“Cửu Cửu, ta muốn chàng.”
Quân Diễm Cửu nhìn chăm chú vào đôi mắt hổ phách trong suốt kia, tiếng nói thanh lãnh: “Công chúa, người say rồi.”
“Ta không có!”
Giọng nói mang theo chút bướng bỉnh cùng ngây thơ, hai tay choàng trên cổ hắn, giống như treo mình trên người hắn làm nũng: “Ta chính là muốn chàng, thích chàng. Muốn cùng chàng ở bên nhau mà...”
Đêm tối càng phóng đại âm thanh y phục cọ xát vào nhau, rất rõ ràng. Lục Khanh đã ngà ngà say, giọng nói ngây ngô, còn có chút ngượng ngùng.
Nàng phát hiện hôm nay Quân Diễm Cửu cực kỳ ngoan, vậy mà không có đẩy nàng ra. Tay nàng mơn trớn cổ tay rồi từ từ trượt xuống dưới, ôm chặt lấy eo hắn.
Trong giây lát Quân Diễm Cửu dường như có chút bất đắc dĩ, xoa xoa đầu nàng, có chút dở khóc dở cười hỏi: “Vì sao? Vì sao lại là ta?”
“Bởi vì chỉ có chàng...”
“Cái gì?”
“Bởi vì chỉ có chàng thôi!” Lục Khanh hét lên sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ. Bởi vì lồng ngực này quá ấm ấp, cho nàng cảm giác an toàn.
Bởi vì... Chỉ có chàng ở thời điểm ta mất đi tất cả vẫn là tán đại thụ che chở ta.
Bởi vì chỉ có chàng nguyện ý dùng cả sinh mệnh bảo hộ ta. Thế nên ta cũng nguyện ý vì chàng dâng lên cả sinh mệnh, hiện tại lẫn tương lai.
Quãng đời còn lại của ta, cả đời này của ta đều giao cho chàng.
Bởi vì chàng cho ta tất cả những gì chàng có, chưa từng đắn đo. Ta cũng nguyện ý cho chàng tất cả những gì ta có, không hối hận.
Tất thảy những điều này là đáp án Lục Khanh chưa từng nói ra nhưng lại khắc sâu trong tiềm thức. Đời này của nàng một phần vì báo thù, phần còn lại vì Cửu Cửu của nàng, nàng nguyện đem tất cả những gì nàng có đổi lấy một đời bên gối có người, viên viên mãn mãn.
Ngày hôm sau Lục Khanh tỉnh lại trên giường.
Hẳn là tối qua nàng ngủ quên rồi được Quân Diễm Cửu bế lên.
Quân Bảo ngồi xổm bên gối, miệng chóp chép không biết đang nhấm nháp thứ gì.
Sự việc tối qua phần lớn nàng mơ hồ không nhớ rõ, chỉ nhớ cuối cùng nàng tựa vào ngực hắn nói gì đó, sau đó làm chuyện gì thì nàng hoàn toàn không nhớ.
Nàng đứng dậy đẩy cửa ra. Ánh nắng bên ngoài gắt đến chói mắt. Nàng dùng tay che ánh mặt trời, nhìn qua cửa điện của Khương Thù, bỗng nhớ tới điều gì.
Khương Thù chính là căn chính miêu hồng* Khương quốc hoàng thái tử, phục sức trên người hoàng tử Khương quốc vô cùng đặc biệt, mà trong đó Khương Thù lại là tiêu biểu nhất. Nàng hỏi Nga Nhi “Khương Thù đâu?”
“ Vẫn còn chưa dậy.”
“Mấy giờ rồi?”
“Đã giờ tỵ rồi.”
Lục Khanh trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, lười biếng nói.
“Coi nơi này của bản công chúa là chỗ nghỉ ngơi sao? Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, tự do tự tại quá nhỉ?”
Nga nhi che miệng cười trộm: “Hay là để em kêu người gọi hắn dậy?”
Lục Khanh khẽ cười: “Không cần, để cho hắn ngủ. “
Lúc này Khương Thù còn đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Hôm qua khi Tiểu Thuận Tử rời đi hắn luôn nghĩ đến lời cữu cữu nói, cảm thấy ông ta nói không sai, tất cả phải dựa vào bản thân, chỉ có hắn mới có thể tự cứu mình!
Vì thế hắn lại lấy thoại bản ra xem xét tỉ mỉ
Tới đêm, hắn càng xem càng đói, nhìn tới đĩa thịt nướng trên bàn, hắn cầm lên cắn một miếng. Thật thơm!
Hắn một bên ăn thịt một bên xem thoại bản, bất tri bất giác tựa vào giường ngủ mất.
Trong mơ hắn lại thấy Lục Khanh.
Giống như trong thoại bản tiểu kiều thê, Lục Khanh trở thành thê tử của hắn, trở thành thái tử phi.
Lục Khanh mặc một bộ cung trang truyền thống Khương quốc cười với hắn. Nàng vừa cười một tiếng, toàn thân hắn phát hoả.
“Điện hạ.” Nàng nũng nịu gọi một hắn.
“Khanh Khanh.”
Hắn ôm chặt nàng, hôn lên đôi môi mềm mại.
“Điện hạ! Điện hạ!”
Tiểu Thuận Tử mặt đầy hắc tuyến.
Hắn thấy thái tử nhà mình đã lâu không tỉnh, lo lắng ngài ấy phát sốt nên đặt tay lên trán xem thử.
Ai mà ngờ điện hạ nhà hắn đột nhiên ôm lấy tay hắn, đè hắn xuống dưới thân.
!!!
Cánh tay Tiểu Thuận Tử bị hôn sưng lên, lo lắng điện hạ nhà hắn sẽ gặm tay mình như gặm móng heo nên tuy rằng hôn sâu nhưng vẫn cố gắng ngắt lời: “Điện hạ! Điện hạ!”
Khương Thù cảm thấy bên tai luôn có người gọi tên hắn, tiếng lớn đến độ làm tai hắn ong ong, hắn buồn bực mở mắt lại thấy hắn đang ôm một cục đen thui?!!!
Thấy rõ ràng thứ trước mặt hắn liền bật dậy, lùi vào trong giường, chống tường rống một tiếng “Làm càn!”
“Tiểu Thuận Tử, ngươi thật to gan, ngươi đã làm gì bổn thái tử?”
Tiểu Thuận Tử dở khóc dở cười: “Điện hạ, nô tài có thể làm gì ngài chứ? Phải là ngài đã làm gì nô tài mới đúng!”
Khương Thù vừa hay nhìn thấy trên cánh tay bị phơi nắng đen thui kia thình lình xuất hiện mấy dấu hôn, tức khắc mặt đỏ tía tai.
Hắn dùng hết sức bình sinh rống lên: “Cút!!”
Lúc này một cung nhân chạy vào thông báo: “Điện hạ, công chúa tới.”
“Cái gì?”
Đầu óc Khương Thù ong ong.
Trải qua giấc mơ đêm qua, hắn nhất thời không biết làm thế nào đối mặt với nữ nhân hung dữ kia. Nhìn đống thoại bản rải đầy dưới đất, có cuốn bị gió thổi lật lên không ít hình ảnh xấu hổ, hắn lập tức nhảy xuống giường, luống cuống nhặt lên.
Đang nhặt thì trước mặt bỗng nhiên xuất hiện làn váy hồng nhạt, chân váy bị gió thổi bay lên để lộ đôi giày tinh xảo đang giẫm lên quyển sách để mở, mà hình ảnh trên trang sách kia... là hai gã nam nhân, khụ khụ...
Khương Thù muốn rút ra nhưng không được, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt tinh xảo kia đang ngạo nghễ nhìn hắn.
Nàng thật đẹp, giống như búp bê sứ vậy, da dẻ hồng hào, đôi mắt thoạt nhìn trong veo thuần khiết.
Nghĩ đến giấc mơ hôm qua, hắn liền mặt đỏ tía tai.
“Khụ khụ, công... Công chúa.”
Chính hắn cũng không hiểu vì sao mình nói lắp.
“Khương thái tử.” Lục Khanh mở miệng, vẫn trong tư thái từ trên cao nhìn xuống: “Ngài không cần gấp, bản công chúa ghé qua đây, vừa vặn thiện phòng vừa làm ít chè đậu xanh nên đưa tới đây cho mọi người thử.”
Vừa dứt lời liền có thị nữ bê một cái ghế mời Lục Khanh ngồi xuống, đằng sau lại có hai cung nhân bưng tới hai chén chè đậu xanh, hắn và Lục Khanh mỗi người một chén.
Khương Thù nhận lấy, múc lên mới phát hiện bên trong có đá, nghĩ bụng nữ nhân này cuối cùng muốn đối tối với hắn.
Lục Khanh mở miệng: “Ngài tới Kiêu Dương Điện của bản công chúa cũng đã nhiều ngày, ở đến quen rồi?”
Khương Thù buột miệng thốt ra: “Quen rồi.” Nói xong liền hận không thể cắn lưỡi tự tử.
* Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ. Dưới thời cách mạng văn hóa, vì điều này mà có rất nhiều người bị quy kết là “xuất thân không tốt”. Bây giờ “căn hồng miêu chính” bị coi là một thuyết pháp sai lầm không còn lưu hành nữa