy năm, có cả tên là nhân vật máu mặt có tên trên bảng, đây lần đầu tiên họ đụng phải một tên đối thủ mạnh đến biến thái như vậy.
Bọn họ biết tự mình đánh không lại, có lên thêm cũng chưa chắc đụng được một ngón tay của hắn, đành vội vã nhặt cánh tay lên, chạy trối chết.
( Chỗ này cả bản convert lẫn bản raw đầu tiên viết là cánh tay, sau lại đổi thành ngón tay nên mị cũng không biết thế nào nên để là cánh tay như ban đầu)
“ Từ đã, ngươi không thể đi.”
Lục Khanh tùy tiện đạp một chiếc ghế dựa, chắn ngang đường một tên sát thủ.
Tên này vẫn còn hai cánh tay đầy đủ.
Tên sát thủ run bần bật.
Lục Khanh hỏi “ Ngươi biết tại sao ta lại không chém ngươi không?”
“Tại...tại sao?”
Lục Khanh cong môi “ Lau nhà.”
Tên này vừa đúng là thủ lĩnh đám sát thủ kia.
Biểu tình hắn giãy giụa trong chốc lát, tìm được ghẻ lau cùng chậu nước, khuất phục, lau mặt sàn đầy máu.
Lục Khanh tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, còn từ trên quầy hàng tìm được một đĩa hạt dưa bắt đầu cắn.
Tên sát thủ cản thấy điều nhục nhã lớn nhất cuộc đời hắn chính là bây giờ, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, dùng sức lau, không dám liếc một lần.
Hồi lâu sau mới cầm ghẻ lau cẩn thận chạy qua
“ Bẩm Lục đại nhân, sàn nhà đã được lau xong.”
Lục Khanh mải cắn hạt dưa chẳng buồn ngẩng đầu lên
“ Kêu ngươi lau nhà là chỉ lau mỗt chỗ dơ kia thôi sao? Không thấy cả một mảng lớn này đều là bụi sao?”
Tên sát thủ đầu đầy sửng sốt.
“Lục gia, cái này....một mảng lớn như vậy, một mình ta lau cũng không xong a.”
Lục Khanh không chút để ý “ Lau không xong thì ngươi điều thêm người đi, ngươi không phải là thủ lĩnh sao, chỗ ngươi ắt hẳn vẫn còn những tên tay chân lành lặn đi, viết một phong thư, điều thêm người cùng tới lau.”
Tên thủ lĩnh!!!
Lúc này, tùy tùng của Tô Diệc Thừa, Tô Mãnh nhìn đám sát thủ buổi sáng phái đi đều không lành lặn trở lại, cả kinh.
“ Lữ Thông đâu?”
Một tên thành thật nói “ Lão đại của chúng ta đang lau nhà.”
“ Lau nhà!!! Lau cái gì cơ?”
Lúc này, một tên sát thủ khác hổn hển chạy tới, lau mồ hôi trên trán, thoạt nhìn có vẻ là quản sự, nói
“ Đại ca nói không đủ người lau nhà, kêu vài huynh đệ qua đó cùng lau.”
Tô Mãnh???