Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 5: Chương 5: Ngài không bóp,bản công chúa liền phạt ngài




Chúng thần dựa theo lý do bịa sẵn thoái thác

“Hồi đốc công đại nhân,chúng ta vốn dĩ đang ở dưới lầu uống rượu,nghe tiểu nhị nói Tô đại nhân cũng ở chỗ này,liền nghĩ lên đây chào hỏi một chút,không nghĩ tới...ài...”

Nói đến đây,chúng thần cũng liên tiếp che mặt.

Mà Lục Khanh lúc này,tuy bị che mắt,nhưng trong thanh âm tràn đầy thất vọng.

“Tô đại nhân,ngươi quá làm càn rồi!Bản công chúa tới đây là vì bàn chuyện làm ăn,rời đi đôi lát vì thân thể không khoẻ mới tìm chưởng quầy xin thuốc,không hề nghĩ đến khi quay lại,ngươi cư nhiên ở trong phòng làm loại sự tình này!”

“Mất công bản công chúa trước kia vẫn luôn cảm thấy Tô đại nhân là thanh niên tài mạo thế gian khó tìm,thậm chí phụ hoàng còn từng suy xét,muốn Tô đại nhân làm phò mã của bổn cung!” Nói xong,nàng thất vọng xoay người rời đi.

Tô Diệc Thừa ngây ngốc tại chỗ,nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại,miệng lẩm bẩm kêu:“Công chúa! Không phải như thế, người nghe vi thần giải thích,vi thần là tưởng nữ nhân kia...”

Giải thích thế nào đây? Nói hắn vừa rồi đem nữ tử kia nhìn thành công chúa? Như vậy càng thêm đại tội bất kính! Tô Diệc Thừa đầu óc choáng váng, ngơ ngẩn chết trân tại chỗ.

Nào ngờ,Lục Khanh dừng bước,đưa lưng về phía hắn

“Tốt thôi,ta liền cho Tô đại nhân một cơ hội giải thích.Ta cũng không tin,Tô đại nhân là loại người này, Tô đại nhân, người giải thích đi.”

Tô Diệc Thừa hơi hé miệng,ánh mắt sắc như dao trừng nữ tử chỉ mặc tấm sa mỏng trên người.

“Là ả!”

Nữ nhân gom lại y phục trên người, không chịu thua:“Trừng ta làm gì, ngươi vẫn còn chưa đưa tiền đâu! Đừng tưởng ngươi lớn lên tuấn tú là có thể quỵt tiền,đại ca,ngươi vừa vặn muốn ta ba lần!”

Các đại thần......

Tô Diệc Thừa thẹn quá hoá giận:“Ngươi ngậm máu phun người! Ta căn bản không quen biết ngươi! Ngươi vì sao lại ở trong phòng của ta!”

“Cái gì mà không quen biết? Không phải chính ngươi phái người nói với mama của Quả Hạnh Lâu, ngươi nói ở thiên tự nhị hào, chỉ đích danh Tiểu Hương Cúc ta tới hầu hạ sao?”

Tô Diệc Thừa nghiến răng nghiến lợi:“Đây là thiên tự nhất hào!”

(Thật ra tui định dịch ra phòng chữ thiên số một,số hai cơ,nhưng mà nghe nó không hay lắm nên tui cứ để vậy)

Tiểu Hương Cúc nhẹ nhàng bâng quơ:“Nga,vậy bổn cô nương đi nhầm phòng.”

Hắn lại chỉ vào nàng;” Nếu ngươi đã tới tiếp khách,vì sao phải mang mạng che mặt!'

Tiểu Hương Cúc cười cười:“ Ngươi không nhìn thấy bản mặt ta sao,lỡ như doạ đến khách nhân,đương nhiên phải che một chút.”

Hắn ta cứ thế cứng họng,không phản bác được gì.

Lục Khanh lạnh băng tiếp lời:“ Cho nên,đây là lời giải thích của Tô đại nhân sao?”

Tô Diệc Thừa á khẩu.

Lục Khanh quay đầu:“ bản công chúa hồi cung.”

Trên xe ngựa,Quân Diễm Cửu nhịn không được liếc thoáng qua Lục Khanh.

Nàng đang lột vỏ một quả quýt.

Y chân thực cảm thấy dù có đắc tội ai cũng không thể đắc tội nữ nhân này.Lần đầu tiên phát hiện,tiểu công chúa mềm mại vô hại cũng có mặt tàn nhẫn như vậy.

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú,nàng trực tiếp bóc một múi quýt đút vào miệng y.

Quân Diễm Cửu -_-

Lục Khanh ở chung với y đã thực tự nhiên,dù gì cũng cùng nhau dìu bước qua mười năm hoạn nạn,hơn nữa, biết rõ y thật lòng thích mình, tự nhiên không có sợ hãi.

“Cửu Cửu chiều nay có việc gì sao? Nếu không có thì dạy võ cho ta đi~”

Hắn kinh ngạc:“ Người thật sự muốn học?”

“Đúng vậy!” Nàng ra sức gật đầu, giương đôi mắt long lanh ậng nước nhìn y,“ Ngài sẽ dạy ta mà,phải không?”

Quân Diễm Cửu biểu tình phức tạp,quay mặt sang một bên,không đồng ý cũng không từ chối.

Lục Khanh nhớ lại kiếp trước,nàng ở trong phủ y đến ngày thứ hai,y liền ném qua một thanh kiếm,bắt nàng tập luyện.

Mới đầu,nàng cố hết sức học nhưng đến cầm kiếm cũng không xong. Sau này,vì nghĩ đến huyết hải thâm thù, khát vọng ngày nào đó có thể tự tay chặt đầu hắn xuống,cả người như có thêm độc lực.

Ngay cả khi lòng bàn tay cọ xát đến chảy máu, nàng vẫn không hề dừng lại.

Nhất chiêu nhất thức,âm hiểm ngoan độc.

Nàng không phải là một con gà vô dụng.

Dù gì,nàng cũng là do y một tay dưỡng thành.Kiếp trước,là người bên cạnh hắn một năm cuối cùng,võ công của nàng đã được chín phần,không mười phần!

Chỉ tiếc là,lửa lớn ngày đó,nàng bị hạ nhuyễn cân tán,một thân võ công không thể phát huy.

Nếu không phải Quân Diễm Cửu muốn cõng nàng,có lẽ chàng sẽ không chết.

Nàng đã lặng lẽ thử qua,võ công kiếp trước vẫn còn,chỉ là,một vị công chúa tay trói gà không chặt,không thể đột nhiên võ công cái thế,bày ra bên ngoài,vẫn nên là có quá trình học tập.

Thấy y trầm mặc không nói,nàng ôm chặt lấy cánh tay y

“Cửu Cửu,Cửu Cửu là tốt nhất,ngài dạy ta đi mà,đi mà~~~”

Quân Diễm Cửu lù lù bất động,thanh đạm nói:“Công chúa,người quá phận.”

Lục Khanh vẫn ôm tay y không buông

“Ta là công chúa,bây giờ ngài là người của ta,ta có đối với ngài thế nào cũng không tính là quá phận.Cho dù bản công chúa ở chỗ này...”

Nói tới đây,nàng đột nhiên dừng lại.

“Ở chỗ này làm gì?”

Vừa dứt lời, Lục Khanh trực tiếp ngẩng lên,ở trên má y “chụt” một cái.

Cả thân mình y tức khắc cứng đờ.

“Người!”

Cho dù ở kiếp trước đó, nàng cũng chưa từng chủ động như vậy,gương mặt nàng đã bị thiêu đến đỏ bừng,lại nhịn không được cong cong khoé môi.

“Ngài có dạy hay không?”

Quân Diễm Cửu đầu óc phát ngốc một hồi lâu,nửa ngày sau mới khôi phục lại tinh thần.

Y xoa xoa mặt,có chút tức giận nói

“Công chúa bình thường đều cầu xin như thế sao?”

Nàng không để ý:“Bản công chúa cứ cầu như vậy đấy.”

“Không dạy!”

“Không dạy sao?” Lục Khanh cong cong khoé môi.” Vậy ta liền đem chuyện ngài sợ sâu lông,nói cho Lâm Hoài Ninh.”

Quân Diễm Cửu mặt biến sắc,sâu lông?

Lục Khanh vươn ngón trỏ,bắt chước điệu bộ sâu lông,cong cong,“ Quân đại nhân không phải sợ nhất là sâu lông sao,nhất là những con to bằng ngón út,trên mình toàn lông,xanh tốt mập mạp.”

Theo từng câu từng chữ,sắc mặt của y càng đen thêm một lần,rốt cuộc nhịn không được cất cao giọng “Lục Khanh!”

“Đây là ai nói cho người?” Y hiện tại có chút hoài nghi nhân sinh.

Lục Khanh mặt mày đắc ý:“ Còn cần ai nói cho ta sao? Ngài sợ nhất sâu lông,thích uống nhất trà quế hoa,dị ứng đậu phộng,thích mặc y phục tím,lúc tắm phải ngâm mình nửa canh giờ trở lên,dùng lá bạc hà,hoa cúc cùng với sả.

Quân Diễm Cửu nhìn thần sắc của nàng,dần trở nên cổ quái:“ Người làm sao có thể biết điều đó? “

Lục Khanh đắc ý dạt dào: “ Vậy ngài có dạy hay không? “

Cuối cùng,Quân Diễm Cửu nói:“ Học võ rất vất vả,chịu không nổi công chúa cũng không được khóc nhè.”

Nàng nhướng mày:“ Ngài quá coi thường bản công chúa.Ta không đến mức không có tiền đồ như vậy!”

Y nói:“thần,xin rửa mắt mong chờ.”

Trở lại Kiêu Dương Điện,y bắt đầu dạy nàng.

“Công chúa muốn luyện kiến thức cơ bản,trước tiên đứng tấn đi.” Y mặt không biểu cảm,cảm thấy đứng tấn có thể làm cho nàng từ bỏ ý định học võ.

Lục Khanh lập tức vui vẻ đồng ý.

Chỉ là...tại thời điểm đứng tấn ở góc tường,nàng lại nhớ đến đoạn kí ức đau buồn kia.

Khi đó,hắn mỗi ngày bắt nàng điwngs tấn hai, ba canh giờ, buổi tối đến, chân nàng đã như không còn là của mình.

Lúc ấy,Quân Diễm Cửu tuy đau nàng,cưng chiều nàng, nhưng ở thời điểm luyện võ tuyệt đối không mềm lòng, đối với nàng cực kì nghiêm khắc.

Hiện tại,Lục Khanh đã có thể nhẹ nhàng đứng tấn hai canh giờ.

Nàng ngoan ngoãn dựa vào tường, ánh mắt mong chờ nhìn y.

“Cửu Cửu, nếu chân ta đau, buổi tối ngài có thể xoa bóp chân cho ta không?”

Quân Diễm Cửu liếc nàng một cái,một bộ suy nghĩ hàm hồ.

Nàng lập tức nói:“ Bản công chúa lệnh cho ngài,đêm nay bóp chân cho bản công chúa,không tuân mệnh,ta liền phạt ngài.”

Hai tay y đặt trên bả vai nàng,ấn mạnh xuống một cái,không chút để ý hỏi

“ Phạt ta cái gì? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.