Lục Triệt tóc tai rối bời nhặt phát quan lên, khóc chít chít.
Xem náo nhiệt xong Lục Khanh trở về phòng. Nhìn căn phòng trống không, nàng nghĩ thầm: mới từ biệt không được bao lâu, sao nàng đã nhớ chàng rồi chứ?
Nàng bế Quân Bảo lên, đi xuống mật thất mài mực, viết thêm một nét vào chữ “chính” trên giấy.*
(*) Người Trung Quốc thường dùng chữ “chính” (正) để đếm, mỗi chữ có 5 nét tương ứng với từ 1 đến 5. Ở đây Lục Khanh đang đếm ngày xa Quân Diễm Cửu ó.
Đã nhiều ngày trôi qua, mỗi ngày nàng đều cố gắng làm bản thân trở nên bận rộn, xử lý chuyện của tửu lầu, thu mua những sản nghiệp mới.
Về phía vườn rau kia thì Lữ Thông vừa cho người đưa tin đến, đời sau của đám thực vật được tưới linh tuyền kia không hề duy trì được đặc tính của đời thứ nhất, dù có chăm sóc thế nào cũng vẫn chỉ cho ra thu hoạch bình thường.
Điều này làm nàng có chút đau đầu cho nên mấy ngày nay nàng đều buồn chán ở trong phòng nghiên cứu.
Từng ngày, từng ngày qua đi.
Đến khi trên trang giấy trắng tràn ngập chữ “chính”, Khương quốc mới có tin tức truyền về. Sau khi hộ tống “Khương Duy” trở về, Quân Diễm Cửu lập tức bị Khương hoàng giam lại.
Cho dù Quân Diễm Cửu chỉ là một hoạn quan nhưng Khương hoàng nhất quyết phải giam giữ hắn, còn truyền ra tin tức nếu muốn thả Quân Diễm Cửu thì phải giao ra Khương Thù.
Lục Khanh biết tin, tức giận không thôi.
Này cũng quá hèn hạ rồi, Quân Diễm Cửu hộ tống con ông ta về nước, cuối cùng lại bị nhốt giam?
Huống hồ Bắc quốc thả Khương Duy trở về cũng là có ý định muốn cứu vãn quan hệ với Khương quốc, Khương quốc này ngược lại lại không hề biết điều!
Thần tử Bắc quốc, đặc biệt là phe phái Quân Diễm Cửu đều vô cùng kích động, cho rằng Bắc quốc mà còn nhịn nữa sẽ có ngày Khương quốc sẽ trèo lên đầu, lên cổ bọn họ mà ị phân!
Này tuyệt đối là phép thử của người Khương quốc, nếu Bắc quốc không có phản ứng thì nhất định bọn họ sẽ tiếp tục làm to chuyện.
Nhưng cũng có người cho rằng hà tất phải vì một tên hoạn quan mà ra trận chứ? Cứ mặc kệ bọn người Khương quốc đó, càng để ý an nguy của Quân Diễm Cửu, bọn chúng sẽ ngày càng hung hãn, ngược lại nếu mặc kệ Quân Diễm Cửu, nói không chừng lâu dần Khương quốc sẽ cảm thấy không thú vị nữa mà thả người.
Hai luồng ý kiến nhao nhao tranh luận bên tai Tiêu Hoà Đế, làm ông muộn phiền không thôi.
Ông nhìn về phía thừa tướng nãy giờ vẫn luôn im lặng, uể oải nói: “Thừa tướng, khanh thấy sao? Hiện tại Đốc Công đại nhân bị bắt giữ, đối phương lại muốn ta thả Khương Thù, trẫm nên xử lý thế nào?”
Mẫn thừa tướng tuổi đã gần sáu mươi khom người hành lễ, nói: “Hoàng thượng, lão thần cho rằng nên phái người đi giao thiệp trước. Tiên lễ hậu binh.“. Hã